Nữ Siêu Quậy Băng Giá

Chương 20: Chương 20






Linh ngồi xe lăn về nhà được Long và bà Khiết đưa sang Mĩ điều trị. Còn nó và hắn ở lạ đây! 1 chỗ buồn tẻ và chán ngán! Ngày mai nó sẽ đi thi HSG. Khá tự tin nên nó không máng màng gì sách vở.

"đi chơi không?" hắn hỏi

"ừm" nó gật đầu thay đồ và xuống nhà

Chiếc Limo đen bóng dần rời đi nơi dừng chính là Đầm Sen Nước. Nó tung tăng bay nhảy với em bata êm ái. Trượt từ trên xuống nước bắn tung tóe cảm giác mát mẻ thật thoải mái!

"AAA ĐÃ QUÁ" nó cười tươi cảm nhận không khí mát dịu. Nụ cười đó làm bao nhiêu người ngơ ngác. Nó cùng hắn hất nước vô nhau thật là mát quá đi.

"cứu tôi với" tiếng hét thất thanh của người phụ nữ thu hút sự chú ý của nó. Bước lên phía trên tìm nơi phát ra tiếng hét. Đằng sau lùm cây có vài tên mặc đồ đen đang cầm dao hăm he người phụ nữ. Khi dao gần tới thì nó lao vào đạp ngay mặt, tay, bụng chân tên đó. Cuộc chiến hỗn loạn. Ức chế quá tên đó cầm dao phóng về phía người phụ nữ. Nó đẩy bà ra, dao xợt ngang vai nó bật máu, nó vẫn cố đánh để cứu người đó. Tìm không thấy nó hắn chạy đi tìm. Thấy hắn nó liền ngất đi ngay lập tức vì mất máu!

Tỉnh dậy mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi làm nó khó thở. Vẫn là hắn bên nó những lúc này lúc gian nan và khó khăn nhất.

"người phụ nữ đâu rồi?" nó giật mình bật dậy

"ta không sao cảm ơn cô, cuối cùng thì ta cũng tìm ra người kế vị thích hợp" người phụ nữ hiền từ nhìn nó

"???" mặt nó lộ rõ từ ngạc nhiên

"rồi con sẽ hiểu" người đó dần biến mất để lại dấu hỏi to đùng trên mặt nó

"TRANG, em sao vậy?" hắn lay lay nó

"em không sao" nó cười trấn an rồi nằm xuống nghĩ "người kế vị sao? Có chuyện gì đang xảy ra"

"anh đi mua cháo, chờ nhé" hắn hôn nhẹ lên trán nó rồi ra ngoài. Lúc đó cánh cửa mở ra lần nửa... Là người phụ nữ đó!

"bà là ai?" đôi mắt nó lạnh băng thấy rõ

"ta là người đứng đầu của tứ đại ANGLE, Mêlina" Mêlina nói rồi lột mặt nạ lộ ra khuôn mặt xinh xắn đẹp mê hồn

"ừm" nó không hề ngạc nhiên mà vô cùng bình thản

***

"TRANG" hắn đi vô trên tay là tô cháo nóng hổi

- BỊCH, CHOANG - tô cháo rớt xuống ánh mắt hắn trở nên vô hồn vô cảm, hàn khí toát ra ngùn ngụt

"bệnh nhân phòng 1907VIP đâu rồi" hắn gầm gừ

"dạ cô ấy xuất viện và nhờ tôi gửi cho cậu cái này" cô y tá sợ sệt

"Khánh - người mang đến kí ức đẹp trong em

Xin lỗi vì ra đi đã không nói với anh. Nhưng chỉ còn mỗi cách này để anh không níu giữ mà thôi. Em thấy trái tim em không hướng về anh nên em phải đi thôi. Làm anh tổn thương đủ rồi. Em yêu Hoàng nên xin anh đừng cản. Tạm biệt anh! Hãy sống tốt!"

Hắn đấm tay vào tường ngồi sụp xuống đất, nước mắt lăn dài, bàn tay bật máu

Cách đó không xa cũng có những giọt nước mắt chảy dài "em xin lỗi, em yêu anh"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.