Nữ Đế Xinh Đẹp: Bảy Phu Tranh Sủng

Chương 14: Chương 14: Đoạn ái thiếp như mị




Edit: Dục Ân

Vân Sương trong tay bưng một cái khay đi vào trong phòng,trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười:

“Tiểu thư,nô tài cho người bưng nước ô mai ướp lạnh.”

Nguyệt Mộng Tâm xoay người đi đến bàn bên cạnh,vẻ mặt nhàm chán nhìn nước ô mai trên bàn,một điểm khẩu vị cũng không có,ngước mắt ngắm nhìn nàng,nói:

“Vân Sương,Vương gia nhà ngươi ba ngày nay đang làm gì?”

“Vương gia tiến cung,nghe nói nước Phong Diệp,nguyên cho nước,ánh nguyệt nước đi xứ đến Yên kinh.”Vân Sương đứng ở bên nói.

“Ah,là như thế này,nước ô mai ngươi uống a,ta đi ngủ đây”

Nguyệt Mộng Tâm đi đến trước giường,nhào lên giường nhắm mắt lại.

Ba ngày này nàng cũng không nhàn rỗi,ban ngày ngủ,buổi tối khổ luyện Hồng Mông luyện tiên huyền,cảm giác Vương phủ thiên địa linh khí so với khách điếm nồng đậm hơn nhiều,là một chỗ tu luyện.

Nàng nhắm mắt lại,sẽ nghĩ đến Thanh Trúc trước khi chết cùng lời của mình đã nói,thật là một cái si lại nữ nhân ngu ngốc.Trong nội tâm một hồi đắng chát,đều là lỗi của nàng.

“Tiểu thư,người tại sao lại ngủ,nhanh lên một chút uống đi.”

Vân Sương đi đến lôi kéo nàng đứng lên,lại như thế nào cũng không nhúc nhích.

Ba ngày nay,nàng phát hiện ra tính tình của tiểu thư rất tốt,đối với người khác cũng không có kênh kiệu,hống hách,nàng rất ưa thích vị tỷ tỷ này.

Thỏa đáng hai người do dự lúc,ngoài cửa truyền tới âm thanh ồn ào,Nguyệt Mộng Tâm ngồi dậy nhìn qua cửa sổ ra vào.Nàng giống như nghe thấy âm thanh của nữ nhân,nhìn qua Vân Sương hỏi:

“Ngoài cửa nữ nhân là ai?”

Vân Sương sắc mặt biến hóa,chi chi ngô ngô cả buổi nói: “Là Trắc phi Vương gia sủng ái nhất,Hoa phu nhân.”

“Ah,ta ở bên ngoài nghe nói Vương gia nhà ngươi rất ưa thích ngược đãi tiểu thiếp sao?”

Nguyệt Mộng Tâm đôi mắt hơi ám,không đếm xỉa tới mà hỏi.Trong nội tâm nàng một mực có hai cái suy đoán,Dạ Ly Hoan hoặc là chính là đồng tính,hoặc là chính là tính cách uốn éo âm u biến thái.

“Tiểu thư,người không nên ở bên ngoài nói loạn lung tung,kỳ thật Vương gia rất tốt đó,trước kia quý phủ có mấy vị phu nhân,bất quá các nàng đều âm thầm hại Vương gia,cho nên Vương gia mới…”

Vân Sương vội vàng giải thích,nàng không muốn tiểu thư hiểu lầm Vương gia.

“Ah,là như vậy sao…!”Nguyệt Mộng Tâm khóe miệng hiện lên mỉm cười,nhìn xem nàng vì Vương gia nhà mình giải thích,xem ra đồn đại căn bản không thể tin,bất quá xem ra hắn làm như vậy cũng là vì để cho người muốn giết hắn không cần tái sử dụng mĩ nhân kế.

Nhìn thấy Nguyệt Mộng Tâm thần sắc không tin,Vân Sương có chút lo lắng:

“Tiểu thư,Vương gia thật không phải là loại người này.Phụ thân của nô tài chết trận,về sau Vương gia hảo tâm thu lưu nô tài,chưa bao giờ đánh chửi hạ nhân.”

Nguyệt Mộng Tâm liền giật mình,xem ra Dạ Ly Hoan cùng bên ngoài nghe đồn không giống nhau.Bất quá cung không thể sửa ấn tượng ác liệt của mình với hắn.

Phía ngoài tiếng cãi vã càng lúc càng lớn,Nguyệt Mộng Tâm đứng lên đi ra ngoài phòng,dù sao rảnh rỗi cùng nhàm chán,trêu chọc để nữ nhân bên ngoài ghen.

“Hoa phu nhân,ngươi không thể đi vào.Vương gia đã phân phó ai cũng không thể đi vào.”Đứng ở cửa thị vệ vô biểu tình ngăn tại cửa ra vào.

