Nữ Quan Vận Sự

Chương 57: Chương 57: Chương 57. Chưởng sử chọn người




Khuôn mặt Nguyễn Hạo Chi hơi nóng lên, chắp tay nói: “Tạ đại học sĩ thành toàn.”

Cố Đức Minh xua tay, “Ta cùng với phụ thân con đã đính ước cho hai đứa từ khi còn nhỏ, con và Khinh Âm là thanh mai trúc mã, tình cảm lại rất tốt, thành hôn là chuyện tự nhiên, ta tin phụ thân con mà biết cũng sẽ cao hứng.”

Vẻ mặt Nguyễn Hạo Chi chợt ảm đạm, không nói gì.

Cố Đức Minh thấy hắn trầm mặc, hỏi: “Thân thể của phụ thân vẫn khoẻ mạnh chứ?”

“Ngày gần đây sức khỏa gia phụ ngày càng không tốt, ho nhiều.” Nguyễn Hạo Chi thấp giọng trả lời.

“Bọn họ khắt khe với ông ấy quá, ngày mai ta mời thái y đến khám cho ông ấy.” Cố Đức Minh nói.

“Làm phiền đại học sĩ, đây là bệnh cũ của gia phụ, chỉ vì nơi đó quá áp lực, nên lần này mới trở nặng.”

Hai hàng lông mày của Cố đức minh nhíu chặt lại, thâm trầm nhìn Nguyễn Hạo Chi, mới nói: “Phụ thân con là quân tử, đáng tiếc sinh không gặp thời.”

Trong lòng Nguyễn Hạo Chi cảm khái cho cảnh ngộ của phụ thân, nhất thời lại thấy đau khổ, sau một lúc lâu, mới chuyển chuyển đề tài: “Đại học sĩ, chuyện của ngự sử đài Tống đại nhân, ngài đã biết chưa?”

Cố Đức Minh gật đầu, lạnh nhạt nói: “Là Hàn Cẩm Khanh lấy Tống Dịch Khôn ra khai đao, giết gà dọa khỉ, người Thừa tướng thực sự muốn đối phó là một người khác.”

“Người đó...”

“Trong lòng chúng ta đều biết rõ, không phải sao?” Cố Đức Minh nhìn hắn.

“Như thế, nếu Khinh Âm còn tiếp tục ở lại ngự sử đài, chẳng phải là...” Nguyễn Hạo Chi lo lắng.

“Hừ, hắn có lý do gì động đến Khinh Âm, huống hồ, hắn biết rõ sau lưng Khinh Âm là ai, dù hắn có thực sự muốn động vào, cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không.” Cố Đức Minh lạnh lùng nói.

Nguyễn Hạo Chi trầm tư, giữa lông mày thêm vài phần ưu sắc, “Đại học sĩ, có thể lấy được tin tức chưởng sử kế nhiệm của ngự sử đài không?” Nếu kế nhiệm là người của Hàn Cẩm Khanh, sau này Cố Khinh Âm ở ngự sử đài cũng không dễ sống.

Cố Đức Minh lắc đầu, “Trước mắt chưa chọn được người, phải xem ý của thánh thượng.”

Hai ngày sau có thánh chỉ, nguyên chưởng sử của ngự sử đài Tống Dịch Khôn không làm tròn trách nhiệm bị biếm tới nhậm chức tri huyện ở Kỳ huyện, Minh Tiểu Hạc tạm thời giữ chức chưởng sử.

Đạo thánh chỉ này vừa ra, cả triều đều kinh sợ, nguyên lão trong triều đều hoang mang, không thừa nhận cũng không được, Hoàng Thượng thật sự bị tửu sắc mê hoặc, không nhìn rõ người tài nữa rồi.

Minh Tiểu Hạc là người phương nào? Trong kinh thành nổi danh là công tử phóng đãng, ăn chơi trác táng, tinh thông ăn uống cờ bạc. Ỷ vào đường tỷ được Hoàng Thượng chuyên sủng, trước mắt đang giữ chức quan lục phẩm, không có thực quyền, cả ngày chơi bời lêu lổng, lăn lộn trốn phố xá, năm ngoái mới mở một tửu lâu, chuyên chiêu đãi người giàu có quyền quý, làm ăn rất tốt.

