Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 17: Chương 17: Lời tỏ tình này giống như một quả bom




An Vân Thương ngẩng đầu liếc nhìn Chu Ảm: “Ừ, đi thôi.” Có điều, sau khi trả lời, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Vừa rồi Lương Mạc Sâm nói chuyện lạnh nhạt với cô cũng là lẽ thường, nhưng Chu Ảm lúc trước còn đối xử với cô rất tốt, tại sao đột nhiên lại tức giận như vậy?

Giọng nói ôn hoà của anh lạnh đi rất nhiều, anh ta bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Lương Mạc Sâm lây bệnh sao?

Cái loại bệnh lúc nóng lúc lạnh kỳ quái này cũng có thể lây nhiễm được hả?

– -

An Vân Thương vừa được Chu Ảm ôm xuống xe, Lâm Trầm Nguyệt đã nhanh chóng chạy đến. Bà nhìn thấy An Vân Thương được Chu Ảm bế, lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện không tốt, nước mắt theo đó rơi lã chã: “Vân Thương, có phải những kẻ bắt cóc làm con bị thương rồi hay không? Con bị thương ở chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra nhé.”

“Dì à, con không sao, chân con chỉ bị trầy da hơi đau một chút thôi, chúng ta về phòng bôi thuốc sẽ không sao nữa.”

“Tốt tốt tốt, vậy chúng ta mau trở về phòng.” Lâm Trầm Nguyệt gật đầu.

Chu Ảm bế An Vân Thương lên lầu, đi vào phòng cô theo sự chỉ dẫn của Lâm Trầm Nguyệt. An Vân Thương không biết sau khi vào phòng Chu Ảm đã bắt đầu quan sát mọi thứ bên trong, cho đến khi anh nói nhỏ bên tai cô: “Không thể tưởng tượng được phòng của cô lại… đáng yêu như vậy!”

An Vân Thương ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, thấy khóe môi anh hiện rõ ý cười, cô hơi xấu hổ, vội cười lấp liếm: “Ha ha, con gái chúng tôi đều thích trang trí phòng mình trở nên đáng yêu, chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.”

“Đúng vậy, không kỳ lạ, chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi vào phòng của con gái nên có hơi…” Chu Ảm cố ý không nói hết, chỉ nói một nửa đã bế An Vân Thương ngồi xuống sô pha, không nói tiếp nữa.

An Vân Thương đang muốn hỏi thì Lâm Trầm Nguyệt đã mang hòm thuốc đến, định bôi thuốc vào vết thương cho cô. “Dì Lâm, dì cứ để con bôi thuốc cho cô ấy.” Chu Ảm nhận lấy hòm thuốc trong tay Lâm Trầm Nguyệt, bèn ngồi xổm xuống, vén chân váy An Vân Thương lên.

Ban nãy, khi Lâm Trầm Nguyệt nhìn thấy Chu Ảm bế An Vân Thương xuống xe, bà đã nhìn ra cậu trai này có ý với Tiểu Vân Thương nhà bà. Khi tất cả mọi người còn đang không biết phản ứng như thế nào thì cậu ta lại có thể bình tĩnh chạy đi tìm cách cứu An Vân Thương, hơn nữa còn đưa được An Vân Thương trở về an toàn, Đương nhiên bà không thể để Vân Thương bỏ lỡ một chàng trai tốt như vậy, vì thế bà cười với Chu Ảm: “Chu Ảm, nếu đã có con bôi thuốc cho Vân Thương, vậy dì xuống lầu làm chút đồ cho hai con, các con cứ từ từ bôi thuốc.”

Nói xong, Lâm Trầm Nguyệt kéo Tưởng Nguyệt cùng chồng nhanh chóng ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp hai người.

Căn phòng rốt cuộc cũng được yên tĩnh, Chu Ảm biết dì Lâm muốn tạo cơ hội cho bọn họ, khóe môi bất giác hiện nụ cười.

Anh nhẹ nhàng kéo chân váy lên cao đến vết thương ở bắp chân, vết thương không lớn nhưng chảy khá nhiều máu, nụ cười trên môi vụt tắt, anh bắt đầu nhẹ nhàng làm sạch miệng vết thương, bôi thuốc, rồi băng lại.

Dì Trầm Nguyệt và mọi người đã ra ngoài, An Vân Thương cảm thấy trong phòng chỉ còn lại cô và Chu Ảm thật áp lực. Thấy anh dịu dàng cẩn thận băng bó cho mình, bỗng tim cô đập rất nhanh, mặt đỏ bừng, cảm giác như bị bỏng.