“Làm càn,phu nhân vì cái gì không có khả năng đi vào, các ngươi đợi Vương gia trở về,coi chừng mạng chó của các ngươi.”Tiểu Ngọc chỉ hai người uy hiếp mắng.

Hoa Như Mị đứng ở cửa ra vào Ngưng Nguyệt các,sắc mặt âm trầm,trong mắt hiện lên tức giận.

Nàng nghe nói Ngưng Nguyệt các có một nữ nhân ở,Ngưng Nguyệt các là chỗ ở của một mình Vương gia.Nàng đều không có tư cách vào,vậy mà nữ nhân kia lại có thể vào ở.Trong nội tâm không ngừng suy đoán,chẳng lẽ Vương gia có ý định nạp nàng làm phi sao?

Nàng mang theo Tiểu Ngọc muốn đến xem,rốt cuộc là cái dạng hồ ly tinh gì mà có thể mê hoặc Vương gia,không nghĩ tới lại bị chặn ngoài cửa.

Nguyệt Mộng Tâm đi tới cửa,liếc mắt liền thấy nha hoàn mặc quần áo hồng nhạt tay chống nạnh,kiêu ngạo mắng chửi thị vệ,đứng phía sau là một vị mỹ nhân kiều diễm.

Một mái tóc đen được búi thành phù dung,trên mái tóc đó được cắm mấy chi kim ngọc trâm,mặc một thân áo tím mỏng váy dài,trên váy thêu Mẫu Đan phú quý,eo nhỏ như liễu được buộc một dây lụa màu tím,mặt hạnh má đào,mị nhãn như tơ,da trắng như băng tuyết,mọi cử động đều lộ ra phong tình vạn chủng.

Nguyệt Mộng Tâm sợ hãi thán phục,thật là một đại mĩ nhân.Dạ Ly Hoan thật đúng là biết hưởng thụ,cơ thiếp toàn tìm như hoa như ngọc.Tiểu Ngọc đi theo sau nàng,sắc mặt khẩn trương nhìn Hoa Như Mị.

Hoa phu nhân là Vương gia mang về từ biên cương,bình thường dựa vào Vương gia sủng ái,tùy túng sủng mà kiêu,chỉ hơi không bằng lòng nàng,đều đánh chửi hạ nhân.Lần trước mấy vị phu nhân muốn ám sát Vương gia,đều là nàng âm thầm ra độc kế,tra tấn mà chết.Trong nội tâm nàng lo lắng tiểu thư sẽ bị thiệt thòi bởi Hoa phu nhân.

Hoa Như Mị tự nhiên cũng nhìn thấy Nguyệt Mộng Tâm,tuy nhiên nàng chỉ đứng đó không nhúc nhích gì cả.Cô gái trước mắt một thân áo trắng,mái tóc đen dài như thác nước,tung bay bên hông.Trên đầu tùy ý cài một chi bạch ngọc trâm,tuyệt mĩ dung nhan xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông,Như một vòng Hạo Nguyệt treo trên bầu trời,tản ra lưu quang tràn ngập các loại màu sắc.Da thịt trắng như mĩ ngọc,óng ánh điểm một chút,mang theo nhàn nhạt tiên khí không nhiễm trần thế,tựa như tiên tử của bầu trời Quảng Hàn.

Trên đời này thậm chí còn có nữ tử so với nàng còn xinh đẹp hơn,thời gian dần qua lấy lại tinh thần,hai mắt hiện lên ghen ghét đậm đặc.Trong nội tâm còi báo động vang lên,nữ nhân này tuyệt đối là một hồ ly tinh,trách không được Vương gia để cho nàng ở tại Ngưng Nguyệt lâu.

“Làm cho các nàng vào đi”.

Nguyệt Mộng Tâm đối với hai môn thần giữ cửa mỉm cười,nói.

Hai cái thị vệ nhìn nhau do dự một hồi,tránh đường không chắn tại cửa.

“Thật lớn mật,nhìn thấy phu nhân,còn không qua đây thăm hỏi.”Tiểu Ngọc vẻ mặt cao ngạo lạnh giọng quát to.

Nguyệt Mộng Tâm sắc mặc trầm xuống,chó cậy gần nhà,gà cậy gần chuồng.Thật là một xú nha đầu,thản nhiên nói:

“Một cái nô tài mà thôi,nơi đây còn chưa tới phiên ngươi nói chuyện.”

“Lớn mật,ngươi cái này hồ ly tinh…”Tiểu Ngọc con mắt trừng trừng,tức giận đến toàn thân phát run.Nàng là thiếp thân nha hoàn của Hoa phu nhân,trong phủ ai nhìn thấy nàng cũng phải nể nàng ba phần.

