Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 7: Chương 7: Tạo hảo cảm




"Cho nên anh không cân nhắc tìm cho tiểu cầu mập một người mẹ sao?"

Thẩm Quyến ở trước mắt Tô Dạng Nhiên thì luôn không thể làm gì, người này giống y hệt mười một năm trước, cô ban đầu không thèm để ý tới sự từ chối của anh, theo đuổi anh, Thẩm Quyến không biết sức lực và tính kiên nhẫn của cô từ đâu ra mà nhiều thế, hơn nữa lúc nào cũng bày ra bộ dạng thuần khiết vô tội.

"Chưa từng nghĩ tới." Anh lạnh lùng nói.

Tô Dạng Nhiên cũng không nổi giận mà tiếp tục hỏi, "Vậy lúc nào thì được, khi nào anh nghĩ tới nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ luôn luôn sẵn sàng đợi lệnh!"

Mi mắt Thẩm Quyến không ngừng nhảy lên, người phụ nữ này!

Tô Dạng Nhiên ngoài da mặt dày ra còn có ý thức nhận định tình hình hết sức tốt, cô lập tức dắt chó đi thẳng, "Tiểu cầu mập, đi, chị dẫn em đi chơi cầu trượt!"

Tô Dạng Nhiên dắt cún đi chơi cầu trượt, Thẩm Quyến không lại gần mà đứng ở phía ngoài nhìn.

Cún nhỏ rất thích Tô Dạng Nhiên, thường ngày nó gặp ai thì cũng tỏ vẻ lạnh nhạt chỉ riêng cô là vô cùng nhiệt tình, nó theo sát cô, chỉ cần cô ra một chỉ thị nào đó là nó lập tức điên cuồng leo lên, sau đó móng vuốt duỗi thẳng về trước, theo máng trượt "rẹt" một cái.

Động tác trượt xuống còn rất biết lấy lòng, cục bông trắng noãn như đang nở nụ cười, mặt mũi hiền lành, Tô Dạng Nhiên ôm tiểu cầu nhìn anh, "Bác sĩ Thẩm tiểu cầu mập thông minh ghê, vừa học là biết liền!"

Thẩm Quyến hờ hững ngay cả một nụ cười cũng không thèm bố thí, anh giơ lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, nhắc nhở: "Tới giờ về rồi."

"Ây, tôi tới liền." Tô Dạng Nhiên ôm cún đi tới, cô đưa tiểu cầu cho anh, nói: "Bác sĩ Thẩm anh đi lên trước đi, tôi còn chút chuyện phải làm."

"Ừ." Thẩm Quyến nhìn cô gật đầu, ôm thú cưng về nhà.

Thẩm Quyến ôm tiểu cầu vào thang máy nhưng trong đầu lại nhớ tới một màn vừa nhìn thấy, Tô Dạng Nhiên đứng cạnh máng trượt cúi đầu lục lọi trong túi sau đó lôi ra một bọc khăn giấy ướt, cô lau sơ qua một lần máng trượt, trong lúc giơ tay lên vô tình để lộ một đoạn eo thon nhỏ, ở dưới chiếc áo len xanh hiện lên một tầng da trắng, chói mắt.

Tô Dạng Nhiên đã phát huy da mặt dày của mình lên mức cao nhất, liên tục nửa tháng buổi trưa nào cũng vào bệnh viện tìm anh ăn cơm, thỉnh thoảng nếu cô đến trễ mấy phút Chu Dương nhất định sẽ trêu chọc anh.

"Bác sĩ Thẩm cô Tô hôm nay hình như đến muộn rồi."

Thẩm Quyến mặt không đổi sắc nhìn anh ta, "Xem ra công việc gần đây của cậu nhàn lắm, hay là cậu đem mấy báo cáo giải phẫu đi copy ra vài bản đi?"

Tô Dạng Nhiên chưa vào cửa đã nghe tiếng cầu khẩn của Chu Dương, "Bác sĩ Thẩm em sai rồi, em sai rồi, anh đại nhân đại lượng thì tha thứ cho em đi."

Tô Dạng Nhiên: "..."???

Vừa vặn Chu Dương tinh mắt nhìn thấy cô đứng ở cửa, "Chị Nhiên mau tới đây đi, à bác sĩ Thẩm, chị Nhiên tới rồi vậy em đi trước, không quấy rầy hai người đâu!"

Hai người đi qua sát vai nhau, Tô Dạng Nhiên nhìn Chu Dương cười cười giơ ngón cái, Chu Dương trừng mắt nhìn cô, hành động của hai người lọt vào tầm mắt của anh, "Chu Dương, bản báo cáo sáng mai giao, để trên bàn làm việc."

Chân tay Chu Dương mềm nhũn, không biết nương tay!

"Cô gái, con đã đi theo bác sĩ Thẩm nửa tháng rồi, dì thấy con là người kiên nhẫn nhất từ trước đến giờ rồi đó." Dì căn tin híp mắt cười vừa lấy cơm cho cô vừa nói chuyện.

