Nữ Quan Vận Sự

Chương 341: Chương 341: Tắm hay không tắm




Cố Khinh Âm miễn cưỡng tiến lên hai bước, nói: “Nếu như vết thương còn chưa lành hẳn, hà tất vội vàng tắm rửa. Nếu miệng vết thương dính nước, thương thế chuyển biến xấu thì phải làm sao?”

“Ồ? Sao nàng không nói sớm mà phải đợi đến khi Tống phu nhân vất vả nấu nước xong, đổ vào thùng tắm mới nhớ ra?” Áo ngoài của Hàn Cẩm Khanh buông lơi, “Nàng cố ý muốn Tống phu nhân uổng công phí sức ư?”

Cố Khinh Âm đột nhiên ngẩng đầu, cao giọng nói: “Ai muốn ai uổng công phí sức? Là ngài nói muốn tắm nên tôi mới cùng Tống phu nhân đi xách nước về, đun sôi. Thế mà ngài còn trưng ra bộ dạng miễn cưỡng. Tôi thấy tay chân ngài không tiện, có lòng tốt nhắc nhở, ngài lại bảo tôi khiến Tống phu nhân uổng công phí sức? Tắm hay không tắm, tùy ngài!”

Nàng nói xong, lập tức quay người muốn ra khỏi phòng, chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nói: “Cố Khinh Âm, ta lạnh...”

Giọng nói lười biếng, mang theo chút quyến rũ mê hoặc, làm tim nàng đập lỡ một nhịp.

Nàng đứng ở cửa, không chịu quay đầu, “Lạnh thì mặc quần áo, đắp chăn là được.”

“Tắm cho đỡ lạnh vẫn tốt hơn.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Cố Khinh Âm cảm thấy chân mình như mọc rễ, không thể nhúc nhích nửa bước. Rõ ràng nàng nên quay người rời đi, thế mà cứ tiếp tục đứng ở đây nói chuyện với hắn.

“Tay chân ngài không tiện, tôi nghĩ hôm nay không nên tắm.” Nàng nói.

“Nếu là tâm ý của nàng, tất nhiên không thể lãng phí vô ích.” Giọng nói du dương của Hàn Cẩm Khanh tiếp tục vang lên.

Cố Khinh Âm nhắm mắt rồi mở ra, “Vậy ngài tự tắm đi, tôi tránh đi một lát.”

“Cố Khinh Âm, đây là cách nàng cảm ơn ân nhân ư?”

Cố Khinh Âm dừng lại, nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng quay người, bê cái ghế duy nhất trong phòng đến bên thùng tắm, không thèm nhìn hắn, nói: “Ngài ngồi đây trước rồi bước vào thùng tắm sẽ dễ hơn.”

Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong cong, tự tiếu phi tiếu nhìn hành động của nàng, “Vậy làm phiền Cố đại nhân.”

Cố Khinh Âm không muốn cũng chẳng được. Lần nào cũng bị miệng lưỡi của hắn chiếm thế thượng phong, nàng vất vả mà còn không được than thở. Nhất là lúc này hắn còn dùng danh nghĩa ân nhân để áp chế, nàng lại càng không nói được gì, đành để hắn muốn gì được nấy.

Nàng quay đầu, đối diện với đôi mắt đen hiểu rõ lòng người kia. Biết mình chẳng thể trốn thoát, nàng đành để cánh tay hắn khoác lên vai mình, đi vài bước về phía thùng tắm.

Hàn Cẩm Khanh được đỡ ngồi trên ghế, liếc nhìn xung quanh thùng tắm, hàng lông mày lưỡi mác cau lại, “Chỉ có khăn bông?”

“Chiếc khăn gấm ngài dùng trước đây vốn là của tôi, hôm nay mang đi phơi rồi. Hơn nữa, dùng khăn bông để tắm không phải thoải mái hơn ư?” Nàng đưa tay thử nước ấm, “Nhiệt độ vừa đủ, ngài có thể vào ngồi.”

Hàn Cẩm Khanh ngăn bàn tay đang định đưa ra đỡ của nàng, nhẹ nhàng nói: “Không có huân hương và mỡ thì thôi, đến bồ kết cũng không có, làm sao tắm?”

Cố Khinh Âm cố gắng kìm chế, nhẫn nại, nói: “Ngài nghĩ ngài đang ở đâu? Ở đây sao có thể có những thứ kia? Tống phu nhân đang đi tìm mỡ, nếu có sẽ đưa đến ngay.”

Hàn Cẩm Khanh khinh thường: “Không cần mỡ hay bất cứ thứ gì nữa.”

Hắn vừa nói vừa bước vào thùng tắm, tay phải đặt lên thành thùng, tay trái vịn bả vai Cố Khinh Âm, từ từ ngồi vào trong thùng tắm bốc hơi nghi ngút.

Khi toàn thân được nước ấm bao quanh, Hàn Cẩm Khanh thoải mái ngâm nga một tiếng. Mấy ngày liên tiếp chịu quá nhiều khổ sở, vừa bị thương vừa rơi xuống vực, đã lâu rồi hắn không có cảm giác hoàn toàn thư thái như thế này.

“Ngài tự cởi quần áo đi.” Cố Khinh Âm vừa định nói thêm mấy câu nữa, đã thấy Hàn Cẩm Khanh bước vào thùng tắm. Hắn hơi ngẩng đầu lên, gò má tái nhợt dần dần có sắc hồng, mắt phượng nheo lại, dáng vẻ say mê. Nhìn hắn, nàng đột nhiên không mở miệng được nữa, chỉ nói mỗi một câu như vậy.

Hàn Cẩm Khanh nghe vậy, nhanh chóng cởi áo, sau đó cúi xuống cởi quần.

“Chờ đã, ngài chờ một chút, tôi tránh đi trước...” Cố Khinh Âm bối rối nói.

“Ừ, cầm đi.” Nàng còn chưa nói xong, Hàn Cẩm Khanh đã đưa quần áo tới tay nàng. Đôi mắt phượng ngậm hơi nước, thâm ý liếc nhìn nàng một cái, hắn lạnh nhạt nói: “Tránh cái gì? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”

Cố Khinh Âm kinh ngạc nhìn làn da trắng như ngọc lấm tấm nước của hắn, chói lòa mắt nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.