Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Cô không ăn




“Châu Châu, ăn một cái đi, đây là đầu bếp tự tay làm riêng cho con đó, vị trà xanh cực ngon nhé!” Một bên là Hứa Nhu không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ bánh ngọt, bên cạnh là bộ dạng tái xanh của Dư Châu. Cô xoay người đi, cố nhịn cảm giác đói từ bụng truyền đến, nếu bây giờ không nhịn được thì chắc chắn cô sẽ là heo mập cả đời, như vậy cô thà chịu chết còn hơn.

“Châu Châu, sao con lại không ăn, đều nguội cả rồi này.” Hứa Nhu đặt một chiếc trước mặt Dư Châu, mà cô còn thoáng nuốt nước bọt, tại sao đến bây giờ mới biết đồ ăn có thể ngon như vậy, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, dường như là động tác bản năng, bàn tay nắm chặt lại duỗi ra, lại kìm nén nắm lại, vừa quyết định đưa tay lên cầm thì đụng phải đĩa đựng làm bánh ngọt rơi xuống đất.

“Á, mẹ xin lỗi, Châu Châu bảo bối, để mẹ cắt miếng khác cho con.”

Khóe miệng Dư Châu bắt đầu run rẩy, mắt mở to, đong đưa thân thể béo đến đáng sợ về gian phòng của mình, cũng là gian phòng khi cô mới xuyên qua tới, gọi mẹ cũng đã thành thói quen. Trên mặt đất là khối bánh ngọt cô đơn đáng thương, Hứa Nhu ngần người ra không hiểu, để lại bóng dài ngốc trệ trên mặt đất.

Lần đầu tiên Châu Châu của bà không ăn bánh ngọt, mắt bà bị hoa rồi sao, thân mình run lên cảm giác như muốn ngất đi.

“Ôn Nhu, mình làm sao vậy?” Dưa Phẩm Thành nhanh chóng đỡ lấy Hứa Nhu đang lung lay sắp ngã, lo lắng hỏi, sắc mặt bà ấy sao lại kém như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không hay không.

“Chồng à.” Khuôn mặt Hứa Nhu lã chã, ngón tay dính bơ túm lấy tay áo Dư Phẩm Thành, một tay đầy bơ cứ như vậy bôi toàn bộ lên quần áo sạch sẽ, mà Dư Phẩm Thành chỉ thoáng nhíu lông mày, lại quay sang vỗ nhẹ lên lưng bà: “Sao vậy, có phải Châu Châu sợ bánh ngọt không đủ ăn, vậy sai đầu bếp làm thêm cho con là được.” Ông rất muốn kiên trì bắt con gái giảm cân, chính là đã nuôi thành tính thích ăn cho con gái rồi, cho nên bất kể ông nói như thế nào đều không có tác dụng.

Con gái của ông ngoại trừ ăn ra cũng chính là ăn, cũng đã béo thành hình dáng như bây giờ, chỉ có điều dù béo hay gầy cũng là con gái ông, ông cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Không phải đâu, chồng à.” Hứa Nhu lại tiếp tục lau tay lên quần áo Dư Phẩm Thành, bôi toàn bộ bơ dính trên tay sang quần áo, bà túm chặt caravat Dư Phẩm Thành, thiếu chút nữa siết chặt cổ làm ông tắc thở.

“Chồng ơi, không phải, không phải đâu.” Hứa Nhu không ngừng lắc đầu: “Châu Châu của tôi không ăn bánh ngọt nữa, con bé mà lại không ăn.”

Nghe Hứa Nhu nói xong, Dư Phẩm Thành cũng hoàn toàn sững sờ, ông nhìn người mình đã dính đầy bơ, vừa rồi ông không nghe nhầm chứ, Châu Châu không ăn bánh ngọt.

Phần lớn thời gian ông đều nghiêm mặt không cười, nghe vậy đột nhiên môi giương lên, thật tốt quá, cuối cùng không ăn nữa rồi, nếu lại tăng cân tiếp, ông cũng không biết phải ngăn lại thế nào.

“Chồng, làm sao bây giờ, bảo bối không ăn, sẽ bị đói chết đấy.” Hứa Nhu lại tiếp tục âm thầm lau toàn bộ nước mắt nước mũi lên quần áo Dư Phẩm Thành, bà khóc, ông lại cười.

Người khóc người cười, hai người biểu lộ quá khác biệt, đứng cạnh nhau trông vô cùng quái dị.

Dư Dịch vẫn đứng cạnh cuối cùng xoay người, thở dài, quả thực cảm thấy xúc động muốn rơi lệ.

Tại sao cậu có thể sướt mướt như mẹ với em gái vậy chứ.

Cúi đầu, cậu quay trở lại phòng mình, cũng không bật đèn lên, cầm y phục lên chuẩn xác. Chủ Nhật là quá khứ đã qua, vậy nên, đã đến lúc phải đi học.

Để mặc cho bọn họ náo loạn đi.

Cậu đi ra ngoài, lại bắt gặp Dư Châu đang nhìn chằm chằm vào cậu. Dư Châu cũng chỉ lặng lẽ theo dõi cậu, sau đó để lại nhìn cánh cửa phía sau lưng cậu.

Có lẽ nhờ đoạn đối thoại không lâu trước đó, lúc đầu Dư Châu phản cảm với Dư Dịch thì bây giờ đã miễn cưỡng tiếp nhận, vì vậy, trong suy nghĩ của cô Dư Dịch cũng đủ đạt tiêu chuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.