Ông Chồng Ma Ca Rồng

Chương 36: Chương 36




4 năm sau…..

“Mẫn mẫn, bàn 3 hai suất sủi cảo, sau đó dọn luôn bàn 7 nhé!”

“Vầng!!”

Trong cửa hàng ăn Trung Quốc, Mẫn mẫn bé nhỏ kia đang chạy lăng xăng phục vụ từ bàn này đến bàn nọ, những giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn cố mỉm cười của cô.

“Này, đã 4 năm kể từ khi cô ấy đến làm ở đây rồi đấy! Càng tiếp xúc càng thấy cô ấy thật tốt chị Vi vi nhỉ!”

“Dĩ nhiên, các cô lúc đầu chả ghen ghét với Mẫn mẫn còn gì!”

“Thì chuyện thường mà, tự dưng xuất hiện 1 người xinh đẹp như thế, chúng tôi đã ghen tị rồi, nhưng mà mới nghe thấy cô ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Dương thị năm đó sát nhập vào Mạc thị, tôi còn nghĩ cô ấy là tiểu thư nên không biết làm gì cơ!”

“Đúng là lúc đầu cô ấy không biết làm gì mà. Đổng đổng, Mẫn mẫn là người tốt đấy, hoàn cảnh cô ấy rất đáng thương đấy, thế nên cô bảo các chị em trong nhà hàng đừng ganh ghét, đố kị với cô ấy nữa. Chuyện Hương Hương ngáng chân làm Mẫn mẫn ngã đổ đĩa mì vào khách, bị trừ lương, hay chuyện Lan cắt chỉ áo của cô ấy, Mẫn mẫn đều biết, vì vậy các cô hãy dừng chuyện này ngay!”

“Em biết rồi!”

2 nhân viên ở quầy thanh toán trò chuyện với nhau, 4 năm qua vì sức ép từ Mạc thị, bố cô thì hôn mê từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh, Mẫn mẫn đành phải bán cổ phần, vila của nhà để lấy tiền chữa bệnh cho bố cô. Mẫn mẫn mua 1 căn nhà khá đầy đủ tiện nghi gần nhà Vi vi. Vi vi thật sự rất tốt với cô, làm Mẫn mẫn thường xuyên nhớ về Phiên Băng và Phục Luân, bọn họ giận cô thật là lâu, bạn bè gì mà nhỏ nhen vậy cơ chứ!

Lúc đầu mới đi xin việc làm, nhìn hồ sơ của cô, không công ty nào dám nhận, vì Tư Vũ đã tuyên bố ngầm trong giới đầu tư rằng, nhân viên của Dương thị sau khi sát nhập mà rời khỏi công ty, đi tìm việc khác, công ty nào dám nhận thì sẽ phá sản.

Mẫn mẫn vừa chạy vừa lau mồ hôi, hôm nay là ngày cuối tuần, khách hàng thì quá đông, khiến cô quá giờ làm mới được nghỉ.

“Mẫn mẫn, uống nước đi!”

“Cảm ơn chị, Vi vi.!”

“Mẫn à! Cậu Triệu đợi em từ nãy đến giờ rồi đó, cậu ấy tốt với em như vậy, tại sao em không đón nhận cậu ấy cơ chứ!”

Mẫn mẫn cười xòa, vẫy vẫy tay với Triệu Tần. Trong những năm tháng tủi nhục, khó khăn kia của cô, chỉ có Triệu Tần ở bên cô, anh ta có mở lời hỗ trợ cô về kinh tế, nhưng cô nhất quyết không đồng ý, cô không muốn mang nợ 1 ai, món nợ với Tư Vũ đã đủ để đêm nào cô cũng gục mặt vào gối khóc, mỗi lần nhìn thấy bố cô, cô cảm thấy xót xa tâm hồn. 4 năm qua, sống cùng 1 thành phố, nhưng Mẫn mẫn chưa bao giờ chạm mặt Tư Vũ, vì đường cô đi là con đường khó khăn, đường hắn đi là con đường xa hoa, con đường mà trước đây cô đã bước đến mòn đế dày. Người ta giàu có trong bao lâu? Vậy mà lại mất tất cả trong phút chốc! Cô yêu hắn như thế nào, vậy mà cũng mất hắn chỉ vì 1 tờ giấy li dị.

“Mẫn mẫn, em còn nghĩ gì mà ngơ ngác thế kia, anh đến em không vui à?”

