Nữ Thần Huyết Săn

Chương 7: Chương 7: Chương 7: Thu nhận kẻ lang thang




Tác giả: Mục Nguyệt

***

Kính thưa các vị khán giả loài người!

Đây là chương trình truyền hình “truy tìm tung tích”

Vào ngày 24 tháng 3 năm thánh chiến thứ 11, đức ngài Estienne de Blois đã rời khu căn cứ tối cao của tổng bộ vampire đi thị sát toàn bộ địa cầu bằng du thuyền không gian. Thông tin trên đây là tuyệt đối cơ mật!

Phụt...

Màn hình TV bỗng tối đen do kẻ lạ mặt mới tới tắt đi. Bạch Ngưng đang đau đầu không biết nên đuổi kẻ lạ mặt này ra khỏi nhà của mình hay nên báo với tổng bộ loài người tới rước anh ta đi nữa.

“Markle! Hôm nay anh hãy tìm chỗ mà đi đi, tôi không chứa chấp nổi anh đâu.”

Khi chưa xác định rõ thân phận của người này Bạch Ngưng quyết không cho anh ta ở chung. Người đàn ông tên Markle này xuất hiện một cách đầy bất ngờ rồi cứ ở lì đây không chịu đi. Anh ta bảo mình là con trong một gia đình phú thương nhưng khi zombie tới đánh vào tổng bộ, gia đình anh ta phải ly tán, người nhà cũng bị lũ zombie giết hết không còn một ai, chính anh ta cũng đang bị zombie truy sát bắt về làm tù binh.

Bạch Ngưng tiếp tục quan sát sắc mặt của người này. Anh ta vô cùng đẹp trai nên việc bị zombie truy sát để bắt làm nam sủng cho mấy tên chỉ huy zombie thuần chủng thì đúng là rất dễ hiểu. Cô còn nghe nói vua zombie có sở thích truy lùng những bé trai loài người hay vampire có vẻ ngoài xinh đẹp tới nạp vào hoàng thành để tự do chà đạp, hái những mầm non của hai chủng tộc. Vả lại với vẻ ngoài họa thủy như vậy! Anh ta không bị vua zombie để ý mới là lạ đó!

“Bạch Ngưng, có phải em chê bai tôi phiền phức nên muốn đuổi tôi đi không?.

“Giờ tôi mà ra ngoài kia sẽ bị lũ zombie bắt đi ngay, em hãy cưu mang tôi đi!”

Lại nữa, lại dở giọng nũng nịu!

Nhưng cô lại rất thiếu lễ giáo mà bị chất giọng này thuyết phục và cho anh ta ở lại.

Cũng phải, là do bản thân mình thương người, tốt bụng không muốn thấy một nhân loại giống mình bị vua zombie chà đạp thôi.

***

“Anh đang làm gì?”.

Markle đang chuẩn bị đặt mình vào chiếc quan tài ngọc hoàn mĩ thì bị giọng nói lạnh lẽo của Bạch Ngưng ngăn lại.

“Tôi đang chuẩn bị đi ngủ mà! Sao vậy, chẳng lẽ em không muốn cho tôi ngủ?”

“Vì sao lại phải chui vào đó ngủ chứ? Giường của Kris, anh có thể đến đó ngủ!”

“Không muốn! Nơi đó toàn mùi khó ngửi, tôi không thích mùi lạ!”

Mùi lạ cái đầu anh! Đây là nhà tôi, anh có ý kiến? Loài người mà tự dưng đi chui vào quan tài ngủ thì có lạ không?, chỉ có kẻ điên mới thích nằm quan tài chật hẹp như lũ vampire thôi. Bạch Ngưng cố gắng nhỏ nhẹ khuyên nhủ cho quý ngài nào đó ra ngoài ngủ.

“Trong đó chật chội như vậy anh không thấy khó chịu sao? Tôi đi thay cho anh một bộ chăn đệm mới nên anh hãy bỏ ý định chui vào quan tài ngủ đi! Đợi tôi một lát!”

Bạch Ngưng vội vã chạy đi lấy chăn nệm mới rồi trải gọn gàng trên giường của Kris, cô còn cố tình xức thêm chút tinh dầu cho dễ ngủ lên gối nữa. Nhưng khi quay lại phòng ngủ của mình cô đã không thấy Markle đâu cả. Cất tiếng gọi nhưng xung quanh tuyệt đối vắng lặng, không một âm thanh đáp trả. Bạch Ngưng bắt đầu hơi lo, chỉ sợ chuyện gì đã xảy ra với Markle khiến cô vội vã chạy khắp căn nhà tìm kiếm bóng dáng của anh ta nhưng hoàn toàn không thấy!

Người vừa rồi còn ở đây sao nói biến mất là biến mất ngay vậy chứ! Nhìn sang chiếc quan tài ngọc tại góc phòng, Bạch Ngưng thấy một chút thảm lót chìa ra bên ngoài. Không phải gã này đã chui vào đó ngủ rồi chứ?

