Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 267: Chương 267: Bị đánh! Hoàng Phủ Minh cứu trợ




Tuyết Vi nheo lại đôi mắt lạnh, không lên tiếng nắm chặt nắm tay.

Giây tiếp theo……

“Bốp, bốp” hai tiếng, binh lính đứng ở hai bên trái phải thân thể cô đem thước hung hăng đánh vào trên nắm tay cô.

“Ưm……” đau từ mu bàn tay truyền đến trong lòng, nếu có thể thổi một chút, hoặc là giảm bớt một chút đều tốt. Nhưng cô chỉ cần động một chút, sợ là lại bị đánh.

Thân thể Căng chặt càng thêm suy yếu, Tuyết Vi đứng ở dưới mặt trời chịu phạt đứng hiển nhiên thể lực có chút tiêu hao quá mức.

“A……” Địch Uy dương môi cười, ông liền chờ khoảnh khắc Tuyết Vi chịu không nổi. Thơ_Thơ_ddlequydon

Rốt cuộc!

“Địch thượng tướng……”

“Đánh!”

Tuyết Vi mới vừa mở miệng, thước “Bốp” một tiếng, liền dừng ở trên miệng cô.

Tức khắc, hai mảnh môi đỏ lộ ra màu ứ đỏ khó nén.

Lúc này, là thật chọc Tuyết Vi bị đánh có chút mắt đầy sao xẹt, lửa giận khó nén. “Địch thượng tướng, ông!”

“Bốp Bốp Bốp ……”

Một binh sĩ không ngừng vung thước vả miệng Tuyết Vi, mấy binh lính khác trái phải khống chế thân thể Tuyết Vi. Tư thế này thực sự có chút bộ dáng các ma ma ác độc ở hậu cung cổ đại trừng phạt cung nữ.

“A ưm……” Nước mắt đã ở trong mắt chậm rãi chuyển lên, Tuyết Vi càng muốn nói chuyện, thước kia đánh xuống càng ngoan độc.

Mới đảo mắt, miệng cô đã đầy máu tươi, bộ mặt cũng vì đau đớn trở nên vặn vẹo. “Đủ rồi! Tôi mang thai!” Ngôn ngữ gian nan rơi xuống.

Binh lính phụ trách trừng phạt nắm thước trong tay dừng ở giữa không trung, ngây ngốc nhìn về phía Địch Uy.

“cô mang thai hả? Ha, cô là một nữ binh chưa lập gia đình vậy mà mang thai sao?” Địch Uy giống như là phát hiện đại lục mới, dường như vọt tới Trước mặt Tuyết Vi.

“Phun……” Cô lạnh lùng hộc ra một ngụm máu tươi, nâng lên mí mắt, liếc mắt Địch Uy một cái, vô lực nói: “Đứa trẻ…… trong bụng tôi…… Là của Hoàng Phủ…… Minh……”

“Hả?” Địch Uy vốn định lợi dụng chuyện này tìm hiểu Tuyết Vi, phiền toái, nề hà, đứa trẻ trong bụng cô ta vậy mà là của Hoàng Phủ Minh?! Thơ_Thơ_ddlequydon

Mấy ngày trước thật ra ông mơ hồ thu được một ít gió thổi cỏ lay từ Nhà họ Tuyết, bất quá bởi vì ông công sự bận rộn liền không có từng tìm hiểu cùng Địch Mạn Lị. Nơi nào sẽ biết Tuyết Vi vậy mà mang thai con nối dõi của Nhà họ Hoàng Phủ?!

Địch Uy không cam lòng nắm chặt nắm tay, đôi mắt vừa chuyển: “Đừng đánh bụng cô ta, nơi còn lại, dựa theo mệnh lệnh chấp hành như cũ, động chỗ nào đánh chỗ đó!”

“Vâng, Địch thượng tướng!”

“Địch Uy, ông vậy mà!” Tuyết Vi hoàn toàn không nghĩ tới, Địch Uy sẽ kiêu ngạo đến loại tình trạng này?! Cô đều đã nói đến bực này, ông còn dám động võ?

“Yên tâm, đối với một thai phụ mà Nói, chút trừng phạt này sẽ không đã thương đến đứa trẻ trong bụng cô!” Địch Uy cười âm lạnh, nhanh chóng vẫy vẫy tay.

Binh lính chấp hành trừng phạt đơn giản cũng không bận tâm Tuyết Vi động hay bất động, giơ tay liền dùng thước đánh lên.

“Bốp Bốp Bốp ……” tiếng thước cứng rắn lạnh băng dừng ở trên quân phục vang chói tai, thân mình Tuyết Vi đau đến run lên.

Không thể rớt nước mắt!

Không cần rớt nước mắt!

Trên thế giới này, chỉ có kẻ yếu mới có thể rơi lệ!

Nhìn nụ cười Địch Uy càn rỡ, Tuyết Vi hít hít nước mắt ở trong hốc mắt, khóe miệng mơ hồ khơi mào một nụ cười âm trầm ……

“Hả? Còn dám cười?! Xem ra trừng phạt này không đủ nặng!” Địch Uy nheo lại đôi mắt, lắc đầu.

