Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 162: Chương 162: Đại Kết Cục 2




"Chị Phi, hơn một năm qua chị ở đâu ?" Lam Lan rốt cuộc không nhịn được hỏi, một năm trước, cô cùng chị Phi ở đảo Bali du lịch, nhưng mới chỉ một ngày đã không thấy đâu, ngay cả Tiếu Cương tìm mọi quan hệ mà cô vẫn như bốc hơi không tăm tích.

Tiêu Tương Phi mỉm cười nhìn Lam Lan, trầm mặc không nói , cô không thể nói ra mình đã ở đâu, đây là chuyện người hiện đại không cách nào tiếp nhận.

"Lan Lan, đừng hỏi, nếu có thể nói cô ấy tự nhiên sẽ nói." Tiếu Cương vỗ vỗ bả vai Lam Lan, ý bảo cô không nên ép hỏi.

Lam Lan nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, cô cũng là quan tâm chị, Tiêu Tương Phi sau khi mình mất tích Lam Lan thật sự rất khổ sở, không biết làm sao, thật may là có Tiếu Cương chăm sóc.

Tiêu Tương Phi vẫn mỉm cười, trong lòng rất cảm kích Tiếu Cương.

"Chị Phi, chị biết không? Giờ em cũng là đặc công rồi, chẳng qua là đang trong thời gian học tập, Tiêu đại ca nói, chị là đặc công giỏi nhất, cho nên chị nhất định phải đem toàn bộ những gì mình biết dạy em đấy." Lam Lan rất hưng phấn, dời đi lực chú ý.

"Được, chị dạy em." Tiêu Tương Phi đáp ứng. Sau đó cô đem toàn bộ kỹ năng dạy cho Lam Lan, sinh tồn, bảo vệ tánh mạng , giết người , vô luận là cái gì cô biết thì sẽ dạy cái đó.

Chỉ là, trong lúc yên tĩnh cô sẽ tưởng niệm triều đại kia, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội quay lại. Đột nhiên rất nhớ nam nhân kia, rất nhớ rất nhớ, đặc biệt là trong đêm khuya tĩnh lặng, cô phát hiện mình quen an tĩnh, cũng không thích hiện đại nhiệt náo.

Ba năm sau, ở một sân bay.

"Chị, có chị đi theo thật sự là quá tốt." Lam Lan hưng phấn, ríu rít nói chuyện không ngừng, đây là nhiệm vụ của cô, Tiêu Tương Phi không yên lòng nên đi cùng, nếu có gì nguy hiểm sẽ kịp thời giải vây.

Tiêu Tương Phi cười cười, sờ sờ đầu Lam Lan, nha đầu này vẫn không lớn lên.

Lam Lan không để ý nhiều như vậy, mỗi lần đều có chị đi cùng cô rất an tâm, tuyệt không sợ, nhiệm vụ đều vô cùng thuận lợi. Dĩ nhiên lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Mới vừa lên máy bay, Lam Lan phát hiện di động của mình rơi ở quầy phục vụ, vội vàng nói với Tiêu Tương Phi rồi xuống phi cơ đi tìm. Đi được vài phút chỉ nghe từ sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh, mấy tiếng nổ liên tiếp không ngừng. Lam Lan thân thủ nhanh nhẹn nhào trên mặt đất, sau đó mới nghi ngờ nhìn lại liền cả kinh thất sắc, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

"Chị Phi, chị. . . . . ." Máy bay sớm thành biển lửa, không người nào còn sống.

---

Hiên Viên vương triều.

"Phi Nhi, nàng đã tỉnh?" Hiên Viên Vũ cao hứng nhìn cô gái từ từ mở mắt, thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt.

Cô gái trên giường mờ mịt nhìn hắn thật lâu, mới dần dần tỉnh táo, nàng giùng giằng muốn ngồi dậy: "Ta, tại sao ta lại ở chỗ này? Ta không phải ở trên máy bay sao?" Nàng nhớ mình ở trên máy bay, sau đó đột nhiên một luồng nhiệt lưu vọt tới, hai mắt tối sầm cái gì cũng không biết nữa.

"Ta phát hiện ra nàng ở vườn hoa Hướng Dương cung, lúc ấy nàng nằm trong bụi hoa, ta còn tưởng rằng nàng là tiên tử đấy, thật tốt quá, nàng rốt cuộc trở lại, nàng rốt cuộc đã trở lại." Hắn không nhịn được thất thanh khóc rống, vùi ở trên vai nàng.

Sau một hồi bình tĩnh lại, Tiêu Tương Phi rốt cuộc hiểu rõ mình lại xuyên không rồi, không chết ở trên máy bay. "Ta đã trở về?" Nàng nhìn bốn phía, đúng là Hướng Dương cung, không thay đổi chút nào.

Hiên Viên Vũ kích động lắc đầu, hắn cũng không dám tin tưởng, ba năm, hắn cho là nàng cũng sẽ không trở lại nữa. Ngay sau đó, hắn liền vô cùng kích động kể lại chuyện đã xảy ra ba năm qua, bao gồm Thái hậu hạ độc, còn có Tô Uyển Ngữ gả đến nước khác, cùng với. . . . . .

"Nói như vậy, ngươi chính là Độc Lang, Ngân diện nhân kia hả ?" Nàng híp mắt nguy hiểm, xem ra người đàn ông này có rất nhiều bí mật a.

Hắn gật đầu, sau đó mới phát hiện, nàng không có ý tốt. "Hắc hắc. . . . . ."

"Dám gạt ta, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết a." Tiện tay thưởng hắn một cái cốc đầu.

Hiên Viên Vũ vội vã tránh né, vừa cầu xin tha thứ vừa thâm tình khẩn thiết mà nói: "Phi Nhi, nàng đừng đi, có được hay không? Vĩnh viễn lưu lại, làm hoàng hậu duy nhất của ta, được không?"

"Duy nhất?" Nàng giảo hoạt cười nói.

Hiên Viên Vũ ngây ngốc gật đầu, đương nhiên là duy nhất.

"Vậy được, để ta suy nghĩ cẩn thận đã." Nàng nói xong câu đó, liền nằm xuống lần nữa.

Lần này, hắn trợn tròn mắt.

Nghe nói, ba tháng sau, Hướng Dương trong cung có thêm một người đàn ông, mỗi đêm lười biếng không đi. Nghe nói, một năm sau, hoàng tử đầu tiên của Hiên Viên vương triều ra đời. Nghe nói. . . . . .

[HẾT TRUYỆN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.