Kéo nắp quan tài ra quả nhiên Bạch Ngưng thấy kẻ mà cô đang vội vã tìm kiếm đang ung dung đặt tay lên ngực mà thực hiện một tư thế ngủ rất tiêu chuẩn trong chiếc quan tài ngọc.

Chiều dài chiếc quan tài có vẻ phù hợp với dáng vóc của anh ta khiến anh ta ngủ rất ngon giấc.

Trái tim của Bạch Ngưng chợt đập mạnh. Nếu như không phải người này vẫn hô hấp thì cô thực sự không ngờ anh ta là một nhân loại giống mình mà là một kẻ đã chết hay một vampire không có sự sống rồi cũng nên.

Bạch Ngưng nghe nói đầu năm nay xu hướng ngủ trong quan tài của chủng tộc vampire rất được ưa chuộng ở thế giới loài người. Người ta đổ xô đến các trung tâm mua sắm để tậu cho mình một chiếc quan tài đầy tiện nghi còn hơn là tới mua một chiếc xe otô cao cấp nữa. Thật không hiểu ngủ trong cái ổ chật hẹp, cứng ngắc ấy sao lại cảm thấy thoải mái chứ?

Thôi bỏ đi, anh ta có sở thích đặc biệt mình cũng sẽ không ngăn cản. Đỡ tốn công về Kris lại kêu có người lạ ngủ trên giường của cậu ta.

... ...... .....

Sáng hôm sau khi Bạch Ngưng đang ở trong bếp loay hoay không biết chuẩn bị đồ ăn kiểu gì thì một chất giọng còn ngái ngủ bỗng cất lên

“Em đang làm gì?”

Chất giọng phảng phất chút lười biếng báo hiệu có lẽ chủ nhân của nó đang thực sự khó chịu vì sáng sớm đã bị âm thanh nồi niêu trong bếp đánh thức.

Markle đang dùng đôi mắt quyến rũ để đánh giá hành động kì lạ của Bạch Ngưng. Anh chỉ thấy mặt mũi cô như con mèo tam thể xấu xí bẩn thỉu, như vậy không thể thực hiện nghi lễ hôn hôn đầy chất quý tộc để chào buổi sáng được rồi! mặc dù rất muốn nhưng một thân sĩ như anh lại là người cực kì thích sạch sẽ !

Nghe tiếng thở dài của Markle, Bạch Ngưng có chút ngượng ngùng. Phụ nữ không biết làm đồ ăn lại còn phá tan tành cái bếp thì cũng hơi...

“Để tôi làm cho, nấu cơm phải không? Chẳng hiểu sao loài người các em lại thích ăn thứ hồ nhão nhoét cộng thêm xác sinh vật đã bị phân hủy vậy chứ!!”

“Nói cứ như thể anh không phải là người vậy! Chẳng phải chút nữa anh cũng sẽ ăn sao? Mau làm đi, tôi đi tắm nắng đây.”

Bạch Ngưng bỏ mặc anh ta bận bịu trong bếp còn cô thản nhiên ra ban công phơi nắng. Ánh sáng lúc sớm là cực kì tốt cho làn da của loài người! Hơn nữa quả thực cô vì quá đói mà đã tỉnh dậy, tối qua ăn tạm bợ mấy viên nén dinh dưỡng do Kris sáng chế khiến cô ngủ không ngon vì đói nên sáng sớm vội mò xuống bếp tìm chút đồ ăn nhưng lại phát hiện đồ ăn Asland chuẩn bị cũng đã cạn sạch nên mới có việc cô quyết định tự mình nấu rồi thành cục diện phá tan cả căn bếp.

Kris và Asland mới gọi điện về nói với cô là tình hình bên đó có chút rối rắm do zombie đã phá hủy hoàn toàn hệ thống thông tin liên lạc tại tổng bộ. Bây giờ muốn khôi phục lại như trước cần có thời gian nên tạm thời cô phải ở nhà một mình thêm một vài ngày nữa. Họ còn không quên nhắc nhở cô rằng bây giờ “vùng đất tái sinh” bỗng xuất hiện rất nhiều dấu vết của zombie đột nhập nên dặn cô phải thật cẩn trọng khi ra khỏi nhà.

(Không phải một mình...mà còn có thêm một người đàn ông họa thủy!)

Choang...rầm...

Khi chạy vào cục diện trong phòng bếp đã trở nên thảm hại gấp trăm lần lúc Bạch Ngưng đi ra. Khắp nền đất rau củ văng tung tóe, các hộp gia vị vẫn còn mở nhưng đã nhìn thấy đáy. Cô nhớ rõ lúc đi ra chúng vẫn còn đầy ắp không thiếu chút nào sao chỉ mới có vài phút đã hết nhẵn rồi! Thủ phạm gây ra việc này không ai khác chính là tên đầu sỏ đang tỏ vẻ vô hại trước mặt. Sớm biết như vậy đã không cho anh ta động tay vào rồi. Bạch Ngưng hùng hổ chất vấn:

“Anh làm gì vậy? Vì sao anh nhét cả con gà vẫn còn sống vào lò vi sóng chứ, anh điên rồi sao? Sao lại đập gãy đường ống dẫn nước hả? Còn nữa, sao dội nước vào bếp hồng ngoại? Nói mau!”

