Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 15: Chương 15




Trong lúc chờ đèn đỏ, Minh Hoa quay sang nhìn Nam Sơn, muốn nói lại thôi.

- Minh Hoa này, cậu nhìn mình nhiều lắm rồi đấy. – Nam Sơn sờ sờ mặt mình: - Gần đây mình đâu có nổi mụn đâu.

Trong xe hơi ngộp nên Minh Hoa mở cửa sổ ra cho thoáng.

Cô nói: - Thật ra thì lúc bà Chương đến tìm mình, mình cũng không biết bồ từng có xích mích với tổng giám đốc của công ty đó. Lúc ấy mình thấy bồ nghỉ việc xong thì có vẻ ủ rũ quá, hỏi thì bồ chẳng nói gì hết, mình còn tưởng là do đồng nghiệp tẩy chay bồ, nên mới muốn giúp bồ quay lại công ty.

Nam Sơn cúi đầu sờ móng tay: - Làm ở chỗ bồ cũng tốt lắm, mình không muốn quay lại.

- Bồ có biết sau khi bà Chương tìm mình, mình nghe nói bà ấy có liên quan với công ty Oss xong thì điều kiện mình đưa ra đầu tiên là gì không?

Mũi của Nam Sơn cay cay, nghẹn ngào trả lời: - Bây giờ mình biết rồi, là để mình quay lại Oss làm việc.

Đèn đỏ vừa dứt, dòng xe cộ dần dần lăn bánh.

Minh Hoa nhìn đường phía trước, lại nói với Nam Sơn: - Bồ không lừa được mình đâu. Mình còn nhớ lúc bồ nhận được giấy báo trúng tuyển của công ty Oss, gọi điện thoại báo cho mình biết, giọng bồ vui đến mức nào. – Cô nhìn Nam Sơn hãy còn đang giả bộ làm đà điểu: - Bồ vẫn chưa nói cho ba mẹ bồ biết chuyện bồ nghỉ việc chứ gì.

- Ừ, gần đây nhiều việc quá, nên mình quên mất.

Minh Hoa phì cười: - Lời này cậu ra chả ai tin đâu.

Trong xe bật một giai điệu vui tươi rộn ràng, nhưng tâm trạng của Nam Sơn thì như bị mây đen giăng kín.

Cô không dám nói chuyện này với ba mẹ, bởi vì mẹ cô vẫn luôn lấy làm tự hào vì cô có thể vào làm ở công ty Oss.

Nếu như biết cô đã nghỉ việc thì nhất định sẽ đập chết cô đó, huhuhu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Nam Sơn vang lên.

Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, cô nhìn ra cửa xe, không liếc đến túi xách lấy một cái.

- Nghe máy đi, trốn được mùng 1, không trốn nổi 15, là mama đại nhân của cậu đấy.

Nam Sơn đành phải lần mò điện thoại với tốc độ rùa bò.

- Mẹ ạ. – Nam Sơn nép vào một góc, cẩn thận ứng phó.

- Tiểu Nam đấy à, ngày 15 tháng sau là chị họ của con đính hôn đấy, nhớ phải về nhé.

Nam Sơn thở phào một hơi, hóa ra là vì chuyện này, hại cô nơm nớp nãy giờ.

Nam Sơn giả bộ: - Để con xem đã.

Diễn kịch thì phải diễn cho tới, cô thật sự đang kéo máy tính xem giờ.

- Hôm đấy đúng ngay cuối tuần, đỡ phải xin nghỉ.

- Vâng ạ. – Mẹ Nam Sơn lại bắt đầu đổi chủ đề: - Chị họ của con chỉ lớn hơn con có hai tháng thôi, mà đã sắp lấy chồng rồi, khi nào thì con mới đưa bạn trai về cho mẹ xem mặt đây hả.

Mẹ của Nam Sơn biết rõ cô đã có bạn trai hồi còn học đại học.

Sau khi nghe kể về gia đình của Tiêu Nhiên xong thì mẹ của Nam Sơn cũng thấy yên lòng.

Chỉ là Nam Sơn thấy tuổi của bọn họ còn nhỏ quá, không thích hợp bàn chuyện cưới hỏi, nên vẫn chưa đưa về nhà ra mắt bao giờ.

