Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 17: Chương 17: Thanh mai trúc mã




Đại lao vương phủ.

“Vương gia hắn vẫn không chịu khai”

Ngồi chễm chệ trên ghế gỗ đưa đôi mắt chim ưng sắc lạnh nhìn tên đang bị trói hai tay hai chân kia, nhìn từ trên xuống dưới chẳng có một chỗ lành lặn, cả cơ thể hắn dường như chìm trong bể máu.

Đưa tay ra hiệu, cận vệ đi đến lấy đi miếng vải nhét trong miệng hắn, hắn cố mở đôi mắt lờ mờ nhìn người uy nghiêm ngồi đó, toàn thân phát ra cổ khí lạnh lẽo mà chẳng ai dám đến gần.

“Giết...giết...ta đi...”(thoi thóp)

“Giết ngươi sao!... Trong vòng một đêm cả nhà ngươi đều mất tích, ta sợ nếu ngươi chết thì người nhà ngươi cũng sẽ bồi tán theo”(cười lạnh)

Mắt hắn dao động mãnh liệt còn mang theo nổi thống khổ khó tả, tất nhiên mọi biểu hiện trên gương mặt hắn đều bị Tấn Triệu thu lại, uống cạn ly rượu trên tay, một chút dùng sức cả ly rượu giờ chỉ còn những mãnh vỡ vụn nát, giọng Tấn Triệu tỏ ra nguy hiểm.

“Nếu không chịu khai kẻ đứng sau, thì trong vòng 3 ngày bổn vương sẽ đem thủ cất của người nhà ngươi, từng người từng người một đưa tới”

“Không...hãy tha...cho họ...”(gào trong tuyệt vọng)

“Mau khai”(gầm giọng)

Sự hoang mang lo sợ trên khuôn mặt hắn càng lan rộng, mặt trắng bệch, mẫu quang không ngừng dao động kịt liệt, một lúc sau dường như muốn buông bỏ tất cả, khi mắt hắn nhắm lại cũng là lúc Tấn Triệu rời ghế buông nhẹ một câu vô cảm rồi xảy bước rời đi.

“Lóc từng miếng thịt trên người hắn xuống, cho đến khi chịu khai kẻ chủ mưu.”

“Dạ...vương gia!”(cúi người cung kính cận vệ cũng có chút run với người chủ tử này)

=================

Nhờ có Thúc Lang mà vết thương của Tấn Triệu chỉ trong vài ngày đã lành hẳn, nên ta cũng ngỏ ý với chàng về việc nhanh trở về Tây quốc, trong đình mát.

“Tấn Triệu chừng nào chúng ta lên đường về Tây quốc à?”

Hạ nhẹ quân cờ trắng trên tay xuống chàng đưa mắt nhìn ta đầy ý cười.

“Biết nàng nôn nóng lắm rồi, qua vài ngày nữa để sắp xếp mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ lên đường”

“Nương tử đừng gấp quá, từ đây đến Tây quốc ít nhất cũng gần một tháng quãng đường nữa, chúng ta mới đến đây có vài ngày sau quãng đường dài từ Ly quốc, nàng nên nghĩ ngơi cho tốt thêm thời gian nữa”(Thúc Lang cũng lên tiếng).

Tay chống cằm ta đưa mắt nhìn hai chàng đang đánh cờ, thở nhẹ hơi ra, lòng tuy có chút nôn nóng nhưng Thúc Lang nói đúng đã đi quãng đường xa như thế đến đây, mới nghĩ được vài ngày rồi lại đi tiếp, đúng là sức trâu mới chịu được.

“Tướng quân! Có một chuyện không biết nên nói cho người nghe không?”

Đưa mắt nhìn Thiên Ý vẻ mặt có chút khó xử, đầu ta hiện lên câu hỏi to đùng, thật không biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào à.

“Em nói đi...”

Thiên Ý và Dạ Ý cùng đưa mắt nhìn nhau như đã quả quyết nên ấp úng nói ra.

“Tướng quân...chuyện của nhị vương gia....”

