Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 191: Q.3 - Chương 191: Quyển 3 - Chương 53: Trưởng lão nam bắc




“Xin chào, Kính Nguyệt Liên thiếu gia sai ta tới cứu hai người.” Cậu ngượn ngùng gãi tóc, hóa ra đối mặt với con gái và phụ nữ cậu cũng biết ngại.

“Kính Nguyệt Sâm, không phải cậu ta sai người bắt chúng tôi sao?” Đan Tương Tư nghĩ cô nghe nhầm rồi, người bắt bọn họ lại sai người tới cứu họ, còn có cô nghe nhầm tên sao?

Mà Minh không khỏi bất mãn, cái họ Kính Nguyệt này đâu phải chỉ có người kia, ai mà thèm nói tới tên âm thầm bất định kia chứ, thiếu gia của cậu đương nhiên không phải hắn.

Có điều, thiếu gia là bí mật không công khai không nên nhiều lời. Hơn nữa cậu phát hiện, bác gái kia dường như rất thích cậu thì phải.

Cậu ngại ngùng cúi đầu lần nữa, bị con gái ngắm, cậu thật sự ngượng ngùng nha, tuy giết người không nương tay nhưng nếu bị con gái nhìn chằm chằm nhất định sẽ đỏ mặt.

Cậu lại lôi cà rốt từ trong túi ra, tiếp tục gặm nhấm.

“Con đói bụng sao?” Hai mắt Hứa Nhu chớp nhẹ.

“Đói chứ, xem là vậy đi.” Cậu lại tiếp tục gặm.

“Đứa nhỏ đáng thương, nếu có cơ hội, đến nhà dì nhé, dì nhất định sẽ làm rất nhiều đồ ăn cho con.” Hứa Nhu không chút suy nghĩ tiến lên xoa nhẹ mái tóc Minh, tóc rất mềm, còn rất nhỏ, so với Dịch nhà bà có lẽ còn ít tuổi hơn.

Củ cà rốt cứ vậy rơi trên mặt đất, không thể nào, dì này dám sờ loạn đầu tóc cậu sao, cái này khác nào rút râu cạnh miệng hổ.

Chỉ có điều, nhìn biểu hiện đau lòng kia, rất giống người kia trong trí nhớ của cậu, chính là có chút giống mẹ trong kí ức.

Cậu kì thực cũng không còn nhớ mẹ là như thế nào nữa.

Đan Tương Tư không khỏi trợn mắt, dì lại ban phát tình mẹ tràn lan rồi.

“Được rồi, chúng ta cũng mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.” Minh xấu hổ lùi lại một bước, trên mặt còn nguyên rạng hồng, lại càng thêm chút đáng yêu. Khuôn mặt khả ái còn thêm tính cách này, thật sự khiến cậu dễ chiếm cảm tình của người khác, đương nhiên nhiều khi cũng mang lại phiền toái không nhỏ.

Cậu xoay người, theo thói quen sờ túi tiền của mình.

Nửa ngày sau, lại buông thõng tay không, cái miệng bẹp lại, xong rồi, đã ăn hết rồi.

Cậu có chút ai oán nhìn nửa củ cà rốt rơi trên mặt đất. Đợi đến khi làm xong chuyện này, cậu nhất định phải ăn mười cân, cho đến khi căng bụng mới thôi.

Hứa Nhu nhìn biểu tình như sắp khóc vì rớt đồ ăn của thiếu niên, bản năng làm mẹ càng thêm trỗi dậy.

Đúng là đứa nhỏ đáng thương, còn bị đói thành như vậy.

Lúc này đại sảnh nhà Kính Nguyệt đã đầy ắp người, toàn bộ đều mặc vét đen nghiêm nghị, tuy chỉ đứng lại có thể dễ dàng nhìn ra từ cách đi lại, thân thủ đều không kém, mà hàng ghế trước sảnh, đã có vài người lớn tuổi an tọa, thoạt nhìn địa vị trong nhà Kính Nguyệt chắc chắn không thấp.

“Bọn họ là trưởng lão nam bắc nhà Kính Nguyệt, quyền lực chỉ dưới một người, ngay cả là gia chủ nhà Kính Nguyệt cũng phải kính bọn họ mấy phần.”

Tả Tư Viêm một tay vắt lên ghế, nhỏ giọng nói.

Dư Dịch mặt càng thêm đen. Cũng không phải đang diễn phim Anh hùng xạ điêu, cái gì mà nam đế bắc cái trưởng lão.

