Nơi Nào Xuân Sinh

Chương 18: Chương 18




Sáng mùng bốn, Diệp Lam, Lâm Tĩnh và Diệp Thanh Thanh đến chỗ Hà Xuân Sinh chúc Tết.

Diệp Lam năm nay 18 tuổi, từ năm 7 tuổi đã theo mẹ đến chỗ Hà Xuân Sinh, trường kỳ trà trộn trong phường nhuộm Xuân Thủy, năm 10 tuổi dứt khoát giống mẹ cô bé, bái Hà Xuân Sinh làm sư, theo hắn nhuộm chàm. Trong lúc những cô bé khác chủ nhật, nghỉ đông và nghỉ hè cùng bạn bè du ngoạn khắp nơi, Diệp Lam từ sớm đã bắt đầu cuộc đời làm thợ thủ công của cô.

Diệp Thanh Thanh là người có tiền si mê thủ công mỹ nghệ, mà Lâm Tĩnh lại là người giỏi làm ăn, mười năm qua, thương mại trong nước thay đổi rất lớn, nếu không có Lâm Tĩnh tận tụy kinh doanh, phỏng chừng phường nhuộm của mấy người chỉ biết thủ công không biết đến tiền bọn họ đã đóng cửa mấy chục lần, Diệp Thanh Thanh có nhiều tiền hơn nữa cũng mất hết.

Hiện tại bọn họ không chỉ cung cấp vải vóc cho một số nhà thiết kế độc lập trong nước và nước ngoài, còn mở thương hiệu "Lam Y" bán quần áo của chính mình, mặc dù không nổi tiếng lắm nhưng người ủng hộ không ít, lại còn rất trung thành.

Màu chàm là màu nhuộm căn bản nhất trong số những màu nhuộm thực vật khác, là nhánh có lịch sử lâu đời nhất, mặc dù chỉ có một màu, thế nhưng nhờ phương pháp và hoa văn khác nhau, có thể nhuộm ra màu lam nhiều sắc độ, tựa như tranh thủy mặc trong quốc họa vậy, có thể lấy để trang trí đồ sứ Thanh Hoa, kỹ xảo phức tạp đủ để trở thành một tông môn, bên dưới có nhiều môn phái. Hà Xuân Sinh truyền thừa phương pháp nhuộm tương, là một nhánh trong phương pháp nhuộm chàm bằng sáp.

Bởi vì vẽ hoa văn thủ công, nhuộm thủ công, phòng làm việc của bọn họ sản lượng rất thấp, thành phẩm làm ra cực kỳ đắt, Lâm Tĩnh lại mạnh mẽ đẩy mạnh hình tượng "hàng độc" của sản phẩm này, biến nó thành một thương hiệu xa hoa.

Có điều, ba người nhà họ Diệp tuy coi nơi đây là nhà, nhưng vốn cũng không ở đây, vì vậy mà Tết đến, cũng sẽ dùng danh nghĩa chúc Tết mà đến.

Nhóm người làm việc chỗ Hà Xuân Sinh cũng không ở trong nhà mà ở nhà lớn trên sườn núi phía Tây. Mảnh đất này vốn là một mảnh đất hoang cằn cỗi của nhà Hà Xuân Sinh, trồng cái gì cũng không được, cha Hà Xuân Sinh thừa kế nó từ nhỏ, sau lại thuộc về hắn. Bọn họ dùng mảnh đất này xây nhà, ngược lại cũng chẳng ai quản. Nhà mới cũ nát sắp sập, gian phòng của hắn trong nhà lớn lại tối quá mức, Hà Xuân Sinh dứt khoát ở lại phòng làm việc.

Năm đó Diệp Thanh Thanh mời người xây phòng làm việc là mô phỏng theo kiến trúc nhà cửa trong thôn bọn họ mà xây, tuy xây bằng gạch, nhưng hình dạng và cấu tạo cũng tương tự như nhà lớn, quét vôi xong trông cũng khá giống thật.

Hiện tại, Diệp Thanh Thanh cùng Lâm Tĩnh đang ngồi trước bàn trà phòng làm việc của Hà Xuân Sinh uống trà, Diệp Lam pha trà, Hà Xuân Sinh cũng như khách, ngồi trên sô pha nhận trà Diệp Lam pha.

"Sư phụ, hôm qua thầy ngủ không ngon à?" Diệp Lam nhìn kỹ hắn, nói, "Mắt thâm quầng rồi kìa."

"Hôm qua ngủ trễ một chút."

"Còn có chuyện khiến cậu ngủ trễ sao?" Diệp Thanh Thanh hiểu rõ Hà Xuân Sinh nhất, hắn sống như một vị tu sĩ khổ hạnh, mỗi ngày rất có quy luật, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào.

"Họp lớp."

"Chẳng phải thầy đã từ chối không đi rất nhiều lần sao?" Diệp Lam khó hiểu, "Trần Thần tới tìm thầy thầy cũng không đi mà?"

"Hôm qua kỷ niệm 20 năm nhập học, bạn học đến dự rất đông, trước đây bọn họ chỉ tụ tập nhỏ thôi." Hà Xuân Sinh nói.

Diệp Thanh Thanh cười bảo: "Trần Thần luôn nói cậu thầm mến ai mà không thành nên mới tránh mặt không gặp, hôm qua có gặp được không?"

Lâm Tĩnh thấy sắc mặt Hà Xuân Sinh không đúng lắm, đá Diệp Thanh Thanh một cái, nói: "Trần Thần miệng mồm ba hoa như thế chị cũng tin?"

