Nước Mắt Bồ Công Anh

Chương 33: Chương 33: Chặng đường mới




“ Thời gian ấy chẳng đợi chờ một ai

Cứ trôi đi giữa dòng đời đen bạc

Hạnh phúc ấy chẳng bao giờ đứng lại

Có hay chăng việc ta biết giữ lấy”

Năm năm sau…

Tại sân bay quốc tế của Thụy Sĩ, người ta bất ngờ hét lên khi Trax xuất hiện. Trax, cậu thanh niên 26 tuổi này hiện đang là gương mặt vàng của các bộ phim truyền hình lẫn điện ảnh. Mái tóc mật ong vàng óng, dáng người trên 1m80 cùng gương mặt vừa có nét trẻ thơ, lại vừa nam tính của anh khiến trái tim bao thiếu nữ nghẹt thở.

Những người nổi tiếng như anh bao giờ cũng sợ đám đông nhưng sao hôm nay Trax lại xuất hiện giữa nơi náo nhiệt này. Anh đang đợi ai?

Mọi người xì xầm to nhỏ với nhau. Trax vẫn lặng yên đứng đợi sau khi kí tên cho fan của mình, đôi mắt ẩn sau chiếc kính đen thật khó dò…

Bất ngờ anh mỉm cười khi nhìn bảng thông báo các chuyến bay sắp hạ cánh. Không hẹn mà gặp, mọi người hướng mắt nhìn theo.

Việt Nam- Thụy Sĩ là chuyến bay sắp hạ cánh.

Việt Nam? Lạ nhỉ!

Trax tiến gần đến nơi đợi hơn, mọi người vội vàng tẻ ra nhường đường khiến anh hơi khó xử.

Một lúc sau, Trax tháo chiếc kính đeo mắt, mỉm cười rạng rỡ khi tìm được người mà mình đợi. Mọi người bất giác quay lại nhìn…

Một cô gái Việt, mái tóc đen xõa hờ hững, khuôn mặt hơi tái vì chuyến bay dài nhưng vẫn tràn đầy sức sống, đôi môi chúm chím nở nụ cười vui vẻ khi nhận ra người đang đứng đợi mình. Trông cô khá thoải mái trong chiếc quần lửng ngang gối, để lộ đôi chân thon thả mang ba-ta đỏ. Cô tiến về phía Trax rồi vội vàng sà vào vòng tay đang đợi sẵn của anh. Trax siết cô gái ấy vào lòng, đôi mắt lấp lánh vẻ hạnh phúc..

_ Đến chết mất thôi!- Một fan nữ lên tiếng buồn bực

_ Chào em! Anh rất nhớ em- Thiên thần trong truyện tranh của anh!

_ Thiên thần? Truyện tranh? Đừng trêu em!- Cô gái ấy bật cười- Em cũng nhớ anh lắm! Supermen

_ Lâu quá rồi! Mình đi thôi! Đan!- Trax nói rồi đỡ giúp cô chiếc vali

Đan bật cười khi anh gọi tên cô một cách ngọng nghịu

_ Thôi nào! Cứ gọi em là Shally đi! Hay muốn gọi là Angel như anh vẫn gọi!- Đan trêu

_ Tất nhiên là Angel!- Trax nháy mắt

….

_ Sao anh lại tới đây? Đây là nơi công cộng mà!

_ Thì sao?

_ Anh là người nổi tiếng!- Đan bất giác rên lên khi nhìn thấy những ánh mắt tò mò của

mọi người và những ánh chớp của máy ảnh

_ Ơ! Koenigsegg CCX! Đẹp quá! Anh mua nó từ khi nào thế?- Đan trầm trồ nhìn chiếc xe hơi cá tính trước mặt

_ Ừ! Anh rất thích nó! Chẳng biết vì sao! Yêu là yêu thế thôi!

_ Em hiểu rồi! Porsche 911 anh cũng có, Ferrari F430 anh cũng có, giờ là Koenigsegg CCX nữa! Anh giàu quá đấy!- Đan nhìn Trax bằng ánh mắt thán phục khi bước vào xe.

_ Không đâu! Angel của anh!- Trax phá lên cười- Giờ em về đâu?

_ Chắc về khách sạn! Chưa đi làm nên chưa được cấp chỗ đâu anh!

_ Khách sạn?? Không được!- Trax phản đối- Về nhà anh đi!

_ Không được đâu!- Đan kêu lên

_ Em cứ ở đi, tuần sau anh có lịch diễn cả tuần, chắc chẳng có thời gian ở nhà, em xem như trông nhà giúp anh đi!

_ Được không?

_ Tất nhiên!

Nhìn khuôn mặt người con trai đáng yêu bên cạnh, Đan càng thấm thía hơn hai chữa “ Định mệnh”. Cô và Trax là bạn thân từ thưở còn bé khi Trax cùng cha mẹ sang Việt Nam và vô tình trở thành hàng xóm của Đan. Đan vẫn nhớ như in cái lần đầu gặp cậu ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.