Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 45: Chương 45: Hôn thê của chàng 2




Sau khi đến khách điếm, vì người khá đông nên dường như đã bao chọn nơi đây mới có thể đủ ở, có khi một phòng mà chứa đến bốn người cũng nên, tất cả mọi người đều về phòng sắp xếp hàng lý ngân nắp để chuẩn bị cho việc dùng bữa.

Theo đúng thì A Nhuyễn kia sẽ ở với Đường Đường, nhưng khi đến cửa phòng nàng ta cứ đưa mắt nhìn Thẩm Sư như muốn nói, chàng ở cùng thiếp có được không?, Thẩm Sư cũng nhìn nàng ta rồi nhanh buông một câu sau đó nhanh mở cửa phòng.

“Nàng ở cùng Đường Đường”

Ta thấy rõ ánh mắt tuyệt vọng đó, nhưng nữ nhân ấy không biết chàng là tướng công của ta hay sao?.

“Nương tử! Không vào sao?”

Ta cũng bước vào trong theo tiếng gọi của Thẩm Sư, thu nhanh tầm mắt, ta sợ sẽ thấy nữ nhân ấy khóc.

Nhẹ ngồi xuống, ta cũng tiện tay rót một chung trà, rồi nhanh uống cạn, Thác Nghiêm cùng Thúc Lang đang sắp xếp đồ, còn Quân Nhuẫn cùng Cẩn Triệt vẫn chưa lên phòng vì phải bố trí người, ngựa.

“Cách Nhi! Lại đây nằm nghĩ chút, một hồi tiểu nhị sẽ đem nước đến để nàng tắm rữa”

Ta đứng dậy nghe theo Thác Nghiêm nhường chỗ cho Thẩm Sư ngồi xuống, nhẹ đặt lưng xuống ta thật cảm thấy mệt rồi, không biết có phải mình đã già rồi không lúc xưa chinh chiến biết bao mệt mỏi đều làm ta không lùi bước, vậy mà mới có mấy ngày đường về Tây quốc, í là ta luôn là người thoải mái nhất khi các chàng luôn nhường chỗ cho ta nằm, vậy mà không hiểu sao ta cảm thấy không tốt lắm.

“Ta hình như già rồi!”

“Phụt!”

Thúc Lang như muốn sặc luôn nước trà, theo đó là những ánh mắt của các chàng nhìn ta.

“Nương tử! Sao nói vậy?(Thẩm Sư đã nhanh hỏi)

Ta vẫn không cảm xúc.

“Ờ! Cảm thấy thế! Cả người thật mệt mỏi”

“Để ta xem nào!”

Thúc Lang nhanh bước đến bắt mạch cho ta, thấy vẻ mặt chuyên tâm của chàng, dù là ai đi chăng nữa thì chàng cũng luôn đem tâm mình ra, hết mình cho công việc.

“Không sao cả! Chắc do đường xa, để ta nấu vài thang thuốc bổ cho nàng”

“Có lẽ vì trúng độc lần trước cũng nên”(Thác Nghiêm nhẹ lên tiếng)

“Sao?”

Thẩm Sư đã nhíu mày, ngay sau đó cả hai đều đưa mắt nhìn Thác Nghiêm.

“Ừ! Cách Nhi vừa mới khỏe lại do độc của Nhược Lan hạ, có lẽ vẫn còn để lại di chứng”

Ánh mắt Thác Nghiêm thật lạnh lẽo khi nhắc đến Tiêu Nhược Lan, chung trà trên tay Thẩm Sư cũng bể nát, theo khuôn mặt lạnh tanh của chàng.

“Vậy mà ngươi tha cho tiện nhân đó?”

“Đó là muội muội của một vị huynh đệ với ta, trước khi hắn mất, ta đã hứa sẽ lo cho muội muội hắn, xem như đã đứt tình đoạn nghĩa rồi, từ nay ta cũng không muốn nhắc đến nữa”

“Không sao đâu! Có ta ở đây thì Cách Nhi sẽ ổn thôi”

Thúc Lang như đã giải vây cho tình thế trước mắt khi mở lời, ta cũng biết nếu có chàng chăm sóc rồi thì cũng chẳng còn gì đáng lo cả.

“Khách quan! Nước của các ngài đã đến”

Là tiểu nhị, sau đó là nước đã được đưa vào trong, được đổ đầy sau bình phong.

Phòng A Nhuyễn, Đường Đường.

“A Nhuyễn tỷ! Tỷ và vị công tử ấy là người quen sao?”

Nhẹ gật đầu khi tay đang gấp y phục, A Nhuyễn rũ mắt buồn.

“Ta là hôn thê của chàng”

“Sao?”(trợn mắt)

“Ừ! Vì loạn lạc mà ta và chàng đã xa cách suốt nhiều năm trời, nay mới gặp lại, nhưng có lẻ chàng đã nghĩ ta đã chết, nên mới thành thân rồi”

Thấy mình không nên hỏi quá nhiều đã làm cho A Nhuyễn thương tâm, nhẹ ôm lấy nàng ta, Đường Đường an ủi.

“Xin lỗi A Nhuyễn tỷ! Tỷ đừng đau lòng nữa, muội thấy người ấy rất quan tâm tỷ, tỷ vẫn còn cơ hội mà”

Không trả lời, A Nhuyễn chỉ đưa mắt nhìn thất thần về khoảng không, cũng không biết là nàng đang nghĩ gì.

Phòng Lưu Nương, Thiên Ý, Dạ Ý.

