Nữ Siêu Quậy Băng Giá

Chương 6: Chương 6




"Uyên Trân, con hãy ở lại đây vì ta có được k?" Dương phu nhân năn nỉ nó

"được thôi với tư cách là 1 đầu bếp" nó lạnh lùng nói

"ta... Thôi được nếu con muốn" dù rất đau lòng nhưng Dương phu nhân đành phải đồng ý

- xin lỗi mẹ - suy nghĩ của nó

Nó bước lên phòng, khóa trái cửa, thân ảnh bé nhỏ trượt dần xuống. Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn xuống cắt cứa từng vết xước trong trái tim! Lết tới bàn nó lấy quyển nhật kí ra viết

- TING TING - bé dế yêu reo inh ỏi

"..."

"chị và bác đợi tí em tới" nó nói xong vơ cái áo khoác và chạy ra ngoài. Cùng lúc Dương phu nhân qua phòng nó thấy cuốn sổ bà tò mò cầm lên. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tủi nhục đều lưu lại tại đây -BỘP- quyển sổ rơi xuống đất Dương phu nhân quỳ xuống sàn.

Nó chạy hết tốc lực tới tiệm BAKERY, nơi đây đã bị đập gần nát 1 nửa

"dừng lại" nó hét lên "tại sao các người lại đập phá?" nó dùng giọng lạnh băng hỏi, cả người toát ra hàn khí làm ai cũng run sợ

"bọn này kinh doanh mà k đưa tụi này 1 ít thuế, làm vậy là sai sao?" tên tóc đỏ nói

"tại mấy người mà" Minh Danh, con gái chủ quán thanh minh

"mày câm" tên đó dơ tay tát Danh liền bị nó giữ lại

"nộp thuế cho mấy người? Nếu muốn thì nộp cho phường chứ mấy người có quyền gì mà đòi? Hay là hết tiền nên tìm nơi vòi vĩnh?" nó dương đôi mắt như băng ngàn năm

"mày chỉ là con quèn mà dạy tao à? Đập chết nó, phá tan quán này cho tao."

Sau mệnh lệnh lãng xẹt của tên tóc đỏ cả đám lao vào đánh nó. Đúng là có mắt k thấy thái sơn. Khéo léo đỡ tất cả các đòn mà k để ai đánh trúng mình, nó tặng từng người từng món quà miễn phí. Chẳng mấy chốc đã giải quyết xong. Bọn đó sợ chạy thục mạng.

" k sao chứ?" nó hỏi

"cảm ơn em!"

Dương phu nhân vẫn khóc trong phòng nó cho tới lúc Minh Long về

"mẹ, mẹ sao vậy?" Long hốt hoảng hỏi

"Linh Trang thật sự rất thương ta, con bé bị bệnh tim nên nó sợ ta khổ k dám nhận ta" Dương phu nhân nói trong hàng nước mắt. Minh Long cầm sổ lên đọc

"thật hạnh phúc biết bao khi biết mình còn gia đình. Có mẹ, anh 2. Mẹ yêu, Linh Trang xin lỗi, con rất yêu mẹ con nói thật đó khi biết mẹ đang ở đây, ngay trước mặt con, con chỉ muốn chạy tới ôm lấy mẹ, người mà con khát khao được gặp suốt 10 năm qua nhưng hành động đó đồng nghĩa với việc con hại mẹ và anh phải lo lắng mọi thứ về căn bệnh tim của con nên con k thể làm vậy. Đợi tới lúc con k phải gánh nặng của m.n con sẽ về làm con ngoan của mẹ, mẹ nhé. Anh và mẹ hãy tha thứ cho con. Yêu 2 người rất nhiều..." từng dòng từng dòng đều nhòe đi vì n.mắt. Nó đã rất đau khổ khi làm như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.