Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 12: Chương 12: Cuộc sống bình yên (2)




Vì đã dự định ngày lên đường là ba ngày sau, nói đúng hơn là nữa tháng trước ta đã lên đường rồi nhưng Quân Nhuẫn với Thẩm Sư cứ kéo dài thời gian không cho ta đi, giờ đã quyết định sẽ lên đường trong ba ngày tới.

Hôm nay ta cũng đến Mỹ Nhân Viện để tìm Lưu Nương từ biệt một thời gian ngắn,khi biết ta sẽ rời xa Ly quốc trong khoản hơn bốn tháng tính luôn thời gian từ Ly quốc đến Tây quốc rồi còn lưu lại Tấn quốc nữa, Lưu Nương cũng lắc đầu ngao ngán tỏa vẻ lo lắng dùm ta.

“Tử Cách à, Thất vương cùng Vân công tử đều là mỹ nam hơn người, ngươi không sợ mình đi lâu thế họ thay lòng à?”

“Không sợ, nếu họ này nọ, trước khi không có ta họ đã thế rồi”

Ta tự quả quyết, có lẽ vì ta tin các chàng ấy thật, nếu họ thật lòng yêu ta thì có xa bao năm vẫn không thay đổi chứ xá gì có vài tháng ngắn ngủi.

Liếc mắt nhìn ta Lưu Nương bĩu môi.

“Ừ..ừ ngươi tin tướng công mình như thế, ta nói này Tử Cách, nam nhân trên đời khó tin lắm, nhất là các tướng công ngươi tài sắc song toàn như thế!”

“Ta thật tin các chàng, mà cho dù họ có thay đổi thì cũng không trách đuợc vì chính ta, một nữ nhân lại yêu cả bốn người cùng một lúc”

Hết biết nói gì, Lưu Nương chỉ nhìn ta rồi thở ngắn thở dài mà thôi, bọn ta biết nhau từ rất nhỏ khi một lần phụ thân đưa ta đến Ly quốc, lúc đó Lưu Nương là một tiểu cô nương tinh nghịch đáng yêu, còn ta thì chẳng khác một nam hài tử qua cách ăn mặc, bọn ta thân với nhau như tỷ muội ruột dù Lưu Nương mồ côi từ lúc nhỏ nhưng khi ta bảo nàng ấy về Tây quốc sống cùng ta, nàng ấy lại không chịu,Lưu Nương yêu quê hương, yêu Ly quốc, quyết không rời đi.

Nha hoàn chạy vào nói nhỏ gì đó, xong vẻ mặt Lưu Nương quỷ dị quay lại nhìn ta, rồi nhẻn miệng cười làm người khác nổi cả gai ốc.

“Gì nữa?”

“He..he.Tử Cách ngươi xem ta nói đúng không, Vân tướng công nhà ngươi từ khi bái đường cùng ngươi đã không tới Mỹ Nhân Viện ta, nhưng hôm nay hắn lại đến đấy”

===================

“Công tử! thiếp mời người một ly”

Tay ôm mỹ nhân hắn bật cười khanh khách đầy thỏa mãn.

“Ha..ha..Thẩm Sư! Nữ nhân nơi đây đúng là đẹp thật đấy”

Vẫn nhàn nhã thưởng rượu Thẩm Sư chẳng nói lời gì, tên công tử lại tiếp.

“Ẩy! Sao ngươi không kêu mỹ nữ bồi rượu mà lại ngồi một mình buồn thế kia?”

“Ta có nương tử rồi”

Tên công tử phá lên cười ha hả.

“Vân Thẩm Sư ơi là Vân Thẩm Sư, nam nhân chiêu hoa ghẹo nguyệt là chuyện bình thường, ngươi hà tất phải thế!”

“Nhưng..trong mắt Vân Thẩm Sư ta chỉ có mỗi nương tử ta mà thôi”(miệng vẫn cheo nụ cười nhạt).

Tên công tử có chút ngẩn ra rồi phút chốc phá lên cười.

