Ôm Lấy Kim Chủ: Daddy Mau Tới Cưới Mommy

Chương 130: Chương 130: Cô ấy là người giúp việc của cháu




Cho dù được Giang Thiếu Huân ôm nhưng giờ phút này Trường Hoan lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô là tình nhân của anh, anh đối xử với cô như vậy là chuyện đương nhiên, cô không biết bản thân đang chờ mong cái gì.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Trường Hoan hơi nhíu mày, cô ở trong này đã lâu nhưng lại không thấy người ngoài đến, chuông cửa này là ai ấn?

Giang Thiếu Huân buông cô ra, giống như đã đoán được là ai tới, anh dặn dò Trường Hoan, “Đừng mở cửa, cứ coi như không nghe thấy.”

“Nhưng…” Trường Hoan còn muốn nói gì nhưng nhớ tới thân phận của mình, cô bèn nuốt lời muốn nói lại.

Cô đang ở trong cái lồng xa hoa của Giang Thiếu Huân, để người ta thấy anh kim ốc tàng kiều thì có chút phiền phức, có lẽ anh cũng lo lắng vấn đề này.

Nhưng chuông cửa cứ vang mãi không ngừng, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Trường Hoan còn tưởng là khách đã đi, nhưng một lát sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng rống.

“Giang Thiếu Huân, lăn ra đây cho ông.”

Giọng nói tuy già nua nhưng vẫn vang dội, nghe qua thì như giọng nói của một ông lão tầm 60 tuổi.

Trường Hoan nâng mắt lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Thiếu Huân, thì ra, anh gọi là Giang Thiếu Huân, lâu như vậy cô mới biết tên anh, rất êm tai...

Anh vốn là người tự cao tự đại, thế mà lại bị người ta nói “lăn ra đây”, nói thế thì người ngoài cửa hẳn là trưởng bối của anh rồi.

Giang Thiếu Huân phiền não gãi đầu, lại dặn dò Trường Hoan, “Không được mở cửa.”

Đều do Cung Trạch không có việc gì lại đi tố cáo anh, người của anh còn chưa thật sự ném cậu ta vào đồn cảnh sát cơ mà.

Trường Hoan yếu ớt nói, “Chúng ta không thể trốn tránh mãi như thế này được, chẳng may ông ấy không đi thì sao? Nếu không em trốn lên tầng, anh ra gặp người ngoài cửa.”

Trường Hoan cho rằng Giang Thiếu Huân không mở cửa là vì cô.

“Em trốn làm gì?” Giang Thiếu Huân không vui khẽ gõ một cái lên trán cô, “Em cứ tiếp tục làm chuyện của mình, tôi còn ăn cơm nữa chứ.”

Giang Thiếu Huân nói xong liền rời khỏi phòng bếp đi lên tầng.

Lúc Giang Thiếu Huân lên tầng, Trường Hoan nghĩ một chút rồi ra cửa, nhòm qua mắt mèo, cô thấy một ông lão đứng bên ngoài.

Ông lão có một mái tóc bạc trắng được chải chuốt chỉnh tề, không có lấy một lọn tóc nào lệch khỏi vị trí, ông ăn mặc nghiêm cẩn, vẻ mặt nghiêm nghị, tay chống một chiếc gậy đầu rồng màu vàng, nhưng sống lưng thẳng tắp, giống như chiếc gậy kia chỉ để trang trí.

Trán ông có chút giống Giang Thiếu Huân, trong lòng Trường Hoan thầm đoán, vị này hẳn là ông nội của Giang Thiếu Huân.

Nhưng vì sao Giang Thiếu Huân lại không chịu mở cửa?

Trường Hoan cũng không biết tình huống trong nhà Giang Thiếu Huân, nhưng để cho một ông lão đứng ở ngoài cửa thế này thật đúng là không lễ phép, huống chi đó còn là trưởng bối của anh.

Trường Hoan do dự không biết có nên mở cửa hay không, tay vừa mới đặt lên tay nắm cửa, đột nhiên lại có chút mỉa mai bản thân mình, cô có tư cách gì mà nói về gia đình của Giang Thiếu Huân, nếu là Nhiếp Tuân đến đây, cô còn hận không thể khóa cửa lại từ xa, mắt không thấy tâm không phiền.

Vẫn là đi nấu cơm cho Giang Thiếu Huân thôi, Trường Hoan rụt tay về, bỗng nhìn thấy ông lão kia phất tay với phía sau, vài vệ sĩ lập tức tiến lên.

Bọn họ hùng hổ đi tới, rất giống đám người muốn đi khám xét nhà người ta, một lát sau, “rầm” một tiếng.

Sắc mặt Trường Hoan trắng xanh, lùi ra phía sau một bước, thấy mấy vệ sĩ thay phiên nhau đạp cửa thế này cô mới biết, lần đầu tiên Giang Thiếu Huân tới nhà cô, kỹ thuật đạp cửa của anh là từ đâu mà có.

Vệ sĩ không hề có dấu hiệu dừng lại, ngay cả cửa sổ cũng rung lên, nếu còn tiếp tục như vậy, cửa này sớm muộn gì cũng bị bọn họ đạp hỏng.

Trường Hoan vội vàng đè xuống điện thoại không dây ở cửa, nói với bên ngoài, “Không cần đạp nữa, tôi mở cửa ngay đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.