Hai thủ hạ lập tức lại tăng thêm sức lực trên tay. Thơ_Thơ_ddlequydon

“Ưm……” Tuyết Vi thống khổ kêu rên một tiếng, không khỏi chính mình sợ hãi ra tiếng, móng tay cô gắt gao đâm vào lòng bàn tay, chống đỡ đau đớn thân thể truyền đến. Đã bị đánh sưng môi không cách nào khép kín, cô liền cắn chặt răng, tiếp thu Địch Uy gần như biến thái ngược đánh.

Sau một lúc lâu, Tuyết Vi chỉ cảm thấy đại não nổi lên từng đợt, cuối cùng, vì đau đớn quá độ hôn mê bất tỉnh……

“Làm sao không đánh nữa?”

“Địch thượng tướng, cô ta hôn mê.” Hai binh lính khống chế Tuyết Vi để cô ở trên mặt đất.

Địch Uy khinh thường quét mắt sắc mặt Tuyết Vi tái nhợt, giảo hoạt cười nói: “Dùng nước hắt tỉnh, tiếp tục cho tôi!”

“vâng.”

Hai binh lính từ office building bưng tới một chậu nước lạnh, liền hắt ở trên người Tuyết Vi.

Tuy nói mùa đông lập tức qua đi, độ ấm lại như cũ liên tục ở quanh không độ. Tuyết Vi lập tức đã bị nước lạnh tưới tỉnh, thân thể run rẩy cuộn tròn thành một đoàn. “Lạnh, ưm, thật, thật lạnh……”

“A, tốt, cô ta đã tỉnh. Tiếp tục cho tôi.”

“vâng, Địch thượng tướng.”

“dừng …… dừng, dừng lại……” hai hàm răng va vào nhau, Tuyết Vi miễn cưỡng từ trong môi phun ra mấy chữ này. “Địch, Địch Uy, ông, ông làm như vậy nhất định sẽ không có kết cục tốt!”

“A, thôi đi. Sâm và Trạm lập tức trở về Quân Khu Bạch Hổ. Huống hồ, cho dù bây giờ bọn họ không trở lại, Hoàng Phủ Quân Trường cũng đã xin nghỉ bệnh, nơi nào rảnh tới giúp cô đối phó tôi?! Cô đừng vọng tưởng lấy Hoàng Phủ Quân Trường tới áp chế tôi!”

Thực hiển nhiên, lời nói Địch Uy là nói rõ giao ra ông là át chủ bài của đám người Hoàng Phủ Sâm. Thơ_Thơ_ddlequydon

Xem ra, nội đấu Quân Khu Bạch Hổ khác xa so với cô tưởng tượng, muốn phức tạp hơn nhiều.

Nhưng, hết thảy đều không quan hệ với cô. Bây giờ cô chỉ nghĩ bảo hộ tốt con mình, chỉ nghĩ bảo hộ đứa nhỏ này mà thôi!

“Ngay cả…… Cho dù Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Quân Trường bây giờ không ở Quân Khu Bạch Hổ, ông cảm thấy…… Nếu tôi xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, con tôi xảy ra bất luận chuyện gì ngoài ý muốn, Hoàng Phủ Quân Trường cũng được, thậm chí người Nhà họ Hoàng Phủ sẽ bỏ qua cho ông sao?!” Tuyết Vi đã dần dần thích ứng rét lạnh, cô miễn cưỡng khởi động thân thể cứng đờ, từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng trừng mắt Địch Uy.

“A? Tuyết Vi, cô đang nói cái gì đâu? Tôi nghe không hiểu? Cô là cô, Hoàng Phủ Quân Trường là Hoàng Phủ Quân Trường, các người có quan hệ gì sao?” Địch Uy ra vẻ một bộ dáng cái gì cũng không hiểu rõ.

Mấy cái nanh vuốt lập tức liền phụ hoạ theo đuôi nói: “Chính vậy, cô cùng Hoàng Phủ Quân Trường là quan hệ gì? Cô là một nữ binh chưa lập gia đình mang thai đứa trẻ, đã cực kỳ mất mặt, chẳng lẽ còn muốn vô lại đến nói là con của Hoàng Phủ Quân Trường không thành? Cô có chứng cứ gì sao?”

“A, thật là không biết trời cao đất dày, vậy mà vu tội Hoàng Phủ Quân Trường, cái này, cũng phải bị phạt.”

Tiếng nghi ngờ từ bốn phương tám hướng đánh úp lại, Sắc mặt Tuyết Vi âm trầm nắm chặt nắm tay.

Hay cho một chiêu tiền trảm hậu tấu.

Địch Uy đây là nói rõ giả ngu giả ngơ, trước phạt cô, tới chuyện thì không biết. Quả thực là đáng giận đến cực điểm!

Phẫn nộ tràn ngập hai tròng mắt Tuyết Vi, dù cho cô thông minh, cũng không cách nào chống cự quân uy cùng với bạo quyền.

Nhưng, đúng lúc này…… Thơ_Thơ_ddlequydon

“Cô ta, Tuyết Vi, là vợ của Hoàng Phủ Minh tôi; đứa trẻ trong bụng cô ta, là con của Hoàng Phủ Minh tôi, còn đến phiên cẩu nô tài các người tới nghi ngờ sao?!” Một tiếng gầm phẫn nộ từ sau lưng mọi người đánh úp lại.

Những người đó căng thẳng trong lòng, theo bản năng quay đầu lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.