Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất?




Viên Cổn Cổn thoải mái ngủ một giấc ở trong lòng Na Tịch Thịnh Duệ, 9 giờ sáng mới thức dậy rửa mặt, sau đó là sự ‘dạy dỗ' nhiệt tình của Bàng Đô Đô và Viên Tịnh Lưu đến 11 giờ.

"Bảo bối, đây là đồ ăn mẹ làm cho con, con đem tới cho tiểu soái ca kia đi." Bàng Đô Đô xách một hộp đựng thức ăn ba tầng đưa cho Viên Cổn Cổn.

"Tiểu soái ca nào?"

"Chính là chủ nhân bây giờ của con a, mẹ xem TV từng thấy cậu ấy, rất đẹp trai." Bàng Đô Đô vui vẻ nói.

"A... . . . . . Nhưng vì cái gì a ? " Viên Cổn Cổn tiếp nhận hộp đựng thức ăn, nhìn bà khó hiểu.

"Con ngốc, có lễ đi khắp thiên hạ, hối lộ hối lộ vẫn không thừa." Vẻ mặt Bàng Đô Đô nghiêm túc nói.

"A... . . . . . ." Viên Cổn Cổn gật gật đầu.

"Cổn Cổn , nhớ kỹ. . . . . ."

"Trước khi vào nhất định phải gõ cửa, người ta đã nhớ rồi cha." Viên Cổn Cổn vô cùng thân thiết kiễng chân lên hôn một cái lên mặt của ông.

"đi đi, ngoan một chút. " Viên Tịnh Lưu giật giật khóe miệng, sờ sờ đầu của cô.

"Vậy con đi, tạm biệt cha mẹ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào phất phất tay, ngồi vào trong xe.

"Chúng ta chờ con trở về a..., bảo bối." Bàng Đô Đô vẫy mạnh tay chào cô, nhìn theo xe dần dần rời xa bọn họ." Tịnh Lưu, Cổn Cổn không có ở bên cạnh em, dù sao em vẫn rất lo lắng." Bàng Đô Đô nhìn Viên Tịnh Lưu, vẻ mặt không muốn.

"Đừng lo lắng, con bé giống em, người ngốc có cái phúc của ngốc." Viên Tịnh Lưu dắt tay bà xoay người đi trở về phòng.

". . . . . ."

trên xe

Viên Cổn Cổn mở kéo khóa cái bao lớn ra, ‘sinh vật ’ bên trong lập tức nhảy lên trên người cô. . . . . .

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn động vật trên người cô, không khỏi nhíu mày, "thì ra em ở lại trong phòng lâu như vậy là để làm cái này. "

"không được nói cho cha biết a..., anh Duệ." Viên Cổn Cổn vui vẻ ôm chú cho trắng nhỏ, sờ sờ con rắn trắng nhỏ lại hôn con sóc nhỏ, sau cùng đặt con nhím nhỏ trên người bên cạnh chú chó trắng.

"Cổn Cổn, đó là nhà của người khác, không giống với nhà mình, em biết không?" Na Tịch Thịnh Duệ bế cô lên trên đùi.

"Em biết a, nhưng một mình em ở đó, cũng không có mọi người ở bên cạnh, rất đáng thương a, em chỉ đem theo mấy bảo bối qua cùng với em cũng không được sao?" Viên Cổn Cổn uất ức nhìn anh ta.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tội nghiệp của cô, nhỏ giọng nói, "Cố gắng đừng để người ta phát hiện."

"sẽ khôn , em sẽ rất cẩn thận ." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào, hôn lên mặt anh ta một cái kêu vang.

Na Tịch Thịnh Duệ bất đắc dĩ sờ sờ đầu của cô, không nói nữa.

Tạm biệt Na Tịch Thịnh Duệ, Viên Cổn Cổn vác cái bao lớn trên lưng, trong tay thì cầm một cái hộp thức ăn, đi vào nhà họ Hắc.

“Bạch quản gia, con đã trở về." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào chào hỏi Bạch quản gia trước cửa.

"Thiếu gia đến công ty rồi, con không có việc gì để làm, con có thể trở về phòng trước." Bạch quản gia nhìn nhìn người chung quanh, mặt không chút thay đổi nói.

"Được." Viên Cổn Cổn cười đi về phòng của mình.

Trong phòng

Viên Cổn Cổn vui vẻ thả đám động vật nhỏ trong bao ra ngoài, nhìn bọn nó nhảy loạn lên khắp phòng giống như đang thị sát sân bãi, vui vẻ vô cùng, thật đáng yêu a..., ôm bọn nó đến quả nhiên là đúng.

Đột nhiên, cửa mở ra, Viên Cổn Cổn sửng sốt, nhìn người đi tới , "Chị Ký Dao?"

"Cổn Cổn." Mạnh Ký Dao cười cười với cô.

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Tiểu Viên cạnh chân cô ta, không biết nên làm sao. . . . . . Bị phát hiện rồi. . . . . .