Một loại linh cảm không hay ập đến, ta đã quá vô tâm vì mãi vui trong hạnh phúc mà quên mất con người ấy, từ khi ta mất tích thì hắn đã sống như thế nào à, không biết từ bao giờ có hai cặp mắt cũng hướng về ta như đang dò xét gì đó.

“Em nói tiếp đi!”(ta thúc dục)

“Sau một năm tướng quân mất tích nhị vương gia lâm trọng bệnh nhưng hôm qua em tình cờ gặp được người quen lúc trước làm thị vệ trong phủ nhị vương gia, hắn ta nói...nói nhị vương gia đã sắp không xong...không thể cứu được nữa..”

Ầm một tiếng như sét đánh ngang tai, ta không kịp phản ứng với những lời của Thiên Ý vừa nói, bất động một hồi lâu thì Tấn Triệu đã lên tiếng đem ta trở về thực tại.

“Cách Nhi hắn là ai?”

Tuy câu hỏi không mang theo sự giận dữ nhưng ta biết chàng đã không vui, ta cũng không muốn giấu diếm gì nên đã thành thật.

“Ta và hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ”

Đúng là thanh mai trúc mã từ bé, rồi cùng lớn lên nhưng trước kia ngoại trừ hắn ra ta thật không có hảo cảm với bất cứ người nam nhân nào, mặc dù có lo lắng nhưng theo tiến độ bây giờ thì dù có lập tức lên đường cũng không thể nào nhanh đến Tây quốc được.

“Nàng muốn gặp hắn?”

Câu hỏi của Thúc Lang làm tâm ta hơi dao động ta thành thật gật đầu trong ảo não,bầu không khí có vẻ căn thẳng hơn hẳn, ánh mắt sắc bén của Tấn Triệu như muốn đâm thủng nội tâm ta, Thúc Lang cũng im lặng nhìn ta, làm ta còn tưởng mình là một tên tội đồ giết người cướp của không bằng.

“Các chàng đừng nhìn ta như thế!dù sao ta và hắn cũng cùng nhau lớn lên, nay hắn lâm trọng bệnh như thế...nếu..không cứu được nữa ích nhất cũng phải gặp được mặt lần cuối”

“Người đâu!”(Tấn Triệu chợt lên tiếng).

“Dạ! Vương gia”

“Nói với Viêm Giản chuẩn bị mọi thứ, ngày mai ta sẽ lên đường đến Tây quốc”

“Tuân lệnh!”

Khi cận vệ thây lui Tấn Triệu cũng đưa tay nhẹ nắm lấy càm ta, mắt chim ưng hiếp lại nữa thật nữa đùa.

“Vừa lòng nàng rồi chứ..nương tử!”

“Ừm...cảm ơn chàng”

“Chỉ cần nàng vui là được”(mặt chàng có vẻ giản ra cười như không cười).

=====================

Đại Lâu Các.

“Không biết Lưu cô nương tìm Vân Thẩm Sư ta có chuyện gì?”

Uống cạn hết chung trà Lưu Nương cười hề hề.

“Lần đầu tiên đến Đại Lâu Các của Vân công tử à, đúng là tiệm buôn đá quý, trang sức nổi tiếng nhất kinh thành, làm Lưu Nương ta mở rộng tầm mắt”(đánh trống lãng).

“Vào vấn đề”(lãnh đạm)

“Ha..ha thật ra cũng không có gì to tác, ta nghe Vân công tử định đến Tây quốc nên muốn cùng công tử tiện đường cùng đi thôi”

“Chỉ có vậy!”(nhếch môi)

“Ha..ha tất nhiên chỉ có vậy thôi, yên tâm, ta là bạn của Tử Cách sẽ luôn giữ lễ nghĩa, Vân công tử cứ yên tâm”

Thẩm Sư lắc đầu rồi im lặng tiếp tục dùng trà, làm cho Lưu Nương hơi cứng mặt nhưng miệng vẫn cố kéo lên nụ cười.

“Mai ta lên đường, ngươi về chuẩn bị đi”(nói xong Thẩm Sư đúng dậy như muốn tiễn khách).

“Ha..ha được được..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.