“Thua ngươi rồi, quen biết ngươi đã bao năm, vậy mà không tưởng được ngươi lại chung tình đến thế à”

Bên ngoài

“Gì chứ! Tưởng có chuyện gì mới mẻ”

Lưu Nương hậm hực thở dài, nhìn vẻ mặt của nàng ta, ta thật không nhịn được cười, nên tự đắc một tý.

“Xem đi, ta nói đúng không!”

“Được thôi! Ngươi cứ đứng đây mà xem”

Dứt lời Lưu Nương quẩy tay, một lam y nữ tử da trắng mịn màng tóc đen xõa dài, mũi thanh,môi hồng nhuận, ánh mắt câu hồn từ từ bước vào trong, ta cũng ngẩn người nhìn xem, đây là đang giở trò gì à.

Dáng nguời thướt ta diễm lệ, nữ nhân nhẹ nhàng bước đến, miệng nở bụ cười làm say đắm lòng người rồi bước đến bên Thẩm Sư, tay cầm lấy bình rượu khẽ cất tiếng.

“Vân công tử, để Tiểu Ngư bồi người”

Lần này Thẩm Sư đã nhìn một cái rồi lại nhàn nhạt buông một câu.

“Không cần”

Vẫn nở nụ cười khuynh thành, tay nhẹ nắm lấy tay Thẩm Sư, Tiểu Ngư nhìn bằng ánh mắt đưa tình.

“Vân công tử! Người thật lạnh lùng à”

“Buông!”(lạnh giọng)

Chỉ một thái độ làm Tiểu Ngư xanh mặt vội buông tay, nhưng tên công tử đã kịp chen vào.

“Ấy..ấy Thẩm Sư! Mỹ nữ à, nàng qua hầu ta nào”

Cũng lúc đó Tiểu Ngư đứng dậy hướng tên công tử kia liếc mắt đưa tình.

“Nếu công tử đã thích Tiểu Ngư! Vậy chúng ta sang phòng khác nhé”

“Được..được chứ”(mắt đã phát sáng)

Khi bọn họ đi khỏi chỉ còn Thẩm Sư vẫn ngồi thưởng rượu một mình, ta che lấy mặt rồi từ từ bước vào, vẫn dáng vẻ thờ ơ đó, ta khẽ nhếch môi, rồi bước đến áp sát mặt mình với mặt chàng, lúc đầu chàng hơi cau mày nhưng rồi mặt giản ra vì đã phát hiện được gì đó, nhanh tay chàng đã kéo ta vào lòng.

“Cách Nhi! Sao nàng lại ở đây!”

“Nếu ta không ở đây thì sao biết chàng đang chiêu hoa ghẹo nguyệt trong Mỹ Nhân Viện này”(giả bộ trách móc).

Chàng nhẻn miệng cười, đưa miệng ghé sát tai ta.

“Nàng thừa biết Vân Thẩm Sư ta chỉ có mỗi mình nàng thôi mà Cách Nhi!”

Mặt ta hơi nóng khi chưa kịp nói gì thì Thẩm Sư đã bế ta lên thẳng màng trong mà tiến, ta hoang mang nhìn chàng.

“Thẩm sư..”

“Nương tử! do nàng tự nạp mạng, đừng trách vi phu.”

Dứt câu môi chàng đã áp đảo môi ta, cứ chằm chọc chiếm lấy cho đến khi mặt ta đã ửng lên vì đỏ chàng mới buông ra.

“Thẩm Sư..đừng..Ưm..”

Áo bị kéo xuống nữa vai lộ chiếc yếm đỏ chói mắt, môi cũng nhanh hạ xuống nồng nhiệt hôn lấy nụ hoa đang cách ở lớp yếm kia, ta khẽ run rồi ôm lấy cổ chàng.

“Thẩm Sư! Đừng mà..”

“Nương tử..ngoan nào”

Dứt câu tay chàng khẽ động, chiếc yếm cũng nhanh rơi xuống đất.

Bên trong...là lửa tình hực nóng cùng tiếng rên đầy xấu hổ phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.