Triệu Tần mỉm cười hỏi Mẫn mẫn, 4 năm qua cô đã thân thiết với Triệu Tần hơn, đã gọi anh ta là anh.

“Không có gì, Triệu Tần, anh bận như vậy, thật sự cứ rảnh là ghé qua thăm em, làm em thật sự rất ngại!”

“Mẫn mẫn, em đừng nghĩ nhiều, anh đã từng nói anh sẽ giúp em mọi chuyện nếu như anh có thể hay sao?”

“Vầng!! Triệu Tần, anh đến tìm em mang nhiều tài liệu như vậy, không phải lại định nhờ em tính toán hộ anh đấy chứ!”

Mẫn mẫn vui vẻ đùa với Triệu Tần, anh ta thật tốt, Triệu Hoàng và Tư Vân đã đi sang Pháp, cô thường xuyên nói chuyện với Tư Vân, Vân vân đã biết tất cả mọi chuyện của cô, trừ nguyên nhân li dị với Tư Vũ, Vân vân không trách cô, chỉ thông cảm cho cô vì nghĩ có chuyện khó nói!

“Mẫn mẫn, anh có 1 người bạn rất tài giỏi người Pháp, anh ấy về đây để tiếp quản thị trường Trung Quốc, chi nhánh anh ấy quản lí thật sự rất phù hợp với năng lực của em.”

Mẫn mẫn nghe Triệu Tần nói, mặt cô thoáng buồn, xin vào công ty, tập đoàn tư nhân từ lâu cô đã bỏ ý định, vì vừa nhìn vào hồ sơ của cô, chẳng công ty nào dám nhận. Mạc thị từ khi có Dương thị sát lập, nghiễm nhiên trở thành tập đoàn lớn nhất Đài Bắc, các ông chủ phía Thượng Hải, Bắc Kinh cũng nể nang 9 phần.

“Em nghĩ không phù hợp với em đâu!”

“Mẫn mẫn, yên tâm, anh đã nói qua chuyện của em với anh ấy, anh ấy nói nếu em thực sự là người có thực lực, anh ấy sẽ bảo vệ em!”

Triệu Tần vội vàng cầm tay Mẫn mẫn, ánh mắt anh ta quyết tâm nhìn cô, Mẫn mẫn nhìn vào ánh mắt ấy, 1 chút niềm tin hiện lên, cô khẽ gật đầu. Dù gì nếu đi làm thêm ở đó, lương tháng cũng sẽ đảm bảo cho tiền chữa trị của bố cô, không phải làm thêm 3, 4 nơi nữa.

Sáng hôm sau, Mẫn mẫn thức dậy thật sớm, cô chuẩn bị tất cả mọi thứ, Mẫn mẫn vui vẻ ngày nào đã không còn, 1 Dương Tiểu Thư thật sự đã quay lại, khuôn mặt cô không thay đổi mấy, chỉ có điều trưởng thành lên nhiều hơn, ánh mắt lúc nào cũng u buồn, không còn tinh nghịch như xưa.

“Mẫn mẫn, cố lên, em sẽ làm được!” Triệu Tần đưa cô đến buổi phỏng vấn, Triệu Tần cố gắng động viên Mẫn mẫn, cô cảm thấy rất vui vì ít ra còn Triệu Tần đưa cô đi.

“Số 28, xin tuyển bộ phận marketing, mời vào!”

Số báo danh của Mẫn mẫn vang lên, cô hít 1 hơi thật sâu, rồi tự tin đẩy cánh cửa bước vào, nhưng…..Mẫn mẫn đứng như chết tại chỗ khi vừa nhìn thấy 1 người, người đó lạnh lùng nhìn cô, nhưng ánh mắt vẫn không giấu khỏi vẻ ngạc nhiên. Là Tư Vũ, tại sao, tại sao hắn ta lại ở đây???

“Số 28, cô làm sao vậy?” 1 thành viên trong BGK lên tiếng hỏi làm Mẫn mẫn bình tĩnh lại, cô hơi mất bình tĩnh ngồi vào ghế.

“AI NHẬN HỒ SƠ NÀY???!!!” Tư Vũ đập bàn đứng dậy hét lớn làm các thành viên trong BGK đều biến sắc, duy chỉ có 1 người từ nãy đang chăm chú nhìn Mẫn mẫn kia lại không có biến đổi sắc thái gì. Mẫn mẫn cúi đầu xuống, thật là, 4 năm rồi gặp lại, sao con tim cô vẫn nhảy lên như múa thế kia cơ chứ.