An Vân Thương không dám nhìn động tác dịu dàng của anh, đành xoay đầu sang chỗ khác. Khi cô bị ngã từ trên xe xuống, cô không hiểu tại sao anh lại xuất hiện nhanh như vậy, tất nhiên cô biết anh đến cứu cô, nhưng hai người bọn họ vốn không có quan hệ gì với nhau, cũng không tính là quen biết, càng không phải là bạn bè, tại sao anh lại sẵn sàng chạy đến cứu cô?

An Vân Thương nghĩ mãi vẫn không thông, chỉ có thể im lặng nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ trong tiểu thuyết Chu Ảm đã từng xuất hiện hay chưa? Và anh diễn vai gì?

An Vân Thương suy nghĩ đến xuất thần. Cho đến khi sô pha bên cạnh bị lún xuống, khuôn mặt của cô bị người ta dùng ngón tay chạm nhẹ, cô mới nhớ ra ở trong tiểu thuyết anh đã đóng vai gì. An Vân Thương đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nhìn Chu Ảm đang ngồi bên cạnh mình.

Không thể phủ nhận, Chu Ảm rất đẹp trai, tuy không kiêu ngạo ngang ngược như Lương Mạc Sâm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy các đường nét trên gương mặt anh rất rắn rỏi, đàn ông, mà cô lại thích vẻ đẹp này. Đáng tiếc, Vân Thương cũng nhớ ra, trong tiểu thuyết anh chỉ là một nhân vật phụ rất mờ nhạt.

An Vân Thương chăm chú nhìn Chu Ảm, cô nhớ mình đã từng đọc qua đoạn anh gặp được An Vân Thương ngu ngốc kia ở một buổi tiệc nào đó, sau đó có chút tình cảm mập mờ không rõ ràng với nhân vật nữ chính.

Nhưng cô vẫn chưa xem hết cuốn tiểu thuyết nên chỉ biết nội dung phần đầu cuốn truyện. Nhân vật nữ chính rất ít khi xuất hiện cùng lúc với Chu Ảm, vì thế tuy đã gặp anh vài lần, cô vẫn không nhớ ra.

“Sao cô lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Chu Ảm bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho nhộn nhạo. Anh luôn nghĩ rằng cô chỉ là một cô bé ngốc nghếch, nhưng ánh mắt cô lúc này lại ẩn chứa thứ gì đó anh không nắm bắt được.

Anh cảm thấy bản thân mình dường như không hề hiểu gì về cô.

Có lẽ, anh chưa từng thật sự tìm hiểu toàn bộ con người cô.

“Không có gì, rất cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi.” An Vân Thương tỉnh táo lại, cô đã biết anh chỉ là vai nam phụ, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Chẳng qua anh có gương mặt và tính cách cô thích mà thôi. Tuy cô cảm thấy anh rất tốt, nhưng thế giới trong cuốn tiểu thuyết này vốn là một nơi không dành chỗ cho tình yêu, cô nghĩ chỉ cần làm cho nam chính và nữ chính đến được với nhau là cô có thể được rời khỏi đây, nên đành phải thản nhiên trước thái độ của Chu Ảm.

“Ừ, vậy thì cô nên cảm tạ tôi như thế nào đây?” Chu Ảm dựa người vào sô pha, cười ý vị nhìn cô.

“Hả?” Cô phải tạ ơn anh thế nào? Không phải chỉ cần nói cảm ơn là được rồi sao, bình thường mọi người đều làm như vậy mà!

“Tôi không giống những người khác, tôi cảm thấy ngoài lời cảm ơn, còn phải có thành ý chuẩn bị một món quà thật tốt nữa.” Chu Ảm tiếp tục giải thích, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

An Vân Thương quên ngay vết thương trên chân vẫn còn đau, cô không ngờ Chu Ảm sẽ nói như vậy, qua vài giây ngạc nhiên cô mới ngây ngốc hỏi anh: “Vậy anh muốn được nhận quà gì?”

Tốt nhất là thứ cô có, nếu không cũng chẳng biết phải đi đâu tìm cho anh ta!

“Cô đang bị thương, tạm thời để lại đó, chờ khi nào cô khỏe lại tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn gì.” Vẻ mặt Chu Ảm vẫn bình thường, nhưng lời nói của anh lại làm cho An Vân Thương có cảm giác bất an mơ hồ. Cuối cùng cô vẫn gật đầu, không dám từ chối.

“Ngoan lắm.” Chu Ảm thấy cô gật đầu, tay không tự chủ được giơ lên vò nhẹ đầu cô. Kiểu tóc được chải chuốt cẩn thận của cô nhất thời rối bù như một cái tổ chim.

“Anh đừng vò tóc tôi như vậy, hư hết rồi đây này.” Động tác của anh quá mờ ám làm cô xấu hổ. Để che giấu cho sự bối rối của mình, cô đỡ lấy tay anh, rồi ôm kín đầu mình.

