Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 14: Chương 14: Thân Phận




Lâm viên ngoại vừa tức lại mắng lại đánh ở bên chỗ của Chu di nương, vốn là không khỏe thân già cũng không trụ tiếp được, vừa được Thường Ngộ đỡ vào phòng ngồi liền ho phun cả máu rồi ngất đi.

Thường Ngộ hoảng hốt, nhanh chóng phân phó gia đinh bên ngoài đi Bùi phủ kêu người.

”Meo!”

Lỗ Lỗ vừa chợp mắt một chốc, thì nghe tiếng bước chân ra vào bên ngoài, lúc này mới uể oải vuốt mắt ngồi dậy. Nhìn thấy lão tộc trưởng, nàng hướng ông lộ ra tươi cười, quỳ ngồi chờ lão tộc trưởng ngồi xuống, không nghĩ tới chưa kịp ngồi lão tộc trưởng liền hộc máu! Lỗ Lỗ sợ hãi, ngốc lăng tại chỗ không biết phải làm sao. Trong trí nhớ của nàng, tộc nhân nằm không nhúc nhích, trừ đi ngủ thì là chết, hiện lão tộc trưởng lại là thổ huyết lại ngã gục, thế nào nhìn cũng không giống như là đang ngủ.

Nhưng lão tộc trưởng không thể chết!

Nước mắt phút chốc lã chã rơi, Lỗ Lỗ bò đến cạnh giường, nâng vai và cổ của Lâm viên ngoại, rồi để Thường Ngộ đem người nâng lên trên giường.

Tay nàng lại không cẩn thận đụng phải tay của Thường Ngộ, rung rẩy, đầu ngón tay vuốt qua lòng bàn tay của hắn.

Thường Ngộ liếc nhìn nữ nhân trên giường một cái. Nàng quỳ, hắn đứng, hai người cùng nhau đỡ Lâm viên ngoại, đặc biệt gần, hắn thậm chí có thể ngửi thấy được một hương thơm nhàn nhạt. Thường Ngộ nhanh tĩnh tâm, đem Lâm viên ngoại nâng lên giường ngồi, ánh mắt lại nhất thời không cách nào rời khỏi khuông mặt của Lỗ Lỗ. Mày nhíu chặt, giọt nước mắt trong suốt theo hàng mi rơi xuống, rơi dọc theo đôi má trắng noãn như sứ, đến khóe môi rồi theo cằm nhỏ tinh tế mà nhỏ xuống.

Thất thần một lúc, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn kêu “Thường Ngộ!”

Thường Ngộ tim đập, đứng hình một lúc. Hắn chưa bao giờ biết, có người kêu hắn bằng thanh âm này, mang theo phần do dự bất định, ba phần lo lắng, sáu phần cầu xin. Hắn ngốc lăng nghe kia tiếng khóc nức nở lẫn tiếng nói ngọt ngào, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt sang cặp mắt trong suốt tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Lỗ Lỗ kéo tay hắn, khóc chỉ vào Lâm viên ngoại đang hôn mê bất tỉnh, “Thường Ngộ, hắn, meo!”

Lão tộc trưởng kêu người này mấy lần, gọi Thường Ngộ Thường Ngộ, Lỗ Lỗ đoán đó là tên hắn, nàng cảm thấy lão tộc trưởng rất coi trọng người này, vừa rồi một người buồn chán tự luyện tập nói chuyện rồi thử kêu tên hắn. Thấy hắn lên tiếng trả lời, Lỗ Lỗ biết tự mình đã đoán đúng, vội vàng cầu hắn mau xem lão tộc trưởng, lão tộc trưởng rốt cuộc làm sao vậy a?

Từng tiếng mèo kêu kéo lại thần trí của Thường Ngộ, hắn cấp tốc rút về tay mình về, cúi đầu nói: “Cô nương yên tâm, lão gia chỉ là khí huyết công tâm ngất đi, Hoa lang trung lập tức tới ngay... Cô nương, ngươi hay là trước xuống đây đi?”