“Hừ! Thật là tức chết ta được!”

Hậm hực, Lưu Nương vỗ bàn như cảm thấy uất ức thay cho Tử Cách nhà mình, Thiên Ý cùn Dạ Ý chỉ biết lắc đầu cười khổ.

“Tướng quân chưa ra miệng thì tỷ làm gì như cháy nhà đến nơi vậy”(Thiên Ý)

Lau thanh kiếm trên tay, Dạ Ý cũng đồng ý.

“Phải đấy! Tỷ như mẫu thân của tướng quân rồi đấy!”

“Gì chứ! Tử Cách nhà ta thiện lương, mấy con yêu nữ ấy luôn tỏ vẻ thánh thiện nhu nhược để cướp tướng công của kẻ khác, đợi nhà cháy mới dập lửa thì muộn rồi”

“Nhưng Vân công tử không phải dạng người đó, theo ta quen sát trong thời gian qua, hắn đối với tướng quân là thật tâm thật ý, sẽ không thay đổi đâu”(Thiên Ý vẫn giữ ý kiến của mình)

“Thôi! Không nói nữa, ta phải tắm rồi dùng cơm mới được”

Xua tay, Lưu Nương khá là không vui khi bị Thiên Ý và Dạ Ý phản bác, còn cả hai thì chỉ nhìn nhau mà bật cười.

Trong bàn ăn.

Lúc đầu định chia nhau ra ngồi nhưng A Nhuyễn và Lưu Nương đều không chịu, nên phải ghép đôi bàn lại mà ngồi, rõ ràng chỉ là việc dùng cơm bình thường như mọi khi, nhưng lại không giống như vậy khi bầu không khí thật làm người khác nuốt không trôi, không biết vô tình thế nào mà A Nhuyễn đã ngồi kế bên Thẩm Sư.

“A Nhuyễn tỷ ăn nhiều vào, tỷ ốm quá rồi”(vừa nói Đường Đường đã gắp thức ăn vào chén)

“Sư phụ! Đùi gà người thích ăn nhất đây ạ!”

Cười ngọt ngào, thuận tay cũng gắp cho Thúc Lang ngồi đối diện.

Đúng là sư đồ luôn hiểu ý nhau, ta thân là thê tử của chàng mà còn không biết chàng thích ăn gì.

“Nương tử! Lại! Đây là mộc tử hầm, ta đã thêm ít thuốc vào, rất tốt cho cơ thể nàng”

Thúc Lang cũng gắp một miếng mộc tử vào chén ta, thấy thế Đường Đường đã bất mãng.

“Sư phụ! Con cũng muốn”

“Sư mẫu con thân thể không tốt, thuốc này chỉ dành cho sư mẫu con, không có phần con đâu”

“Gì chứ! Thật keo kiệt”(bậm môi)

Thấy vẻ mặt đó Thúc Lang cũng khẽ bật cười.

“Được rồi! Để ta nấu lại cái khác cho con”

“Hihi! Con biết sư phụ tốt với con nhất mà”

“Sai rồi! Ngươi luôn đứng sau sư mẫu ngươi!”

Lưu Nương chen ngang làm Đường Đường mất hết tự nhiên, nhưng người chen ngang kia lại rất thản nhiên.

Nhẹ lắc đầu cho cái tính trẻ con của Lưu Nương, ta cũng không muốn quan tâm tiếp nữa nên nhanh cầm đũa lên, nhưng chén đã đầy ấp, đưa mắt sang, là các chàng đã thuận tay gắp vào chén ta hay sao?.

“Cách Nhi ăn nhiều vô!”( Cẩn Triệt còn gắp thêm)

“Ừm”

Ta cũng nhu thuận gật đầu, dù sao các chàng cũng muốn tốt cho ta, ăn nhiều tí cũng chẳng thiệt hại gì.

“Ta no rồi! Mọi người cứ dùng”

A Nhuyễn đã buông đũa mà đứng lên, Thẩm Sư khẽ liếc nhìn nhưng không nói gì, Đường Đường thì tròn mắt.

“Ăn vậy mà no ái?”

Không một tiếng trả lời, nàng ấy cứ thế mà bước đi, ta tuy biết Thẩm Sư không nói, nhưng chàng sẽ quan tâm, những người còn lại cũng không vì thế mà bỏ bữa vì chuyện vốn chẳng liên quan.

“Cũ mềm!”

Ung dung như mình chẳng nói gì nhưng Lưu Nương đã làm Thẩm Sư phải trầm mặt.

“Nói năng cẩn thận vào!”(lạnh giọng)

“Ưm...?”

Có chút bất mãng Lưu Nương lại định lên tiếng nhưng ta đã nhanh nhét màn thầu vào miệng nàng ta.

“Ăn đi! Bớt nói lại”

“Không đi dỗ dành sao? Ta thấy hôn thê của ngươi giận rồi đó?”

Lại thêm một người nữa, Quân Nhuẫn lại lên tiếng đầy khiêu khích, Thẩm Sư đã đen mặt.

“Chuyện gì giải quyết thì nhanh gọn, đừng dây dưa chỉ làm tổn thương bản thân lẫn người khác”(Thác Nghiêm cũng nhàn nhã chen vào)

Ta không muốn phát ngôn vì biết Thẩm Sư đang khó xử, tiến thoái lưỡng nan, một thương gia quyết đoán như chàng mà cũng phải tình cảnh này, nhưng ta sẽ đợi chàng nói với ta về suy nghĩ của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.