Còn bây giờ thì Tiêu Nhiên đã trở thành quá khứ rồi.

Với mức độ sắc bén của bà Hứa thì Nam Sơn căn bản không giấu được bà.

Nên đành phải ngoan ngoãn khai thật ra: - Hắn ta lăng nhăng, nên con đá rồi.

Bà Hứa ở đầu dây bên kia im lặng vài giây.

- Thế cái thằng ấy có bị gì không, con có đánh nó chấn thương vào viện không thế?

Nam Sơn nghe xong thì dở khóc dở cười, con gái chia tay mà mẹ chỉ quan tâm xem tên bạn trai cũ có bị thương hay không thôi á.

Cô có hung dữ thế đâu? Có mỗi lúc bé hơi nghịch thôi mà.

Sau khi lên đại học xong là cô vẫn luôn giữ hình tượng thục nữ đấy, không thì tên Tiêu Nhiên kia cũng chẳng theo đuổi cô.

- Không có ạ, bọn con xem như chia tay… hòa bình mẹ ạ.

Bà Hứa nghe xong thì không chỉ không thở phào nhẹ nhõm, mà còn hét to hơn.

- Cái gì? Sao lại không đánh hả, loại đàn ông lăng nhăng như thế thì phải đánh nó một trận ra trò chứ. Mẹ còn định gửi cô ít tiền đền bù thuốc men đây, cầm đi mà đập vào mặt nó!

Quả nhiên vẫn là bà Hứa ngày nào.

- Hay là bây giờ con đi đánh hắn mẹ nhé.

Nam Sơn nói đùa.

- Nghe giọng điệu con thế này thì cũng đủ biết là đã buông tay được rồi, nên không cần làm thế đâu. Nam Sơn à, con cũng không còn nhỏ nhít gì, bạn trai tìm lúc nào cũng được, đừng vì một cái cây lệch mà bỏ cả khu rừng con ạ.

Ngẫm kỹ thì hình như lời này cứ sai sai thế nào ấy.

- Con sẽ cố ạ.

Nam Sơn dựa lên tường, khẽ nhắm mắt lại.

- Dì của con vừa mới khoe với mẹ là sang năm được bế cháu ngoại rồi, con cũng biết mẹ thích trẻ con mà, Tiểu Nam con cố lên nhé, mẹ tin là cuối năm nay con có thể giải quyết vấn đề chung thân ngay ấy mà, thế là sang năm mẹ cũng có cháu bế rồi.

Bà Hứa hớn hở kể kế hoạch của mình ra.

Nam Sơn lập tức bác bỏ.

- Có sớm thì cũng phải một hai năm chứ, làm gì nhanh thế hở mẹ. – Cô cười gian: - Mà con có cách khác đây, có thể khiến mẹ sang năm được bế trẻ con, có khi còn sớm hơn cả chị họ ấy chứ.

- Cách gì đấy?

- Mẹ sinh thêm một đứa em trai cho con đi, bây giờ quốc gia có chính sách sinh con thứ hai rồi mẹ ạ, mẹ là đảng viên, đáng lẽ phải hưởng ứng với chính phủ….

Vừa nói xong thì bà Hứa đã tức giận thở hổn hển: - Cái con bé này, mẹ cô đã bao nhiêu tuổi rồi, còn sinh con mọn à, cô không thương mẹ hả.

- Mẹ hiểu lầm rồi, lúc trước trong văn phòng con có mấy người trung niên định sẽ sinh con thứ hai đấy, nói là con một thì tội lắm, sinh thêm một đứa em để con cái có anh em đỡ đần.

Lúc chính sách sinh con thứ hai vừa ra thì mấy đồng nghiệp lớn tuổi đều hớn hở tụ lại bàn tán với nhau, xem có nên sinh con thứ hai không.

Thậm chí còn có mấy đồng nghiệp xin nghỉ ở nhà sinh con nữa, lớn tuổi rồi, nên phải dưỡng kỹ mới được.

- Thôi đi, cô đơn cái cóc khô, còn trẻ trung gì đâu, con gái đã tốt nghiệp đi làm luôn rồi, sợ con cái cô đơn còn không bằng mua cho nó con chó về nuôi, thế mà cô cũng tin đấy à…

Nam Sơn vội vàng giơ điện thoại ra xa, cô cũng bị lời nói sinh con thứ hai còn không bằng nuôi con chó đỡ buồn này chọc cười.