”Meo...” Lỗ Lỗ nghe không hiểu hắn nói, đưa tay nâng cằm hắn lên, muốn từ mắt hắn nhìn ra ý gì.

Tim Thường Ngộ như lỡ nhịp, nghiêng đầu tránh, lại ngẩng đầu, chống lại gương mặt mờ mịt của nàng, biết nàng nghe không hiểu, hắn cũng không cố kỵ, thân thủ liền bế người để lên ghế quý phi, khom lưng mang giày cho nàng. Mặc kệ cô nương này cùng lão gia là quan hệ như thế nào, láy nữa có ngoại nam tiến vào, nàng nhiều cũng chỉ có thể phía dưới nhìn, sao có thể đĩnh đạc ngồi ở trên giường chính? Ngay cả thân khuê nữ, cũng không có như vậy.

Động tác hắn rất nhanh, chờ Lỗ Lỗ kịp phản ứng lúc, chân đã được đặt xuống đất.

”Meo...” Nàng kỳ quái nhìn nhìn Thường Ngộ, thấy hắn lại cúi đầu, nghĩ hắn cũng không có cách nào, nước mắt vừa ngưng lại bắt đầu ngưng tụ rơi xuống, nhào tới bên giường, ôm lấy một tay của Lâm viên ngoại vừa khóc vừa kêu meo.

Thường Ngộ mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bóng lưng nữ nhân kia. Hắn từ nhỏ đã là khất cái nhìn sắc mặt của những khất cái lớn tuổi hơn để sống qua ngày, lớn hơn liền tự chính mình kiếm tiền, hoặc là làm người chạy truyền lại tin tức, hoặc làm ra dẫn đường, thỉnh thoảng còn có thể làm sai vặt cho mấy tửu lâu lớn bận rộn thiếu người, về sau không cần làm khất cái nữa. Rồi quê hắn mất mùa, hắn theo dòng người chạy nạn khắp nơi, không may phát bệnh tưởng mất mạng, may mắn bị lão gia cứu, từ đó liên ở bên cạnh ông làm việc. Nhiều năm như vậy, hắn tự nhận có thể nhìn thấu phần lớn tâm tư người khác, mà nữ nhân kỳ quái trước mặt này, tuyệt đối là thật tình lo lắng cho lão gia, nàng kia và lão gia rốt cuộc là quan hệ như thế nào?

Đang suy đoán thì bên ngoài có người nhanh chóng đi đến.

Thường Ngộ châm chọc giơ giơ lên khóe môi, hướng bên người Lỗ Lỗ tới, ở phía sau nàng hai bước, thu liễm ánh mắt, thập phần cung kính bộ dáng.

”Thúc phụ!” Rèm cửa gây tiếng sột soạt, Lâm Toàn sải bước lớn tiến vào.

Thấy Lâm viên ngoại mê man ở trên giường, hắn cúi người thử hô mấy tiếng, xác định Lâm viên ngoại thực sự bất tỉnh, hắn len lén liếc ánh mắt Lỗ Lỗ bên cạnh, lúc này mới đứng dậy nhìn Thường Ngộ đang yên lặng đứng bên cạnh, trách cứ: “Chuyện gì xảy ra? Lão gia trước còn tốt, thế nào đảo mắt liền lại bị bệnh? Ngươi là chiếu cố lão gia thế nào đấy? Còn đứng ở đây làm cái gì, đi thỉnh lang trung a, lão gia nếu là có cái không hay xảy ra, ta sẽ hỏi tội ngươi!”

Thanh âm trầm thấp, lại trung khí mười phần.

Đây là biết lão gia mới từ Chu di nương trong viện trở về, đoán được mẹ con bọn hắn ngã ngựa, cho là hắn đã nắm chắc danh hiệu con thừa tự, liền tự cho mình chủ nhân tương lại của Lâm phủ à?