“Tôi chỉ đang nấu cơm cho em thôi, ai ngờ cái khóa nước tự nhiên gãy, cả cái bếp này tôi đập mãi cũng không nóng lên nên tôi mới thử dội nước vào xem có phải nó bị hỏng không. Còn phần con gà kia, nó kêu nhiều quá khiến đầu tôi phát đau nên ném nó vào đó cho nó hết kêu lại vừa tiện có thể nướng chín nó. Em sao không khen tôi? Lại còn mắng tôi chứ!”

Được rồi!! Là trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Cô nghiến răng phun ra bốn chữ từ trong cổ họng

“Đi...ra...ngoài...now!”

Hôm nay anh đừng mơ được ăn cơm, mau ăn viên nén dinh dưỡng đi! Anh đã phá hỏng cả căn bếp rồi!

“Tôi không ăn mấy thứ kinh khủng này đâu!”

Đã chết đói đến nơi còn muốn sĩ diện nữa, không có cơm cho anh đâu!

“Tôi muốn uống nước ép cà chua! Bạch Ngưng, nước ép cà chua...nước ép cà chua...”

Im lặng đi! Ở đây không có cà chua. Muốn ăn thì đi siêu thị mà mua, tôi không rảnh đâu!

“Bọn zombie sẽ giết tôi nếu tôi ra ngoài! Em đi mua cho tôi đi!”

Không đi! Bọn chúng cũng sẽ giết tôi, thậm chí còn thảm hơn anh nữa.

“Vì sao?”

Vì tôi là con người!

“Vậy tôi sẽ đi! Em nếu thấy vài tiếng sau tôi không quay lại thì nhớ đi tìm tôi nhé, không được bỏ rơi tôi đâu đấy!”

Anh ở nhà đi, tôi đi cho. Thật chẳng hiểu sao đàn ông lại thích uống nước ép cà chua. Dưỡng da cho ai xem chứ!

Bạch Ngưng thực sự phải vác xác ra khỏi nhà và cải trang kĩ càng trước khi tới siêu thị mua nước ép cà chua cho người đàn ông trong nhà. Cô càng lúc càng cảm thấy bản thân chiều chuộng anh ta quá rồi, sao lại có chuyện chủ nhà không màng nguy hiểm ra ngoài mua nước ép cho kẻ lang thang ở nhờ chứ! Thật là thế giới đảo ngược.

Bạch Ngưng không ngờ chỉ một câu nói bâng quơ của cô lúc này lại khiến cô và người đàn ông kia sau này thực sự phải trải qua chuyến phiêu lưu đầy cam go tại một thế giới đảo ngược!

***

“Đức vua! Người uống đi ạ. Sao người không cắn cô gái đó một ngụm cho đỡ khát chứ?”

Một cơn gió lạnh lẽo bỗng thoảng qua khiến câu nói tiếp theo của vị cận vệ nọ rơi vào hầm băng mà đông cứng. Anh ta vội sửa sai:

Đây là máu còn tươi do thần mua tại bệnh viện của loài người đấy ạ! Người mau uống đi ”

“...”

Quý ngài nào đó khinh thường nhìn cận vệ thân cận bên cạnh mình bằng ánh mắt băng lãnh.

Ngươi nghĩ muốn cắn là cắn được sao? Người ta còn đang đề phòng với ta đấy!

“Đức vua! Người có thể kí mấy văn kiện quan trọng do các vị công tước và hầu tước của gia tộc Blois gửi đến không ạ? Họ đang làm ầm ĩ lên đòi tìm hiểu xem ngài đi đâu ạ!”

“Kệ xác chúng, ngươi tìm việc trên tiền tuyến cho chúng làm đi!”

“Dạ? Nhưng, dạo này không có việc gì quan trọng trên tiền tuyến thưa ngài!”

“Vậy thì đi khiêu khích tên Hạo Trạch đó cũng không tồi, ta thấy hắn ta dạo này có vẻ đang rảnh rỗi thì phải?”

“Vâng...! thần cáo lui thưa đức vua!”

Câu nói bâng quơ của quý ngài Estienne thực sự đã khiến cho Hạo Trạch một phen khốn đốn khôn cùng. Hắn có nghĩ trăm lần cũng không hiểu vì sao việc bản thân đã hạ mình đích thân viết một bức thư tay rất dài tạm xin đình chiến với chủng tộc vampire trong một thời gian lại không được đáp ứng mà thay vào đó vampire lại hùng hổ đem quân xâm lược lại đại đội zombie do hắn nắm quyền khiến bao zombie thuần chủng tử chiến, binh đoàn xác sống cũng vơi mất hơn nửa!

Có lẽ ai đó đã không biết điều mà chọc giận quý ngài lang thang này khiến anh ta nổi hứng muốn thách đấu với zombie! Có trời mới biết nguyên nhân khiến quý ngài không vui chỉ do ngài biết Hạo Trạc dám chiếm tiện nghi của một người con gái nào đó mà người đang để tâm!

-Hết chương 7-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.