“Một cái hạ nhân,thật đúng là không hiểu quy củ,ta không cùng một con chó không kiến trúc la hoảng.”

Nguyệt Mộng Tâm thản nhiên nói,mắng nàng hồ ly tinh,chủ tử của nàng mới thật sự là hồ ly tinh.Chỉ cần là đàn ông cũng nhịn không được lập tức lên giường,hảo hảo mất hồn một phen.

Bất quá chứng kiến tiểu nha hoàn bộ dáng sắp tức giận đến thổ huyết,trong nội tâm nàng cười lạnh.Xú nha đầu,đây là chính ngươi tự đưa mình tới đây.

“Tiểu Ngọc,ngươi còn không lui xuống.”

Họa Như Mị gặp Nguyệt Mộng Tâm không phải là nhân vật dễ bị khi dễ,âm thanh lạnh lùng.Nàng còn không muốn ở chỗ này mất mặt.

“Phu nhân, nàng…”Tiểu Ngọc tức giận thét to,nhìn tiểu thư nhà mình.

Hoa Như Mị đôi mắt dễ thương lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn Tiểu Ngọc.Tiểu Ngọc lập tức ngậm miệng lại,trong nội tâm một hồi hối hận, vốn định cho hồ ly tinh kia một cái hạ mã uy,không nghĩ tới đối phương mắng lại gây phu nhân sinh khí.Đến lúc đó không có qura ngon cho nàng ăn

“Thật xin lỗi muội muội,là ta quản giáo không nghiêm hy vọng không cùng một cái nha đầu chấp nhặt.”Hoa Như Mị cười khẽ mà nói.

“Không có gì, mời vào Hoa phu nhân.Vân Sương ngươi cũng đi ra ngoài,không có mệnh lệnh của ta không được vào đây.”

Nguyệt Mộng Tâm vẻ mặt tươi cười phân phó nói.

Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm,có thể làm được cơ thiếp “sủng ái nhất” không đơn giản.Xoay người khóe miệng vui vẻ dày đặc vài phần.

Hoa Như Mị đi vào mà nha hoàn Tiểu Ngọc bị thị vệ ngăn trở không cho đi vào.Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn hai thị vệ,hung ác hận không ăn được hai người này,mới có thể phân giải khí trong nội tâm.

“Xem ra Vương gia rất sủng muội muội a…,Ngưng Nguyệt lâu đều cho muội muội ở.”Hoa Như Mị đi vào trong phòng,đôi mắt hiện lên âm lãnh hào quang.

“Ah,tỷ tỷ nếu ưa thích thì đến ở tốt rồi.Vừa vặn hai người chúng ta cùng ở một lần.”Nguyệt Mộng Tâm đi đến trước mặt nàng với vẻ tươi cười,trong mắt lộ ra thần sắc thiên chân vô tà.

Hoa Như Mị trong nội tâm một hồi đố kị,trên mặt lộ ra thần săc ai oán:

“Tỷ tỷ không có phúc khí tốt như muội muội,tâm Vương gia bây giờ đều ở trên muội muội,đã rất lâu rồi Vương gia không tới Tĩnh Tuyết các của ta rồi.”

Khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy Vương gia dung nhan vô cùng tuấn mĩ.Toàn thân tản ra bễ nghễ khí phách thiên hạ,tựa như một pho tượng Chiến thần,đứng ở trước mặt nàng,đối với nàng bộ dáng tươi cười tà mị.

Lòng của nàng đã rơi vào tay giặc,nàng yêu mến hắn.Chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn,cho dù bắt nàng làm cái gì,nàng đều cam tâm tình nguyện.

Nữ nhân trước mặ này,nàng hận không thể hủy đi gương mặt đó.Nàng luôn luôn tự phụ rằng trên đời tuyệt đối không thể có nữ nhân nào có thể so sắc đẹp với nàng.Nếu Vương gia thật đúng bị mê tâm,mình ở trong lòng Vương gia một điểm địa vị cũng không có.

Nàng không dám yêu cầu xa vời rằng Vương gia sẽ yêu mình,chỉ cần mình có thể ở trong nội tâm của người có một chỗ đứng,liền cảm thấy mĩ mãn.Vậy mà nữ nhân này,là trở ngại lớn nhất của nàng,tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân này sống trên đời.

Hai con mắt như thu thủy của Nguyệt Mộng Tâm hiện lên giảo hoạt,tay nắm chặt tay của nàng cúi đầu nhìn kĩ:

“Tay của tỷ tỷ sờ tới sờ lui mềm mại như không có xương,mười ngón đầy non như xanh miết.Muội thật hâm mộ,làm thế nào để bảo dưỡng vậy?”