Thường Ngộ không để ý hắn uy phong lẫm lẫm trách cứ, ánh mắt híp híp“Lâm thiếu gia không cần phải gấp gáp, Hoa lang trung lập tức tới ngay thôi.” Chỉ bằng thái độ của Lâm Toàn, Thường Ngộ hắn cũng sẽ không để cho hắn thuận lợi lên làm tự tử đâu, hơn nữa thái độ của lão gia còn chưa có rõ ràng đâu đấy!

Lâm Toàn không quen nhìn bộ dáng cười như không cười này của Thường Ngộ, vừa muốn phát hỏa, chợt nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc kia quay đầu nhìn hắn, liền thay đổi sắc mặt trầm ổn, mềm giọng trấn an nói: “Cô nương không cần lo lắng, Hoa lang trung ở Bùi phủ y thuật cao siêu, có hắn, thúc phụ ta nhất định không có việc gì.”

”Meo!” Lỗ Lỗ liếc mắt một cái trừng người này, vừa hắn lớn tiếng ồn ào như vậy, theo bản năng không thích hắn, nàng không hay sinh sự à nha.

Nàng nhíu mày trừng người như vậy, lại vô ý hiện lên thần thái phong tình rất khác, Lâm Toàn nhìn ngốc mắt, không tự chủ được hướng Lỗ Lỗ đến gần một bước, “Cô nương, ngươi...”

Hắn muốn hướng nàng sẽ không nói sao, bên ngoài có người thông báo Bùi thiếu gia và Hoa lang trung tới, hắn biến sắc, vội vã ra đón.

Bùi Sách khách khí đáp lễ, nói thẳng: “Lâm thiếu gia không cần khách khí, vẫn là mau để cho Hoa thúc xem bệnh cho Lâm bá phụ thôi.”

”Đúng vậy, thỉnh.” Lâm Toàn thân thủ đưa ra, thần thái hiển nhiên như chủ nhà..

Trong mắt Bùi Sách thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, cùng Hoa lang trung trước sau tiến vào, mới tới cửa, một thân ảnh quen thuộc chợt đánh tới, hắn bản năng giơ tay lên đón, người nọ lại thuận thế túm lấy tay hắn, kéo hắn đi tới đầu giường đặt gần lò sưởi, “Meo, meo...”

Hai mắt đẫm lệ chọc người thương tiếc, tiếng mèo kêu đáng thương, không phải nàng là thì còn là ai?

”Lỗ Lỗ cô nương đừng nóng vội, đẻ Hoa thúc xem Lâm bá phụ trước đã.” Hắn bình tĩnh nói, rút tay lại, một bên nhường đường cho Hoa lang trung một bên hướng những người khác giải thích: “Vị này chính là Lỗ Lỗ cô nương, Lâm bá phụ bị Bạch quản gia trói ở trong sơn động, chính là Lỗ Lỗ cô nương cứu hắn ra, đáng tiếc nàng từ nhỏ bị trong núi mèo hoang thu dưỡng, không hiểu ngôn ngữ của loài người, hành vi khó tránh được vô ý, mong các vị thông cảm.”

Ánh mắt Lâm Toàn sáng lên, ngay sau đó cúi người hướng Lỗ Lỗ gập người,“Thì ra là cô nương cứu thúc phụ, xin nhận một cái cúi đầu của Lâm mỗ!”

Lỗ Lỗ mờ mịt kêu một tiếng, nhìn về phía Bùi Sách xin giúp đỡ, những người ở đây, trừ lão tộc trưởng, thì nàng có tin tưởng và ỷ lại chỉ còn nam nhân ôn nhu này thôi.

Bùi Sách dùng ánh mắt ý bảo nàng quan tâm Lâm viên ngoại bên kia là được, sau đó mới thấp giọng nói với Lâm Toàn: “Lâm thiếu gia không cần như vậy, Lỗ Lỗ cô nương vốn không hiểu. Chúng ta vẫn là yên tĩnh một chút đi, không nên quấy rầy Hoa thúc.” Nói xong, cũng chuyên chú nhìn về phía Lâm viên ngoại, hơn nữa vô tình hay cố ý nghiêng người hướng Lỗ Lỗ đứng, chặn lại tầm mắt của Lâm Toàn.