Bà Hứa hãy còn đang nói khí thế, bẻ chủ đề đi mãi không biết dừng.

- Mẹ ơi, sếp tìm con có việc rồi, con cúp trước nhé.

Nam Sơn lập tức cúp máy không chút do dự.

Cô xoa trán, phòng chừng lần sau về nhà tham dự tiệc đính hôn của chị họ lại bị mẹ nã cho một trận mất.

Minh Hoa nhướng mày lên, đi đến bên cạnh cô: - Không báo với mẹ của bồ là bồ đã nghỉ làm ở công ty Oss à?

Nam Sơn gật đầu, lắc điện thoại.

- Chờ điện thoại của bên ấy thôi.

…..

Trong phòng khách được bày trí theo lối châu Âu, tivi đang phát tiết mục chứng khoán.

Cố Thăng ngồi trên ghế sô pha, chân trái gác lên chân phải, nằm dài xem báo.

Nhưng rõ ràng anh ta không hề để ý đến nội dung trong tờ báo hay tiết mục tivi, cứ giơ tay lên xem đồng hồ mãi.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, anh ném tờ báo đi, vội vàng chạy đến chỗ cánh cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa.

Là Chương Hiểu Thi đến.

Cố Thăng lập tức mở cửa: - Cô vào trong ngồi đi ạ.

Chương Hiểu Thi gật đầu, đi vào ngồi xuống sô pha.

- Cháu mời cô.

Cố Thăng rót một tách trà đưa cho bà.

Bà nhận lấy rồi nói cảm ơn.

- Cố Thăng à, cô tìm được người mà cháu nhờ rồi.

Cố Thăng mở to mắt, môi nhếch lên chứng tỏ tâm trạng của anh đang rất tốt.

- Khi nào thì mời người đó tới được ạ.

Hôm nay anh mới chuyển đến căn nhà này, nên chưa quen lắm.

Căn phòng cũ lúc trước, vật dụng từ lớn đến nhỏ đều do anh tự mình chọn lấy. Nên nếu phải bỏ đi thì anh lại không nỡ.

Nên anh muốn mời một vị đại sư đến xem xem có vấn đề gì không, rồi lại chuyển về bên ấy.

Chương Hiểu Thi nhìn anh: - Cố Thăng này, cháu từng có xích mích gì với Nam Sơn à?

Theo như nội dung cuộc nói chuyện hôm qua thì hình như thái độ của Nam Sơn dành cho ông chủ như Cố Thăng không được tốt lắm.

Cố Thăng nhịp tay gõ lên thành ghế, kể rõ đầu đuôi mọi việc chuyện xích mích giữa mình và Nam Sơn, chỉ là bỏ qua phần của Cố Tiểu Liên.

Dù sao thì cái chuyện cướp bạn trai của người ta mà em họ làm cũng chẳng hay ho gì.

Cuối cùng, anh hỏi lại: - Chuyện này thì liên quan gì đến cô ấy ạ?

Chương Hiểu Thi liếc cháu mình một cái, khi khổng khi không lại đi đuổi người ta, chẳng trách con gái nhà người ta lại ghi thù như thế.

- Nam Sơn chính là vị đại sư ấy đấy, cô ấy bảo, trừ phi cháu tự mình mời cô ấy về công ty lại. Không thì đừng có hòng cô ấy đến.

Bà nhìn anh với vẻ chờ xem kịch hay, không biết Cố Thăng sẽ làm gì đây.

- Đơn giản thế thôi ạ? – Cố Thăng có vẻ khá kinh ngạc.

Cố Thăng mím môi, bật cười nói: - Không ngờ Nam Sơn vẫn thù dai thế.

Đúng thật là giống với câu kia, quân tử trả thủ, mười năm chưa muộn.

Ánh mắt của anh đen láy, nhìn làn khói bốc lên từ tách trà, không rõ đang nghĩ điều gì.

…..

Buổi tối, Nam Sơn nhận được điện thoại của Minh Hoa, báo là Cố Thăng đã đồng ý rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.