Lúc này, đám người áo đen cũng tự động tách ra thành hai bên, Kính Nguyệt Sâm bước ra từ giữa vô cùng ưu nhã, trên người mặc lễ phục, cực kì tôn quý, trên ngực là viên đá vẫn đeo nơi khuyên tai trước kia, màu xanh lam nhàn nhạt như thủy tinh phản xạ ánh sáng, trong trẻo lạnh lùng lại chói mắt hấp dẫn.

Phía sau cậu ta là Thẩm Vũ Âm, cũng mặc bộ lễ phục tương tự, một thân thuần trắng, cực kì đáng yêu, chỉ cần không phải nụ cười như cương thi trên mặt hẳn là hoàn mĩ.

Thẩm Vũ Âm cũng cực kì khẩn trương, không để ý được xung quanh nữa rồi, cô khẽ duy chuyển hai mắt, có lẽ đây là thứ còn linh hoạt nhất trên người cô.

Lúc nhìn đến bọn Dư Dịch cùng Dư Châu, lập tức cúi đầu, cảm giác lòng bàn tay nóng rực lên.

Kính Nguyệt Sâm cũng nhàn nhạt liếc qua hai người họ, bên môi không tự chủ cong lên nụ cười nhạt.

Cậu ngồi xuống, Thẩm Vũ Âm nhanh chóng đứng sau lưng cậu, bởi vì thân phận còn chưa được công bố cô cũng chỉ có thể đứng mà thôi.

Dư Châu lạnh nhạt hạ thấp tầm mắt, liếc nhìn ngân hà của Kính Nguyệt Sâm, hai tay âm thầm dùng sức siết chặt, chỉ có cái này, cô muốn xem Kính Nguyệt Sâm làm sao cho Thẩm Vũ Âm thân phận nữ gia chủ.

Nếu như cô nhớ không nhầm. Bạc lệ mới là vật tượng trưng cho nữ chủ nhân thật sự.

“Châu Châu, em đứng đó làm gì, đã bắt đầu buổi lễ rồi.” Dư Dịch nhẹ nhàng kéo bả vai Dư Châu, giọng nói rất nhỏ, lúc này rồi con bé còn ngẩn người được.

Dư Châu ngước mắt theo, Kính Nguyệt Sâm đã đứng lên. Cao cao tại thượng như vậy, tràn đầy khí phách của chủ nhân đời tiếp theo nhà Kính Nguyệt.

Dư Dịch lại hận cắn nát răng, mẹ nó chứ, lễ thừa kế của hắn liên quan gì đến mẹ của cậu, lại dám bắt giữ bà.

“Hai vị trưởng lão.” Kính Nguyệt Sâm ưu nhã cúi người, hướng hai vị trưởng lão nam bắc, mà chỉ trong cái liếc mắt đã nhanh chóng bị che đi, lạnh lùng, hai lão già này, cũng đến tuổi về hưu rồi còn ngồi chỉ tay năm ngón.

“Trưởng lão, cảm ơn hai vị đã dày công chăm sóc cho Nguyệt Sâm trưởng thành như hôm nay.”

Lời khen có lệ, ai cũng nghe hiểu, có điều, lệ vẫn cứ phải làm.

“Được được, hai vị trưởng lão hào sảng cười, thiếu gia sớm trưởng thành, hai lão già này cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cũng coi như có mặt mũi đi gặp gia chủ rồi.”

Đương nhiên gia chủ đây là chỉ ông nội của Kính Nguyệt Sâm.

Kính Nguyệt Sâm lạnh mặt, có điều, khi ngước mặt lên đã là khuôn mặt ôn nhu có lễ như lúc ban đầu.

“Nguyệt Sâm tin chắc mình sẽ không cô phụ kì vọng của hai vị trưởng lão.” Hai mắt cậu thu liễm lại, màu xanh lam sâu thẳm như bầu trời lại không giấu chút tiếu ý, ông nội, người có nhìn thấy, lúc này đây, tôi mới là người thượng vị, đứa cháu tốt kia tôi cũng cử đi bầu bạn với người rồi.

Có điều, thật không ngờ tim cậu vẫn có chút nhói đau khi lựa chọn như vậy, có thể trách cậu tàn nhẫn, chỉ trách vận mệnh trêu đùa, bọn họ không nên cùng sinh ra tại Kính Nguyệt Gia, đã có một Kính Nguyệt Liên còn thêm một Kính Nguyệt Sâm, thế giới này, tại nơi đây lại chỉ dung chứa được cho một người tồn tại.

Kết quả nếu Kính Nguyệt Sâm đã đứng đây, vậy thì người anh kia chỉ có thể biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.