Lâm Toàn có chút ngượng ngùng, Thường Ngộ từ đầu đến cuối cúi đầu không nói.

Có lẽ là gian phòng an tĩnh, Hoa lang trung rất thu hồi tay, xoay người hướng Thường Ngộ nói: “Lâm lão gia tạm thời không có trở ngại lớn, chờ hắn tỉnh lại, chiếu theo phương thuốc này mà uống là được, nhưng mấy ngày nay nhất định không thể lại phí sức hao tổn tinh thần và nổi giận, cần phải tĩnh dưỡng, tâm bình khí hòa mới mau khôi phục.”

”Đa tạ Hoa lang trung, ta nhất định sẽ cẩn thận chiếu cố chúng ta lão gia.” Thường Ngộ khom người nói cám ơn.

Hoa lang trung gật gật đầu, nhìn về phía Bùi Sách.

Bùi Sách xoay người đi ra ngoài, cùng mấy nam nhân đều tới gian ngoài, hắn nói với Hoa lang: “Hoa thúc, Lâm bá phụ như vậy, ta có chút không yên lòng. Nếu không ngươi đi về trước đi, ta trước bên này chờ xem, chờ hắn tỉnh lại ta sẽ đi. Lâm thiếu gia, ngươi xem có được hay không?” Bùi Sách trưng cầu nhìn về phía Lâm Toàn.

Lâm Toàn trong lòng cười lạnh, Bùi Sách như vậy, đâu có nửa điểm coi trọng hắn ý tứ?

Nhưng hắn thật đúng là không thể đắc tội Bùi Sách, bận cảm kích đạo:“Bùi thiếu gia như vậy quan tâm thúc phụ, Lâm Toàn trước thay thúc phụ tạ ơn .” Sau đó phân phó Thường Ngộ đi tống Hoa lang trung.

Thường Ngộ cười cười, thân thủ tiến Hoa lang trung ra, quay đầu lại hô hai nha hoàn, làm cho các nàng đến nội thất hầu hạ, tự mình ở lại gian ngoài tiếp khách. Sau một lúc lâu, thấy Lâm Toàn cứ liên tiếp hướng nội thất nhìn xung quanh, lại ngại Bùi Sách, không dám tự ý đi vào, trong lòng hắn khẽ động, có một ý niệm xông ra, không khỏi nhìn về ôn nhuận nam tử đang ngồi trên ghế thái sư nhắm mắt dưỡng thần kia.

Hắn lưu lại, rốt cuộc là bởi vì lo lắng Lâm viên ngoại, hay là...

Nội thất, Lỗ Lỗ ngồi trên đệm gấm, nắm tay Lâm viên ngoại, ngơ ngác nhìn gương mặt già nua của ông.

Nàng rất sợ hãi, nàng nghe không hiểu những người đó nói cái gì, cũng không biết lão tộc trưởng bệnh có nặng hay không, vạn nhất, vạn nhất lão tộc trưởng mất, nàng sẽ lại có một mình, không biết miêu tộc ở đâu, không biết nàng rốt cuộc có thể trở lại đó không nữa.

Lão tộc trưởng, người ngàn vạn không thể chết, người chết, ở đây cũng chỉ còn lại có ta .

Nàng dựa lên tay thô ráp lão nhân, yên lặng rơi lệ. Nàng khóc thương tâm, căn bản không phát hiện Lâm viên ngoại hơi mở mắt. Hai nha hoàn cách khá xa, lại cúi đầu, nên nhìn không thấy được.

Lâm viên ngoại cũng không rõ ràng mình rốt cuộc là lúc nào tỉnh, ông hình như nghe thấy tiếng của Hoa lang trung, nhưng ý thức lại lộn xộn, mờ mịt không mở mắt ra được. Chờ ông miễn cưỡng ổn định mạch suy nghĩ hỗn loạn, liền cảm thấy một mảnh ấm áp ẩm ướt da thịt dán vào lòng bàn tay, liền mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Lỗ Lỗ khóc đáng thương vô cùng.

