Oan Gia, Rồi Lại Về Một Nhà!

Chương 13: Chương 13: Nhờ lon nước.... Vớt được cao nhân




Từ sau hôm bị cảm, cũng như biết bản thân mình đã làm chuyện không đứng đắn, Linh liền cảm thấy rất khó chịu khi nhớ lại. Có thể bệnh tới nỗi nhìn gà hoá cuốc rồi cưỡng hôn con nhà người ta thì Linh à, mày đúng là không có tiền đồ!!

Mà kể ra cũng lạ, sau khi biết mình cướp đi nụ hôn đầu đời.. ừm cũng không chắc nó có phải đầu đời của cậu ta không nữa thì Linh liền cảm thấy cả người cứ run lên, tim lại hay nhảy múa loạn xạ đặc biệt là khi nhìn thấy Hoàng Thiên Nam, cảm giác như nó đang muốn đập lớn hơn để cho cả thế giới nghe thấy hay sao ấy!? Cả mặt cũng nóng ran, đỏ tía cả tai luôn. Thật sự là bức rứt, khó chịu lắm!!

Với tình trạng này, Linh nghĩ có hay không nên tìm một bác sĩ chuyên khoa tim mạch khám chữa cho.

“Haizz!!” Linh buồn bực, đưa chân đá cái lon nước ngọt dưới mặt đất.

“Á!!!” Có tiếng kêu thất thanh truyền đến khiến cô hốt hoảng đưa mắt nhìn sang, phát hiện cái lon nước ngọt đã văng rất đẹp vào trán của một cô nữ sinh xấu số. Vâng, không ai khác chính là cô bạn bị Linh chê kém thông minh cách đây vài ngày- Lương Tiểu Nghi.

Tiểu Nghi ôm đầu, loạng choạng ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Linh bên này mặt mày tái đi, vội vàng chạy tới chỗ cô đang ngồi.

“Tiểu Nghi, cậu có sao không? Không có vấn đề gì chứ? Mình đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Lương Tiểu Nghi vừa xoa vết thương vừa xua tay:

Không sao không sao, tớ không sao!

Hai mắt Linh lúc này cứ chằm chằm nhìn theo Tiểu Nghi, cô rất sợ việc cô ấy bắt đều vụ mình đá cái lon nhưng dù sao người ta cũng do cô làm bị thương, người ta nói không sao không có nghĩa là cô sẽ bỏ đi:

“Thật không?..”

“Thật mà! “ Để chắn chắn lời mình là thật, Tiểu Nghi rất cương quyết đem cái trán đã đỏ một mảng của mình ra, lời nói rất chi là hùng hồn.

“....”Thế kia mà nói không sao.Thấy thái độ của Tiểu Nghi như vậy, Linh đành nhẹ trút tiếng thở dài “Vậy tớ lên lớp trước nhé! Tạm biệt!!”

Linh chưa kịp đứng dậy, bàn tay đã bị kéo lại, Lương Tiểu Nghi đôi mắt sáng rực, nhìn cô:

“Cậu có vẻ có tâm sự đúng không? Không sao, mình không ngại giúp cậu đâu!”

“.....” Cậu ta có độc tâm thuật à? Cậu không ngại nhưng tớ ngại!

Linh nhìn vào bộ dáng mong chờ bát quát của người trước mặt liền suy nghĩ. Cô bạn này sau vụ tin đồn đã mua một thỏi chocolate tới xin lỗi, Linh cũng trao đổi nick chat và khá hay nhắn tin với cô nàng. Chắc cũng tính là thân thiết, tâm sự này nói ra cũng không vấn đề gì.

Thế là Linh đem hết những gì trong lòng nói ra, Lương Tiểu Nghi một bên nghe đến trợn mắt há mồm. Lâu sau, khi Linh dứt lời, cô không ngại mà hét lên:

“Cái này của cậu.... hình như là bị bệnh nan y rồi.” Nói rồi mới dáo dác nhìn xung quanh bởi cô la lớn quá thể, người không hiểu, nghe vào thế nào cũng hiểu lầm.

“Cậu đừng hù tớ như thế chứ!! Tớ sẽ bình tĩnh không nổi mất.”

“ Thế này thì bình tĩnh cái nỗi gì!? Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông! Nếu không...”

“Cậu tha cho tớ đi, não tớ cá vàng, nói ẩn dụ như cậu ngàn năm tớ cũng không hiểu đâu!” Linh thở dài ngao ngán.

“Chính là cậu đã say nắng chàng nào rồi đấy, hihi^^. Nên cần phải đi tìm cái đứa buộc chuông ngay đi. Phải xác nhận lại xem, rốt cuộc có phải cậu ta là nguyên nhân khiến cậu bị như thế này không!?” Tiểu Nghi mồm lẫn miệng cứ liến thoắng “Đúng, nên đi tìm cái cậu Hoàng Thiên Nam ấy. Nếu phải thì chúng ta mới tính tiếp được.

Linh đang khổ sở vì cái miệng nói mãi không chịu dừng này, bỗng lại cảm thấy mấy lời này đúng là có chút lý lẽ...

”Được rồi, vậy tớ sẽ thử tìm cậu ta xác nhận rung động.” Linh như bắt được vàng, vội ôm trầm lấy Tiểu Nghi, kích động nói. Quả nhiên không cần tốn tiền đi bác sĩ, may mắn vớt được cao nhân. Số cô đúng là đỏ!!

“Hay lắm, cố lên nhé!” Tiểu Nghi lập tức động viên. Oa!! Cậu ấy dễ thương quá, phải giúp nhiệt tình mới được, mình muốn là bạn thân với cậu ấy.

Thế là Linh đã tìm được một người bạn thân khác ngoài Phác Trí Quân hơn nữa còn là một nữ sinh. Người bạn nữ đầu tiên trong đời của một đứa thô lỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.