Diệp Thanh Thanh thông minh, không đào sâu vấn đề này nữa. Một lúc sau, Hà Xuân Sinh ra khỏi phòng, Lâm Tĩnh mới nói với mẹ con nhà họ Diệp: "Chị không nhìn thấy gạt tàn toàn là tàn thuốc sao?"

Diệp Thanh Thanh sợ hãi: "Sư phụ có người thầm mến à? Người đã mấy chục tuổi rồi, không lẽ cậu ấy cứ mãi cố chấp như vậy sao?"

Diệp Lam nói: "Thầy ấy một năm cũng chưa hút nhiều đến vậy."

Ba vị mỹ nữ từ khi quen biết Hà Xuân Sinh, xưa nay chưa từng thấy hắn có tình cảm với ai, có lúc hỏi đùa, hắn chỉ nói mình là người theo chủ nghĩa độc thân, không có ý định hẹn hò. Bởi vì mỗi người đều có quan niệm riêng về tình yêu và hôn nhân, mà Diệp Lâm hai người cũng vì thoát khỏi quan niệm tình yêu và hôn nhân của thế tục mà tốn không ít công sức, cho nên bọn họ dù rất thân thiết với Hà Xuân Sinh, xưa nay cũng chưa từng nghiêm túc đi nghiên cứu đời sống tình cảm của hắn.

Lúc Hà Xuân Sinh quay lại, ba vị mỹ nữ đang uống trà, thế nhưng không ai nói gì, bầu không khí khá quỷ dị.

"Diệp Lam học kỳ sau thi tốt nghiệp trung học đúng không? Vậy chủ nhật đừng tới đây nữa." Hà Xuân Sinh bỗng nhiên nhớ ra chuyện này.

"Sao vậy thầy?" Diệp Lam không vui vẻ mấy, "Con thi hệ nghệ thuật, mấy môn văn hóa dễ muốn chết, sợ cái gì!"

"Mấy đứa không cần học phụ đạo à?" Hà Xuân Sinh hỏi.

"Bây giờ không còn học phụ đạo nữa. Hơn nữa chủ nhiệm lớp bọn con là giáo viên dạy địa lý, không lén lút dạy thêm như người khác đâu."

Diệp Thanh Thanh lấy làm lạ, "Học kỳ trước không phải nói là giáo viên dạy văn sao?"

Lâm Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Diệp Lam học kỳ trước đã đổi giáo viên chủ nhiệm, không phải chị còn đi họp phụ huynh à? Sao bây giờ lại quên rồi?"

"À! Nhớ ra rồi, là thầy giáo họ Tiêu kia đúng không? Cái người da rất trắng ấy." Diệp Thanh Thanh hồi tưởng lại, "Từ Hạ thành chuyển tới, trông có vẻ rất tốt tính."

"Thầy giáo họ Tiêu?" Hà Xuân Sinh lặp lại.

"Họ rất lạ đúng không?" Diệp Lam nói, "Thầy ấy nói cha thầy là người Đông Bắc, lúc còn trẻ định cư ở đây, thầy sinh ra ở Nham thành, xem như là người Nham thành rồi."

"Tên là gì?" Hà Xuân Sinh nghĩ, trường trung học số một còn có thầy giáo họ Tiêu nào nữa sao?

"Tiêu Thệ."

Hà Xuân Sinh không lên tiếng nữa, Diệp Thanh Thanh lại nói: "Đang yên đang lành tự nhiên chuyển đến Nham thành làm gì? Ở đây đâu có tốt như Hạ thành?"

Diệp Lam nói: "Nghe nói vợ thầy ấy chuyển công tác về Nham thành, thầy đành phải đi theo. Thầy Tiêu giảng bài rất vui, tính tình lại tốt, bọn con rất thích thầy ấy."

"Học sinh không bắt nạt cậu ta sao?" Hà Xuân Sinh đột nhiên hỏi.

"Không có đâu, bọn con nhiều lắm chỉ đùa một chút, thầy ấy cũng không tính toán gì!" Diệp Lam nói, "Vất vả lắm mới có một người thầy giảng bài dễ hiểu, tính tình lại tốt, không bán tài liệu, không dạy thêm, chúng con làm sao nỡ bắt nạt thầy ấy được!"

Hà Xuân Sinh nhớ tới thời học sinh của mình, nếu lớp Tiêu Thệ có học sinh như thế, cậu ấy sẽ nếm trải bao nhiêu khó chịu?

"Bạn học con mê thầy ấy lắm luôn. Bọn nó nói đã từng thấy thầy Tiêu lấy kính xuống, thật sự là đẹp trai kinh hồn." Diệp Lam kể, "Bọn nó còn nói muốn đến lớp bơi lội để nhìn thấy thầy bỏ kính và cởi áo nữa."

Lâm Tĩnh cau mày: "Mấy đứa con gái bây giờ rốt cuộc nghĩ gì vậy? Ông thầy đó không phải đã kết hôn sao?"

Diệp Lam cười hì hì đáp: "Con cũng không biết trước đây mẹ con nghĩ gì đấy cô Lâm!"

Diệp Thanh Thanh và Lâm Tĩnh nhìn nhau một chút, mặt Lâm Tĩnh hơi ửng đỏ, trách cứ: "Con nhỏ không biết lớn nhỏ này!"

Diệp Thanh Thanh từ nhỏ gả cho cha Diệp Lam, đó là một người đàn ông nhậu nhẹt cờ bạc gái gú vũ phu, Lâm Tĩnh là giáo viên chủ nhiệm của Diệp Lam thời tiểu học, mối quan hệ với Diệp Thanh Thanh ngày xưa cũng chỉ là mối quan hệ giữa giáo viên và phụ huynh.

Đề tài càng nói càng đi lòng vòng, tâm tư Hà Xuân Sinh cũng bay đến phương xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.