Đứa nhỏ này, khóc an tĩnh như vậy, nếu như không có nhìn thấy hoặc chạm phải nước mắt của nàng, người ngoài sợ rằng cũng không biết là nàng đang khóc đâu.

Hài tử ngốc a, nàng nếu như khóc thành tiếng, người ngoài nghe xong, mới khen nàng hiếu thuận a!

Lâm viên ngoại trong lòng thở dài, vô lực nhắm mắt lại. Sống hơn nửa đời người, ông thấy rất mệt mỏi, người bên cạnh đều tính kế hắn, Bạch Bình, Chu di nương, Lâm Khang, đến cháu trai vào ở được một tháng đã thông đồng cùng nha hoàn trong viện của di nương cũng vậy, bọn họ đều nhớ đến gia sản của hắn! Nếu như hắn không có tiền, còn sẽ gặp phải phiền não này sao?

Trước mắt, hiện lên gương mặt của thê tử quá cố, lòng như bị dao đâm.

Nàng cho ông đã sinh một đôi nhi long phượng thai a! Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như lúc đó ông không xa nhà, không đem nàng giao cho Bạch Bình trông nom, nàng hẳn đã không “ngoài ý muốn” sinh non...

Lão nhân gia siết nắm tay. Ông vốn dĩ có một đôi nam nữ, nhi tử kế thừa gia sản, nữ nhi thì giống như Lỗ Lỗ, ôm cánh tay ông làm nũng, lúc ông sinh bệnh, thì ở bên cạnh thương tâm, len lén khóc... Tình trạng hiện giờ của ông, ông không có gì cả, sản nghiệp ba đời của Lâm gia tích góp, hoặc là cho tiện chủng kia, hoặc là cho cháu trai bà con xa tham lam, hoặc là, giao cho quan phủ!

Nhưng, ông không cam lòng, tại sao phải cho những thứ ấy cho người ngoài? Hắn thà rằng giao cho cô nương thật tâm với ông thì hơn!

Như tia sét đánh xuống phá vỡ trời đêm, tâm Lâm viên ngoại vốn trĩu nặng rốt cuộc lại lần nữa nhảy lên. Đúng rồi, ông vẫn không thể tuyệt vọng, tiểu cô nương cứu mạng ông, coi ông là thành thân nhân tín nhiệm ỷ lại, ông còn chưa có báo ân, còn chưa có giúp nàng khôi phục bình thường, tại sao có thể bởi vì những thứ ác nhân mà sinh ý niệm bi quan chán đời?

Hắn nhìn Lỗ Lỗ hồi lâu, rồi ho hai tiếng, giãy giụa ngồi dậy.

”Meo!” Lỗ Lỗ kinh hỉ nhảy dựng lên, bò hẳn lên giường nhắm trong lòng Lâm viên ngoại chui vào. Lão tộc trưởng không có chết, nàng không phải một mình!

Lâm viên ngoại dựa vào tường, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai Lỗ Lỗ, thấy Bùi Sách ba người đi đến, ông hướng Bùi Sách gật gật đầu, sau đó phân phó nói: “Thường Ngộ, ngươi lĩnh vài người đi đem hậu viện sương phòng phía tây thu thập lại, sau này đại tiểu thư sẽ ở bên đó.”

Đại tiểu thư?

Thường Ngộ kinh ngạc, nhất thời đã quên đáp lời, Lâm Toàn lại cướp hỏi:“Thúc phụ, ngươi đây là muốn nhận Lỗ Lỗ cô nương làm nữ nhi sao?” Nếu như lão gia tử thu nàng làm nghĩa nữ, sau này không thể đánh chủ ý lên nàng rồi.