“Buổi tiệc cũng đã tan rồi, còn muốn giữ kiểu tóc làm gì?” Chu Ảm kéo tay cô xuống, cố tình không cho cô ôm đầu.

“Chúng ta không quen thân, sao anh lại làm như vậy?” An Vân Thương sắp đổ mồ hôi ròng ròng vì bị anh “chiếu cố” bất ngờ rồi đây, đành phải ngồi xích qua một bên, cách xa anh ra.

“An Vân Thương, anh cảm thấy anh thích em rồi, em quen với anh đi!” Chu Ảm nắm chặt tay cô, thái độ nghiêm túc, giọng nói không còn cười cợt như lúc nãy nữa.

Chu Ảm thật sự rất nghiêm túc, anh không chờ được, cũng không muốn phải tiếp tục thăm dò nữa, anh nhận thấy anh thật sự thích cô. Đối với anh, nếu đã cảm thấy yêu thích một ai đó, hay hứng thú với thứ gì, chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ âm thầm bảo vệ nó, mà phải dứt khoát giữ lấy.

An Vân Thương hoàn toàn ngây người.

Mới vừa rồi cô còn nghĩ anh chỉ là một nhân vật phụ mà thôi, có thể qua hôm nay, sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nữa, nào ngờ anh đột ngột tỏ tình với cô, câu nói này giống như một trái bom, rất… rất khủng bố!

-

An Vân Thương ở nhà hai ngày, trong hai ngày này, cảnh sát đã điều tra xong, buổi tối hôm đó là do Tả Lâm Lâm và Lương Mạc Tư thông đồng với nhau bắt cóc cô.

Trước việc làm sai trái của Lương Mạc Tư và Tả Lâm Lâm, Lương Khải cảm thấy rất có lỗi, ông nói rằng sẽ nghiêm khắc trừng phạt hai người này.

Vào thời điểm An Vân Thương đang ăn cơm trưa, cửa phòng cô đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Lâm Trầm Nguyệt đang ăn cơm cùng An Vân Thương, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà đứng lên chuẩn bị ra mở cửa, nhưng An Vân Thương vội vàng kéo bà lại: “Dì à, đừng mở vội, chờ hỏi xem là ai trước đã.”

Cô nhớ dượng Lương có nói hôm nay sẽ mang Lương Mạc Tư trở về, dù sao Lương Mạc Tư cũng đã làm chuyện không đúng, phải chịu bị phạt, dượng Lương định nói chuyện với anh ta. Theo bản năng, An Vân Thương cảm thấy người đang gõ cửa bên ngoài, nhất định là Lương Mạc Tư.

Quả nhiên cô đoán không sai, không thấy ai ra mở cửa, Lương Mạc Tư đứng bên ngoài bắt đầu nóng nảy, cao giọng mắng to: “An Vân Thương, cô mở cửa cho tôi, có nghe hay không, nếu không mở ra cẩn thận tôi chỉnh chết cô.”

“Vân Thương, để dì gọi cho dượng Lương của con, bảo ông ấ đến đây giải quyết chuyện này.” Lâm Trầm Nguyệt lo sợ, chạy đi lấy diện thoại.

An Vân Thương gật đầu, cô cũng không muốn cãi nhau với Lương Mạc Tư, chuyện của Lương gia tốt nhất cứ để dượng Lương lo liệu.

Lâm Trầm Nguyệt gọi cho Lương Khải, ông lập tức có mặt mang Lương Mạc Tư đi, sau đó ông quay trở lại gọi An Vân Thương và Lâm Trầm Nguyệt xuống nhà.

Trong phòng khách Lương gia, Lương Mạc Tư đã bình tĩnh hơn, An Vân Thương, Lâm Trầm Nguyệt cùng Lương Khải ngồi một bên, một mình Lương Mạc Tư ngồi ở phía đối diện.

Sắc mặt Lương Mạc Tư rất thối, anh ta nhìn chòng chọc vào An Vân Thương như muốn ăn tươi nuốt sống cô. An Vân Thương đành phải nhìn sang chỗ khác, không muốn đấu mắt cùng anh ta.

Lương Khải trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Mạc Tư à, chuyện lần này là lỗi của con, nếu con chịu nhận lỗi với Vân Thương và cam đoan từ nay về sau không làm chuyện như vậy nữa, ba sẽ xin Vân Thương giúp con, không giao con cho sở cảnh sát.”

Lời Lương Khải vừa nói ra làm tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía ông.

Lương Mạc Tư phản ứng đầu tiên. “Bảo con xin lỗi cô ta? Còn phải cam đoan? Nằm mơ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.