Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 13: Chương 13: Vở kịch hay lên đài




Xem vẻ mặt của Trương Tiêu là một bộ thỉnh cầu đập thỉnh cầu chà đạp, Dương Lam Nhi nhịn không được cười: “Số lượng quá nhiều cũng không có a, ngài cũng biết, thứ thuần khiết tự nhiên muốn dưỡng ra lớn như thế mập như thế cũng không dễ dàng đâu.”

“Giá tiền sao, ta cũng không nhiều lời, cá giống nhau ta sẽ lấy mười đồng tiền một cân, lươn ít nhất phải trên ba mươi, mặc dù ta biết rõ so với giá bán lẻ bên ngoài còn cao hơn hai thành, nhưng không chịu nổi thứ yêu thích.”

“Ân, có thể, giá tiền này rất lợi ích thực tế, tiền nào đồ nấy.” Trương Tiêu đồng ý, cũng không biết là Dương Lam Nhi kêu cao.

Nhà hàng của y thích hợp với dạng người không bình thường, đều là người có tiền, tự nhiên không tiếc dùng tiền để nhận hưởng thụ tốt.

Giá tiền này, cùng với cái giá bán y sắp đẩy ra mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông, huống chi Dương Lam Nhi còn là bạn học của Mộ Đình Đình, là cháu gái ngoại của mình giới thiệu sang, cho dù không phải là thứ tốt gì, chỉ cần lên được mặt bàn, y cũng phải chiếu cố một hai.

“Ngày mai, ta đưa cho ngài tối đa là hai trăm cân cá, lươn mỗi loại một trăm cân.” Dương Lam Nhi suy nghĩ một chút nói: “Mặt khác, lần giao hàng sau, ta cũng không xác định được sẽ vào thời điểm nào, hơn nữa, vô pháp cung ứng lâu dài. Hy vọng ông chủ có thể lý giải, loại vật này, không phải là dễ dàng dưỡng ra như vậy.”

“Dạng này…” Trương Tiêu có chút không vừa ý, cuối cùng cũng bất đắc dĩ: “Kia cũng không có biện pháp, bất quá, ta hy vọng ngươi vừa có hàng liền bán cho ta, không thể cùng lúc bán cho nhà khác.”

“Đó là tự nhiên, ông chủ ngài trả giá tốt như thế, ta cũng không muốn tùy tiện bán đổ bán tháo đúng không?” Dương Lam Nhi gật đầu đồng ý, điều kiện này đã đặc biệt rộng rãi.

Nghe được hai người đem chuyện làm ăn nói tốt, Mộ Đình Đình rất hiếu kỳ, đối với cá ngày mai lại là vô cùng mong đợi.

Tình huống này, điều khoản này khiến Dương Lam Nhi chẳng khác gì là bá vương a, nàng muốn thời điểm nào bán, muốn bán bao nhiêu đều là do chính nàng định đoạt, nhưng cậu thế nhưng cũng đồng ý, cái này cũng không giống như kiểu gian thương khôn khéo của cậu ngày thường!

Cho nên, mỹ vị mà Mộ Đình Đình vốn còn không để trong lòng, liền quyết định muốn ngày mai hảo hảo nếm thử. Đến cùng là thứ gì, mới làm cho cậu không tiếc hạ tiền vốn như thế.

Thỏa thuận xong, Dương Lam Nhi dở khóc dở cười bị Mộ Đình Đình hảo ý đóng gói vào túi, Trương Tiêu từ đầu tới đuôi đều là vẻ mặt sủng ái, cũng không giận.

Nhìn ra được, Trương Tiêu đối với cháu gái ngoại này là vô cùng tốt, Dương Lam Nhi cảm thấy, người này làm trưởng bối rất vui vẻ đi!

Mang theo vài cái túi mỹ thực tinh xảo, lúc Dương Lam Nhi cùng Mộ Đình Đình tách ra đã là chín giờ tối, trời đã tối đen.

Bất quá, thành Thục Đô là thành thị của tỉnh, cơ hồ là thành phố không có ban đêm, chín giờ tối, mới là bắt đầu của rất nhiều người sống về đêm đâu, cho nên trên đường cái vẫn rất náo nhiệt như cũ.

Dương Lam Nhi rốt cuộc tìm được một chỗ hẻo lánh, lợi dụng linh thức quét qua một lần, sau khi xác định an toàn, mới đưa vài túi thức ăn đóng gói bỏ vào trong không gian.

Lập tức, Dương Lam Nhi gọi một chiếc xe ba bánh, đi đến chỗ mua bán, dùng một vạn khối chọn một cái xe tải chở bánh mì, đem toàn bộ chỗ ngồi đằng sau bỏ đi, chuẩn bị dùng để chở hàng cho nhà hàng của Trương Tiêu.

Trở về phòng cho thuê, Dương Lam Nhi như thường lệ tiến vào không gian tu luyện, Mộc Phong đã có được bàn tay vàng, thăng cấp là chuyện nhất định, nàng phải nỗ lực mới được, miễn bị cho là bia đỡ đạn, còn không có lực đánh lại.

Sáng sớm hôm sau, Dương Lam Nhi dựa theo ước định kéo vài rương thuỷ sản lớn đến nhà hàng của Trương Tiêu, nam nhân này đã chờ tại đó, bởi vậy thấy rõ, đối với mỹ thực, kỳ thật rất nhiều người cũng không có sức chống cự.

Cùng đứng với Trương Tiêu, còn có một người trung niên mặc y phục đầu bếp, Dương Lam Nhi nghĩ, hẳn là đầu bếp trưởng của nhà hàng.