Tô Dạng Nhiên nhìn dì cười, "Dì, băng tuyết khó tan mà, không kiên nhẫn làm sao làm nên chuyện chứ?"

Dì cười giãn cả nếp nhăn, "Có thể có thể, hôm nay dì cho con nhiều thức ăn hơn nè, ăn no một chút."

"Dạ được, cảm ơn dì!"

Thẩm Quyến đi phía trước nghe cả đoạn đối thoại, cau mày.

Tô Dạng Nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, giọng rất đắc ý, "Bác sĩ Thẩm, hôm nay dì cho tôi nhiều thịt kho lắm nè."

"Ừ."

"Bác sĩ Thẩm anh nhìn coi đến cả dì cũng bị tôi làm cảm động rồi, vậy đến lúc nào mới tới anh?"

Thẩm Quyến liếc nhìn cô, giọng có hơi cắn răng nghiến lợi, "Lo ăn cơm của cô đi!"

"Ok ok, tôi nghe anh, đều nghe anh cả."

Thẩm Quyến, "Im miệng."

Tô Dạng Nhiên nháy mắt mấy cái, không ngờ bác sĩ Thẩm còn biết nổi nóng nữa, nhưng mà cũng tốt, có biểu lộ cảm xúc là được rồi, cô mỉm cười đưa ngón tay nhỏ nhắn ra trước miệng, giả bộ làm động tác kéo khóa.

Đây là bữa cơm yên lặng nhất mà Thẩm Quyến từng ăn kể từ nửa tháng trước, đến khi kết thúc cô cũng không nói câu nào, sau khi ăn xong Tô Dạng Nhiên theo anh về phòng làm việc, Thẩm Quyến cản cô ở trước cửa.

"Ăn xong rồi." Ý là cô có thể đi. Tô Dạng Nhiên làm như thật gật đầu một cái, "Tôi biết rồi."

"Cho nên?"

Tô Dạng Nhiên đột nhiên đưa tay sờ trán, "Bác sĩ Thẩm tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, có phải não tôi lại chấn động không?"

Thẩm Quyến, "Tô Dạng Nhiên, cô không có chút kiến thức y học thông thường nào cả!"

"Tôi không học y đương nhiên là không biết rồi." Tô Dạng Nhiên mặt vô tội nói.

"Não chấn động là do gặp phải ngoại lực đả kích lập tức phát sinh chướng ngại chức năng của não, chỉ xảy ra một lúc, hơn nữa tôi đã nói với cô rồi, cô không có bị chấn động não cho nên không có bị tái phát gì cả, cô hiểu chưa?"

"Ừm, biết rồi."

"Ừ." Thẩm Quyến nhìn cô

******************

Anh tan việc vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Kỷ Diễn.

"Tan làm chưa?" Đầu kia vang lên tiếng đàn ông trầm thấp.

"Vừa về tới nhà." Thẩm Quyến vừa nói chuyện vừa vuốt ve tiểu cầu nằm trên salon, do thoải mái nên nó nhẹ rên một tiếng, anh liếc nhìn nó chỉ thấy khuôn mặt nó đầy vẻ hưởng thụ.

Kỷ Diễn "ừ" một tiếng, "Chủ nhật nghỉ làm thì tới ăn cơm đi, vừa vặn chị em vừa phơi khô được lá trà ngon, tiểu Chanh và Cà Chua cả ngày cứ nhắc tới em."

Trên mặt anh hiện lên nụ cười châm biếm, "Được, em biết rồi."

Chủ nhật.

Lúc Thẩm Quyến đến Kỷ gia cũng gần mười giờ, Lục Hi Hòa mở cửa thấy anh thì nở nụ cười, sắp ba mươi mà nhìn cứ như vừa hai mươi, rõ ràng là chị nhưng nếu cùng nhau đi ra ngoài nói là em thì người ta cũng tin.

"Chị."

"Vào đây."

Tiểu Chanh và Cà Chua đang chơi hăng say trong phòng khách, hai đứa nhỏ thấy anh liền nhanh chóng chạy tới.

"Cậu!"

"Cậu, ôm!"

Thẩm Quyến đưa quà trong tay cho Lục Hi Hòa sau đó giang tay nhìn hai đứa nhỏ, một tay một đứa bế lên.

Tiểu Chanh tròn mắt lanh lợi nũng nịu hỏi: "Cậu có nhớ con không?"

Cà Chua cũng không chịu yếu thế vội vàng hỏi theo: "Cậu còn con thì sao?"

Trong mắt anh tràn đầy ôn hòa, cảm giác hời hợt vào giờ phút này biến mất không còn một chút, anh cười nói: "Dĩ nhiên là nhớ rồi, cậu nhớ hai đứa nhất."

"Cậu, hôn một cái."