Một người như vậy mà Hoàng Thượng lại để nhậm chức chưởng sử ngự sử đài, chức quan trực tiếp từ lục phẩm lên tứ phẩm, thật là khiến người ta phải than thở, chỉ sợ đến tấu chương thế nào hắn cũng không biết.

Việc triều đình và dân chúng khiếp sợ với vị quan mới nhậm chức nhanh chóng truyền tới Thúy Bình sơn trang, rơi vào tai Hàn Cẩm Khanh.

“Minh Tiểu Hạc?” Kỷ Trác Vân nhíu mi nghĩ nghĩ, “Chính là cái tên mở tửu lâu?”

Tay Hàn Cẩm Khanh bưng bát trà, nhẹ nhấp một ngụm, đầu ngón tay vân vê quân cờ đen bằng ngọc, nhíu mày nhìn hắn, “Trác Vân cũng biết hắn, xem ra tiếng tăm của người này không nhỏ.”

Hai người ngồi đánh cờ trong cái đình giữa hồ, đầu vai của Hàn Cẩm Khanh đã được băng bó lại, tóc đen rũ ra, mặc cẩm bào không cổ màu tím sẫm rộng thùng thình, mi dài nghiêng nghiêng, mắt phượng khẽ nhếch. Còn Kỷ Trác Vân vẫn mặc bộ trường bào xanh như màu nước hồ, tóc mượt như nhung dùng một sợi gấm màu xanh lam buộc lại, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn.

Kỷ Trác Vân buông một quân cờ xuống, ánh mắt thanh minh nhìn hắn, nói: “Chuyện trước đây của Minh Tiểu Hạc cũng là tính toán của tướng gia sao?”

Khóe môi của Hàn Cẩm Khanh nhếch lên, nhìn ván cờ trước mặt, nói: “Chuyện này ngoài ý liệu.”

“Xin chỉ giáo?”

“Tống Dịch Khôn đi rồi, vị trí ở ngự sử đài cũng không phải là dễ ngồi như vậy, tạm thời tìm một người rảnh rỗi ngồi vào đó cũng không tệ. Nhưng, bản tướng cũng không nghĩ tới, mấy phương đấu sức kết quả đúng là làm cho này nhân đáp sân khấu kịch.” Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, hạ quân cờ đen xuống.

“Ý của Tướng gia là, người này là chỉ là cái thùng rỗng, không đủ gây sợ hãi?”

“Chỉ hy vọng như thế. Nhưng, bản tướng cũng không hiểu rõ người này lắm, phải điều tra một phen mới quyết định.”

Kỷ Trác Vân trầm tư một lát, lại hạ xuống một con cờ, chậm rãi nói: “Tống Dịch Khôn bị biếm là do tướng gia âm thầm sắp xếp, đây cũng là nguyên nhân ngài không cho Cố Khinh Âm rời khỏi sơn trang?” Hắn nhìn Hàn Cẩm Khanh, không tránh né.

Hàn Cẩm Khanh nhìn quân cờ trắng trong tay hắn, cười rộ lên, “Bản tướng giữ nàng lại, hoặc thả nàng đi, thì liên quan gì đến ngươi?”

“Ta...” Kỷ Trác Vân nhất thời khó nói, thần sắc có chút mất tự nhiên, “Ta chỉ là, không muốn nàng bị thương.”

Hàn Cẩm Khanh nhìn biểu tình có chút làm phức tạp của hắn, thản nhiên nói: “Ngươi cũng biết, bản tướng thích Tống Dịch Khôn, ông ta lại có liên quan đến Cố Khinh Âm, nhưng tạm thời bản tướng không thể động vào nàng, nếu thả nàng trở về, khó tránh khỏi phức tạp.”

Kỷ Trác Vân khẽ gật đầu, hắn biết, đây lời giải thích tốt nhất của Hàn Cẩm Khanh.

“Nhưng, hiện tại nàng không thể quay về, cũng không thể trách ta được.” Trong mắt Hàn Cẩm Khanh mang theo ý trêu tức, giọng nói nhạt nhẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.