Vị đầu bếp trưởng kia nhìn hàng xong, rất ngạc nhiên mừng rỡ bắt một con cá trực tiếp về phòng bếp, vẻ mặt kia, là đã không thể chờ đợi thi triển kỹ thuật của mình nữa.

Cá hơn một trăm cân, lươn mỗi loại cũng hơn một trăm cân, tương đương tính, thế nhưng còn kém năm trăm mới đến một vạn.

Dương Lam Nhi nhướn mày nghĩ, ngày hôm qua mua xe mất một vạn, nàng sắp tới có phải đi nhiều mấy lần mới có thể có lợi nhuận hay không?

Sau khi đem xe lái về phòng cho thuê của chỗ cư xá, Dương Lam Nhi lúc này mới nhấc theo sách đi đến phòng học.

“Lam Nhi, tối nay cùng mình đi ăn cơm a!” Mộ Đình Đình thật giống như sợ Dương Lam Nhi không đồng ý, còn nói thẳng: “Bạch Hân cũng tới, đều đi đến nhà hàng của cậu mình nếm thử, đến cùng chuyện gì xảy ra?”

“Ba mẹ bạn, còn có ông ngoại bà ngoại không phải là cũng đi?” Dương Lam Nhi kinh ngạc, Mộ Đình Đình này là đang chống đối cùng cậu của nàng ta đi!

“Bọn họ ăn của bọn họ, bọn mình ăn của bọn mình, sau khi ăn xong cho chút ý kiến, đỡ phải do người trong nhà luôn nói tốt, cậu mình đều không biết khuyết điểm của mình, luôn cho là mình làm được rất tốt.” Lông mày Mộ Đình Đình giương lên, cây ngay không sợ chết đứng nói ra.

Bất quá, Mộ Đình Đình cũng không có nhắc đến chuyện Dương Lam Nhi bán này nọ cho cậu nàng ta, chỉ là đơn thuần mời khách.

“Ha ha, có người mời, mình sẽ không khách khí.” Dương Lam Nhi cười nhẹ, nàng cũng muốn nếm thử, ở dưới tình huống cùng các loại tài liệu, tay nghề của đầu bếp chuyên nghiệp đến cùng như thế nào.

“Mình cũng không khách khí, ngược lại rất mong đợi.” Bạch Hân cười hơ hớ nói.

Ba người tán gẫu một trận, thấy thầy giáo còn chưa tới, Mộ Đình Đình liền bát quái nói: “Lam Nhi, còn nhớ Diệp Lâm không? Chính là tên nam nhân lớn lối mà chúng ta gặp phải lần họp mặt trước ấy?”

“Khụ khụ…” Dương Lam Nhi vội ho một tiếng: “Còn nhớ a, gã như thế nào?”

May mắn nàng ký ức tốt, nếu không trong khoảng thời gian này lớp học họp mặt cũng thật nhiều lần, chút việc nhỏ xen giữa còn không sớm đã quên a!

“Gã a, cuối cùng đã đem nữ nhân ngày đó chúng ta gặp kia chơi chán, ngày hôm qua nháo chia tay rồi, nữ nhân kia đi tìm cái chết, khiến không ít bạn học được nhìn một màn kịch vui đâu!” Mộ Đình Đình cười hì hì nói, cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Diệp Lâm đổi nữ nhân như thay quần áo, luôn luôn sẽ đến một hồi như vậy, bạn học ở đại học Thục Đô đều đã quen.

Mỗi một nữ nhân đều cảm giác mình là bất đồng, có thể đem tâm của Diệp Lâm vững vàng bắt lấy, trên thực tế mỗi một nữ nhân đều giống nhau, đều bị Diệp Lâm chơi đùa.

“Nghe nói, bạn gái trước của cái Diệp Lâm kia nói đến giờ đều chỉ một mình, ngược lại kia nữ nhân rất bi ai, cùng bạn trai cao trung ba năm là Lục Hữu Nghĩa cùng một chỗ chỗ, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ bị Diệp Lâm ngoạn hai tháng liền ngán.” Bạch Hân thở dài thán, trong giọng nói vẫn có loại tâm lý xem kịch vui như cũ: “Đúng rồi, Lục Hữu Nghĩa, chính là cái người bị đánh ngày đó.”

Vốn là vậy, Bạch Hân cùng chút người kia không có quan hệ gì, tự nhiên tâm tình xem cuộc vui sẽ nhiều hơn.

Nếu nói Diệp Lâm quá phong lưu hoa tâm, kỳ thật còn không phải là do những nữ nhân này được nuông chiều quá sao? Nếu có thể có một điểm tự ái, sẽ không đi đến một bước này?

Đầu lông mày của Dương Lam Nhi kéo ra, tổng cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong: “Sau đó?”

“Sự tình huyên náo lớn, Lục Hữu Nghĩa thế nhưng còn xuất hiện, không chỉ đem Diệp Lâm mắng một trận, còn đem nữ nhân ‘Thương tâm gần chết’ kia mang đi …” Mộ Đình Đình suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Lục Hữu Nghĩa cũng không tệ, đáng tiếc y thế nhưng lại mắng Diệp Lâm trước nhiều người như vậy, sau đó khẳng định gặp phiền toái.”

“Đúng vậy, Diệp Lâm không có phát tác tại chỗ, đó là do nội quy trường học ngăn cản mà thôi, còn cá nhân, ha ha, cũng khó mà nói.” Bạch Hân ý tứ sâu xa nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.