"Chị Ký Dao, cái này . . . . . ." Viên Cổn Cổn đứng dậy ôm lấy Tiểu Viên ngửi ngửi cạnh chân cô ta, nhìn cô ta bằng vẻ mặt không biết làm sao.

"Yên tâm đi, chị sẽ không nói ra ngoài ." Mạnh Kỳ Dao cười sờ sờ Tiểu Viên trong ngực cô.

"thật vậy sao?" Viên Cổn Cổn vui vẻ nhìn cô ta.

"Đương nhiên là thật ." Mạnh Ký Dao gật gật đầu.

"Cám ơn chị, chị Ký Dao." Viên Cổn Cổn cười ngọt ngào nói.

"Nhưng mà Cổn Cổn, em có từng nghe qua một câu nói này chưa?" Mạnh Ký Dao cười khẽ ngồi xuống ghế tựa.

"Câu gì? " Viên Cổn Cổn lấy chai nước trái cây từ tủ lạnh đưa cho cô ta.

"Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." Mạnh Ký Dao nhận lấy nước trái cây, thoáng lộ ra tươi cười.

"Có ý gì?" Viên Cổn Cổn khó hiểu nhìn cô ta.

"Em nuôi bọn nó ở trong này, nữ giúp việc khác ra ra vào vào sẽ phát hiện, sẽ nhanh chóng truyền vào trong lỗ tai thiếu gia, dựa theo tính tình của ngài ấy, có lẽ sẽ giết chết hết tất cả bọn nó, rất có thể ...."Mạnh Ký Dao lo lắng nói.

"không . . . . . . không thể nào. Bình thường không có người đến chỗ của em a.". Viên Cổn Cổn có chút khẩn trương ôm chặt Tiểu Viên trong lòng.

"Việc này không thể nói chắc được, dù sao em cũng là nữ giúp việc, nơi này lại là chỗ ở nữ giúp việc lộng lẫy như vậy, bất luận cứ ai cũng có thể tới, em có thể bảo đảm không có nữ giúp việc khác đi sao?" Mạnh Ký Dao lắc lắc đầu.

"Vậy làm sao bây giờ?" Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, có chút sốt ruột hỏi.

"Phòng thiếu gia. . . . . ." Mạnh Ký Dao cười khẽ, mở nắp chai nước trái cây uống một ngụm.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, Đúng vậy a, phòng thiếu gia cũng chỉ có cô và anh có thể vào, người khác, không có sự cho phép của anh thì không thể đi vào, nhưng mà. . . . . ." Thiếu gia có thể phát hiện hay không? "

" sẽ không, phòng thiếu gia lớn như vậy nên ngài ấy sẽ không chú ý đến từng nơi, hơn nửa mỗi ngày ngài ấy đều đến phòng sách. phòng tập thể thao, hoặc là phòng khác, lúc đi ngủ mới về phòng ngủ, tắm rửa rồi ngủ, sẽ không phát hiện, nếu em thật sự lo lắng thì buổi tối trước khi thiếu gia về phòng, em ôm bọn nó trở về không được sao? Buổi sáng sau khi gọi thiếu gia thức dậy, nhân lúc ngài ấy dùng bữa sáng em có thể lén đi từ phòng bếp, bắt bọn nó thả lại vào phòng thiếu gia."

"Chị biết rất rõ ràng a, chị Ký Dao." Viên Cổn Cổn nhìn cô ta bằng vẻ mặt bái phục.

"Trước khi em đến, chị là nữ giúp việc chuyên thuộc của thiếu gia." Mạnh Ký Dao cười nói.

"Nhưng mà mỗi ngày đều có người vào quét dọn phòng thiếu gia a." Viên Cổn Cổn buồn rầu túm tóc.

"Dù sao chỉ có một người, em tạo quan hệ tốt với cô ấy, hoặc là mỗi lúc như vậy, em liền lén đưa chúng nó ra ngoài không phải được rồi sao." Mạnh Ký Dao nhìn nhìn Tiểu Viên trong ngực cô, đề nghị.

"Vậy được rồi, cám ơn chị Ký Dao, chị thật tốt." Viên Cổn Cổn nhìn cô ta cảm kích.

"không cần khách sáo, em lo sắp xếp đi, chị đi trước." Mạnh Ký Dao nhẹ cười nói, đứng dậy đi ra ngoài, để lại Viên Cổn Cổn suy nghĩ nên lấy cớ gì để rời khỏi anh hai lần? Ôm tới ôm đi cũng cần thời gian, đi nhà vệ sinh? Liền là cái này đi, người có ba cái gấp a. Nhưng mà phải làm như thế nào để ôm chúng nó về phòng mà thần không biết quỷ không đây? Hay là dùng bao lớn? Có phải có chút kỳ quái hay không . . . . . . thật là hại não a. . . . .

Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn chủ nhân đáng yêu của mình, nhàm chán liếm liếm móng vuốt nhỏ của mình . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.