“Giám đốc Mạc, là tôi nhận hồ sơ!” Người còn lại trong BGK đứng dậy nhìn Tư Vũ, vừa thấy người đó lên tiếng, mọi thành viên trong BGK đều cảm thấy sợ không khí bây giờ giữa bọn họ, 2 người đó lại ngồi gần nhau nữa chứ. Mẫn mẫn nhìn bảng tên, người vừa lên tiếng nhận hồ sơ của cô là Lí Phong, TGĐ, còn bảng tên của Tư Vũ, TGĐ hợp tác ư???? Vậy là công ty của cô đang xin việc lại đang hợp tác với Mạc thị ư???

“Hãy hủy ngay hồ sơ này!”

Tư Vũ cáu giận, lạnh lùng ra lệnh, Mẫn mẫn khẽ nhói trong tim, 4 năm rồi hắn vẫn hận cô như vậy, vẫn diệt tận đường sống của cô đến vậy.

“Thư kí Lan…” Tư Vũ vừa ra lệnh, TGĐ Lí Phong kia đã liền gọi thư kí, Triệu Tần kia thật là….sao không cho cô biết Mạc thị hợp tác trong dự án này cơ chứ, nếu biết có giết cô cũng không đi.

“Nhận hồ sơ của cô Dương Tuyết Mẫn đây, để cô ấy làm Trưởng phòng Marketing, phụ trách dự án hợp tác với quí tổng Mạc thị! Tuyên bố buổi phỏng vấn kết thúc ở đây!”

Lời nói của Lí Phong làm Mẫn mẫn ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt nhìn TGĐ Lí Phong đó, anh ta đang nhìn Tư Vũ với ánh mắt rất bình thường, còn Tư Vũ thì đã điên tiết lên rồi, Mẫn mẫn khẽ nhận thấy chiếc ranh nanh của Tư Vũ sắp nhô ra. Chết rồi, nếu hắn ta lộ thân phận ở đây, hắn ta sẽ chết chắc.

“Cảm ơn TGĐ, cảm ơn các vị, tôi sẽ cố hết sức! Tư Vũ, tôi có chuyện cần nói với anh!”

Mẫn mẫn cúi đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng chạy ra lôi Tư Vũ ra ngoài, vì quá ngạc nhiên nên Tư Vũ kia im lặng đi theo Mẫn mẫn.

“Chát!!!!”

Tiếng kêu vang lên gần đại sảnh công ty, mắt của Mẫn mẫn đỏ hoe nhìn Tư Vũ, hắn ta vẫn vậy, vẫn bá đạo, vẫn hận cô, hận tất cả những người con gái đã bỏ rơi hắn.

“Anh đánh đi, đánh nữa đi, anh giết tôi cũng được, tôi không thiết, nhưng bao nhiêu nhân viên của Dương thị, họ vô tội, anh làm vậy thật bá đạo, 4 năm trước tôi rời xa anh là đúng!”

“Cô sai rồi! 4 năm trước cô rời xa tôi VÌ GÌ CÔ NHỚ KHÔNG??? VÌ TIỀN!!!!”

Tư Vũ gào lên, hắn ta nhìn cô giận dữ, nước mắt Mẫn mẫn chảy dài ra, 4 năm qua những gì về hắn cô đều nhớ rõ, và những gì về cô hắn cũng đều nhớ rõ.

“Tư Vũ, việc gì anh phải hận tôi vậy cơ chứ, anh yêu tôi hay sao??? YÊU SAO??? HAY LÀ ANH YÊU LÂM SƯƠNG!!! Nếu đã không có tình cảm với tôi, tại sao anh lại hận tôi như vậy chứ!!!! CHÁT!!!!!!!!!”

Mẫn mẫn khóc ầm lên, cô lạnh lùng đau đớn tát Tư Vũ, ánh mắt cô ánh lên vẻ uất ức, Mẫn mẫn chạy đi, 4 năm qua nỗi đau kia chẳng thể vơi nổi 0.1% nữa!!!

“Phải, tôi yêu cô! Cô có hiểu không?”

Tư Vũ đứng im nhìn Mẫn mẫn chạy đi xa, hắn ta khẽ thì thầm, 4 năm qua, câu nói đó hắn không thể nói được, 4 năm qua cô làm gì hắn đều biết, cô thế nào hắn cũng đều biết, vì đơn giản, hắn đã nhờ 1 người theo cô, chăm sóc cho cô 1 cách lặng thầm và cũng thật tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.