Hoa Như Mị nụ cười trên mặt tràn ra,như bông hoa mềm mại tách ra,khanh khách cười khẽ một tiếng:

“Muội muội,ngươi đúng là người khoa trương,khóe miệng giống nhau được bôi mật”

“Ta nói thật lòng mà,tỷ tỷ có dáng vẻ của hoa tu hoa bế nguyệt xấu hổ,tư thế chim cá như nhạn,cùng tiên tử giống nhau.Ta nhìn thấy tỷ tỷ,trái tim nhảy liên hồi,không tin tỷ thử sờ xem.”

Nguyệt Mộng Tâm bắt lấy đôi tay dài mảnh của Hoa Như Mị để trên ngực của mình.

Nhìn xem Hoa Như Mị trên người địch ý tiêu tán,trong nội tâm nàng cười thầm,nữ nhân chỉ cần khoa trương xinh đẹp sẽ lâng lâng.

Hoa Như Mị trong nội tâm một hồi khoan khoái dễ chịu,bất quá chứng kiến chính mình đang dán lại ngực Nguyệt Mộng Tâm,trong nội tâm tuôn ra cảm giác quái dị.

“Có thể chứng kiến tỷ tỷ mĩ nhân như vậy,thật sự là ta có rất nhiều phúc khí,nhất tiếu bách mị sinh,trăm hoa không thể nào sánh bằng,ta cảm giác những lời này để hình dung tỷ tỷ tốt nhất rồi.Tỷ tỷ ngươi cứ nói đi?”

Nguyệt Mộng Tâm tiếp tục tán dương,lôi kéo Hoa Như Mị hướng giường đi đến.

Hoa Như Mị luôn luôn tự phụ về mỹ mạo của mình,nhưng chưa tùng có ai khen ngợi nàng đến như vậy.phảng phất giống như ăn hết tiên đan,cả người phiêu phiêu dục tiên.

Đợi nàng hồi phục lại tinh thần,lúc này mới phát hiện vậy mà mình đã ngồi trên giường,chứng kiến Nguyệt Mộng Tâm vẻ mặt tươi cười nhìn mình chằm chằm,trong nội tâm cảm giác quái dị lại càng đậm vài phần.

“Tỷ tỷ yên tâm,ta sẽ không cùng ngươi đoạt Vương gia đâu,ta không thích xú nam nhân,thích nhất thiên kiều bá mị mỹ nhân như tỷ tỷ.”Nguyệt Mộng Tâm rất nhanh đem Hoa Như Mị té nhào trên giường,đè xuống thân thể của nàng,không cho nàng lộn xộn.

Hoa Như Mị lập tức kịp phản ứng,sắc mặt đại biến vội kêu lên:

“Muội muội ngươi làm cái gì vậy,mau buông ta ra,thả ta ra.”

Nàng cuối cùng minh bạch,trong nội tâm vì cái gì có cảm giác quái dị,nguyên lai nữ nhân trước mắt thích nữ nhân,lúc này trong nội tâm hoang mang lo sợ,đầu nàng một hồi gặp gỡ loại sự tình này,một cỗ khí lạnh chạy dọc theo lưng, chậm rãi hướng đỉnh đầu đi lên.

“Tỷ tỷ ngươi yên tâm,ta làm sao có thể lộng thương ngươi.Yên tâm ta sẽ hảo hảo đối đãi tốt với tỷ tỷ,để cho tỷ tỷ biết rõ cái gì là tư vị dục tiên dục tử.”

Nguyệt Mộng Tâm cúi thấp tại bên tai Hoa Như Mị nhẹ giọng lẩm bẩm,nhẹ nhàng ở bên tai nàng thổi hơi.

Nàng muốn chết cười rồi,nhìn xem Hoa Như Mị vẻ mặt trắng xám,sợ tới mức giống như bé thỏ con,nhiều ngày phiền muộn từ từ tiêu tán,trêu chọc nữ nhân này đúng thật là thú vị.

“Ngươi mau buông ta ra,thả ta ra.Ta là nữ nhân của Vương gia,ngươi dám động một sợi lông của ta,ta sẽ để cho Vương gia đem ngươi bầm thây vạn đoạn.”

Hoa Như Mị thét to,dốc sức liều mạng giãy dụa.Nàng cảm giác da gà toàn thân tất cả nổi hết cả lên,trong nội tâm một hồi ác hàn.

Nguyệt Mộng Tâm xuất ra khăn lụa,bịt miệng của nàng ta,phòng ngừa nàng gọi bậy.Hai con ngươi lưu động hào quang trêu tức,lấy tay nâng gương mặt của nàng,khẩu khí mang theo ba phần nhẹ nhàng,hai phần tà ác,cười nói:

“Tỷ tỷ, ngươi không thể gọi bật ah.Xuỵt,nếu như bị người ở bên ngoài nghe được thì không tốt lắm ah.Tỷ tỷ da của ngươi thật tốt,sờ tới sờ lui xúc cảm thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.