Thẩm Quyến đưa mặt lại gần, tiểu Chanh hôn một cái, sau khi chị mình hôn xong Cà Chua vội vàng đưa bàn tay bé nhỏ vòng qua gò má anh, "chụt" một tiếng thật lớn.

Lục Hi Hòa cười đi tới, "Hai đứa mau xuống đi, khổ cậu bế hai đứa nãy giờ."

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, lúc này mới giùng giằng muốn xuống đất, Cà Chua còn lầm bầm, "Cậu, thương cậu."

Thẩm Quyến vừa để hai đứa xuống liền thấy Kỷ Diễn đi ra từ phòng bếp, mặc bộ đồ đơn giản thoải mái, thật ra thì Thẩm Quyến đang một mực hoài nghi có phải hai vợ chồng nhà này sáng chế ra thuốc trẻ mãi không già không mà thời gian qua đi bọn họ vẫn tươi trẻ như xưa.

"A Quyến, tới đây."

"Anh rể."

"Lại giúp anh rửa rau." Kỷ Diễn không khách khí nói.

"Vâng ạ."

Vừa nói Thẩm Quyến vừa đi tới, anh đã thành thói quen rồi, lúc trước khi còn ở chung bữa cơm nào cũng đều là do anh và ba phụ trách, bây giờ chị kết hôn cơm cũng là do anh rể làm, ở nhà bọn họ, phụ nữ không thích hợp xuống phòng bếp.

Lúc ăn cơm Lục Hi Hòa lại nhắc đến vấn đề liên quan tới đời người.

"Thẩm Quyến, em đã hai mươi chín rồi."

Anh sửa lại, "Hai mươi tám."

"Thì cũng sắp tới, mấy tháng nữa là tới sinh nhật rồi, không phải hai chín à, bốn bỏ lấy năm cũng coi là hai chín mà."

Thẩm Quyến, "..."

"Cũng phải nói, người ta đàn ông hai chín tuổi giống như em cũng đã kết hôn rồi, còn em đến bạn gái cũng chưa có."

"Chị, lúc anh rể lấy chị thì ảnh đã ba mươi hai tuổi rồi."

Lục Hi Hòa trừng anh, "Em lại còn đi so sánh với chồng chị à?"

Thẩm Quyến theo bản năng nhìn Kỷ Diễn, anh rể nhìn anh cười, lột tôm bỏ vào chén của vợ, Lục Hi Hòa ngọt ngào nói, "Cảm ơn chồng."

Thẩm Quyến đột nhiên cảm thấy thức ăn trong miệng có vẻ nhạt nhẽo, rốt cuộc mình tới đây ăn cơm hay là ăn thức ăn chó chó?

"Em coi em kìa, em ở nước ngoài ngẩn ngơ gần mười năm, chị còn cho là em sẽ tìm vợ ngoại quốc, cho dù vậy thì mọi người cũng không có ý kiến gì, ở nước ngoài có nhiều phụ nữ trẻ đẹp đầy đặn vậy mà em không vừa ý ai à?"

"Chị, em thích lấy vợ Trung Quốc hơn."

"Con gái Trung Quốc chúng ta cũng nhiều lắm, vậy em nói xem em thích cô gái như thế nào?"

Thế nào à?

Thẩm Quyến rũ tròng mắt, trong đầu lại nhớ tới một khuôn mặt tươi sáng nào đó, có lúc cảm thấy cô đơn thuần như một đứa trẻ, có lúc lại thấy nghịch ngợm như yêu tinh.

"Thẩm Quyến?"

Anh ngẩng đầu lên, "Chị, em biết chuyện này không phải nói có là có liền được, còn phải xem duyên phận nữa."

"Em..."

Kỷ Diễn kịp thời giúp Thẩm Quyến giải vây, "Vợ, thật ra thì anh thấy em nó cũng đâu có nói sai, chuyện tình cảm còn chờ duyên phận nữa, em nghĩ xem nếu lúc ban đầu anh tùy tiện gặp ai đó thì đến bây giờ cũng bỏ lỡ em rồi."

Thẩm Quyến tỉnh bơ nhìn Kỷ Diễn.

"Hai người còn biết làm em tức nữa, được rồi, em không thèm quản nữa." Lục Hi Hòa hừ hừ nói.

Thẩm Quyến lập tức lấy lòng lột tôm bỏ vào chén chị, "Chị ăn tôm đi."

Lục Hi Hòa hừ một tiếng. Sau khi ăn xong Thẩm Quyến giúp Kỷ Diễn thu dọn chén đũa, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lục Hi Hòa đang ngồi trên ghế salon, tay cầm quyển sách nhìn say mê.

"Chị xem gì vậy?"

"[Quyển sổ trinh thám]"

- ---------------------------------------------------

Có truyện của Lục Hi Hòa và Kỷ Diễn nha mọi người, tên là "Cô ấy rất không vui". Yên tâm là truyện của bà tác giả này đảm bảo ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.