Lâm viên ngoại thân thiết nhìn hắn, lắc đầu cười nói: “Không phải nhận, Lỗ Lỗ vốn chính là nữ nhi của ta. Năm đó mợ ngươi sinh non, sinh hạ một đôi long phượng liền mất. Trẻ con vốn yếu đuối, ta không thể quan tâm hết, đẻ Bạch quản gia chọn vú em hảo hảo trông nom, về sau Bạch quản gia đột nhiên ôm đứa nhỏ qua đây nói đã chết, ta vừa sợ vừa đau, hơn nữa có Lý lang trung bên cạnh làm chứng, ta liền mơ hồ tin, bởi vì sợ vừa thấy đứa nhỏ sẽ càng thương tâm, ta liền để Bạch quản gia dẫn người đi an táng bọn họ. Hiện suy nghĩ một chút, khi đó đứa nhỏ nhất định còn sống, Bạch quản gia đem đứa nhỏ ném trên núi liền không quan tâm... Hôm qua gặp Lỗ Lỗ trê núi, nàng không biết sao lại thân thiết với ta, ta cũng cảm thấy quen mặt, không ngờ, ta trong lúc vô ý phát hiện sau tai nàng có vết bớt, vị trí giống như đúc của mợ ngươi, lúc này ta mới ý thức được, nàng chính là ta nữ nhi a! Ta...”

Lời còn chưa dứt, đã lão lệ tung hoành, nghẹn ngào nói không nên lời đến.

”Meo!” Lỗ Lỗ thấy lão tộc trưởng khóc, cho là hắn khó chịu, đau lòng thay hắn lau nước mắt.

”Đứa nhỏ đáng thương a, may mà con còn sống, đệ đệ con, đệ đệ con, khụ khụ...”

Bùi Sách tiến lên một bước đỡ lấy lão nhân, thành thạo thay hắn vuốt ngực, khuyên: “Bá phụ, đại tiểu thư có thể trở về được, đây là hỉ sự, ngài ngàn vạn không nên lại đau buồn. Đại tiểu thư còn sống, đại thiếu gia nhất định cũng gặp may, ngày sau tất có cơ hội gặp lại, trước mắt quan trọng là ngài dưỡng hảo thân thể, rồi sau này tìm về đại thiếu gia, sớm ngày sẽ một nhà đoàn tụ.”

Lâm viên ngoại cảm kích cầm tay hắn, liên tục nói: “Phải, hiền chất nói phải, lão đầu tử không vì mình, cũng phải vì tỷ đệ bọn họ. Chỉ là, ngày sau sợ rằng còn phải làm phiền hiền chất nhiều thay ta lưu ý một chút đứa bé kia, trên nay hắn có vết bớt nhạt như chiếc lá, hắn...”

”Bá phụ!” Bùi Sách cười cắt ngang hắn, “Bá phụ, việc này không vội, chờ ngài dưỡng được rồi thân thể chúng ta lại nói, ngài xem có đúng hay không?”

Lâm viên ngoại ha ha cười, khụ hai tiếng, nói: “Xem ta này, lại nóng ruột. Được rồi, Thường Ngộ, ngươi trước dẫn người về phía sau viện thu thập đi, trước cơm chiều gọi tất cả hạ nhân trong phủ triệu tập đến trong viện, để cho bọn họ chính thức bái kiến đại tiểu thư.”

”Là, lão gia hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng nên đi.” Thường Ngộ vui rạo rực nói.

Hắn híp mắt cười, Bùi Sách ôn hòa mỉm cười, Lâm viên ngoại hiền lành cười, Lỗ Lỗ hài lòng cười, chỉ có Lâm Toàn, nụ cười kia muốn khó coi bao nhiêu nhìn thì khó coi bấy nhiêu. Hắn muốn chất vấn về thân phận Lỗ Lỗ, tuổi tác, nghi vẫn về quyết định của Lâm lão gia, nhưng hắn dám sao? Hắn có gì để nghi vấn sao? Đã mười mấy năm, nhân chứng duy nhất là Bạch quản gia đã chết, còn lại cũng chỉ còn lão gia tử định đoạt thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.