Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 822: Q.7 - Chương 822: Quyển 7 - Chương 817: Bị thương




Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn cũng đi không bao xa đã bị buộc phải dừng lại.

Nguyên nhân rất đơn giản: đã thoát khỏi nguy hiểm Bột Long truy kích, Chư Kiền bị cưỡi sẽ không thể chịu để một đôi nam nữ mơ hồ này cưỡi trên người mình.

Báo đại gia cũng có tôn nghiêm đấy! Cho nên hiển nhiên sau khi Bột Long quay đầu đuổi theo con mồi khác, tên này bắt đầu ở tại chỗ xoay quanh, lăn qua lăn lại, run giật cơ thể. Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nó muốn vung hai hành khách vừa mới đồng tâm hiệp lực với mình ra khỏi lưng.

Mặc dù Ninh Tiểu Nhàn không sợ đầu báo yêu này làm ra việc gì, nhưng lại lo lắng cho thương thế trên người Trường Thiên, không chịu được giày vò, vì vậy lôi kéo hắn nhảy khỏi lưng báo.

Chư Kiền vốn là đi ra ngoài săn thức ăn, lại chịu kinh hãi phải bôn ba cả buổi, trong bụng đã sớm đói kêu vang, giờ phút này vẫy đuôi quay người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy khát vọng ăn no.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nó, cùng tràn đầy khát vọng như vậy. Cả ngày đi đường, nàng cũng mệt mỏi rồi, hơn nữa còn vừa bị Liệt Đề Ngưu cùng Bột Long Thú truy đuổi một mạch, thậm chí Trường Thiên còn vì vậy mà bị thương, nàng đã nhẫn nhịn cơn giận trong bụng lâu rồi, cấp bách muốn tìm một nơi trút giận.

Đầu báo trì độn này xem ra cũng là một nơi trút giận hợp cách đấy!

Trường Thiên ôm cánh tay đứng ở một bên, Ninh Tiểu Nhàn bình tĩnh nhìn hắn: “Cho ta thời gian hai mươi nhịp thở!” Sau đó bọn họ có thể tiếp tục lên đường.

Lần này nàng vừa quay đầu lại, Chư Kiền đã nổi giận gầm lên một tiếng, ra vẻ muốn nhảy lên.

Nàng đưa tay đến bên hông rút một cái, trong tay liền nhiều hơn một căn nhuyễn tiên (roi mềm) màu xanh. Sợi roi này có hai dây xoắn lại, độ rộng chỉ có đốt ngón tay, chiều dài cũng không đến năm thước, thoạt nhìn thì tinh tế khéo léo, như là một món vũ khí thủ công không dùng được. Đây là pháp khí Thanh Loan tặng cho nàng, tài liệu sử dụng là lông đuôi của nàng ấy, tinh xảo đẹp mắt, bình thường được Ninh Tiểu Nhàn lấy làm đai lưng. Tuy là có nhiều công dụng, nhưng sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch cũng chỉ là một sợi roi bình thường, chỉ có công dụng cơ bản nhất của nó.

Đối với nàng mà nói, như vậy là đã đủ rồi. Ở trong Vân Mộng Trạch, nàng cần một đầu tọa kỵ nhanh nhẹn, cho nên không thể dùng Răng Nanh để đối phó với đầu Chư Kiền này.

“Vụt….. vụt..!” Sợi roi vũ động như linh xà đang múa. Ở trên không trung đánh ra một căn tiên hao giòn giòn giã giã. Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu nhìn về phía cự báo màu vàng kim. Trên mặt mang ý cười, nhưng trong mắt là hàn quang lập lòe.

Cho đến bây giờ tỷ cũng không muốn làm nữ vương, đây là do ngươi tự tìm!

Chư Kiền một nhiên rùng mình một cái. Hồ nghi nhìn Trường Thiên đứng ở bên cạnh, lúc này mới nhào đến gần Ninh Tiểu Nhàn.

Nó đói bụng, muốn có một bữa cơm no đủ ngon lành, tiểu cô nương trước mắt này thoạt nhìn ăn rất ngon. Cho nên nó xem nhẹ còi báo động đang reo vang trong nội tâm. Nghĩa vô sở cố nhào tới.

Kết cục sau đó.

Nó không ngày nào là không âm thầm đau đớn nghĩ về giờ phút này.



Đi về phía tây ba mươi dặm sẽ ra khỏi phạm vi bình nguyên. Đồ Tận nói không sai, ở chỗ giao nhau giữa bình nguyên và sơn cốc có một dòng sông. Nước sông chảy đến đây, rơi xuống vách núi cao, biến thành thác nước.

Phía dưới là bãi nghềnh nhỏ loạn thạch lởm chởm. Hang ổ của đầu Chư Kiền này ở ngay phía dưới rãnh sông, chính giữa bờ khe đá nước chảy. Chỗ này cực kỳ kín đáo, nếu nhìn xem từ trên cao, nham thạch nhô ra sẽ ngăn trở hơn phân nửa cảnh vật bên dưới, chỉ có thể nhìn thấy nước sông róc rách chảy qua cánh rừng rậm rạp xanh tươi tốt.

Chư Kiền chạy một mạch đến đây. Ninh Tiểu Nhàn vỗ vỗ đầu của nó nói: “Đầu óc của ngươi không dùng được, nhưng lại chọn chỗ làm ổ rất tốt a.” Vừa mới trút giận xong, nội tâm nàng thoải mái hơn nhiều.

Bây giờ đầu báo đáng thương này mất hai cái răng trước. Ninh Tiểu Nhàn cân nhắc gia hỏa này không thể không ăn cơm, nên vẫn còn để lại bốn cái răng nanh, bên trên da lông vàng kim chói mắt bây giờ có thêm mười lăm vết roi ngổn ngang lộn xộn, khiến vẻ ngoài kém đi không ít.

Đầu Chư Kiền này là bị nàng mạnh mẽ đánh cho một trận mới phục, trừ đó ra, cũng không bị nội thương. Có lẽ là lúc nàng vung roi hung tàn đã khắc sâu vào lòng, nên lúc nàng đưa tay ra vuốt ve da lông trên ót của nó, rõ ràng cảm giác được thân hình nó đột nhiên run lên.

Nàng chỉ chỉ vào dòng sông nhỏ: “Xuống dưới!”

Chuyện cho đến bây giờ, nó đâu dám không theo, chở hai người ngoan ngoãn nhảy xuống. Đây vốn là hang ổ của nó, đi đường tất nhiên là quen thuộc.

Chư Kiền lựa chọn chỗ ẩn thân rất không tồi, độ cao của hang đá không đến sáu xích, Trường Thiên cần phải hơi cúi đầu mới có thể đi vào, thế nhưng không gian bên trong có thể nói là rộng mở thoáng mát, chính là ba hang động tự nhiên thông với nhau, một hang nhỏ nhất cũng rộng khoảng mười mét vuông.

Động vật họ mèo trời sinh tính ưa sạch, Chư Kiền cũng giống vậy, vật bài tiết cùng cặn đồ ăn đã ăn xong đều không có ở chỗ này, cho nên không khí trong động chỉ hơi nặng nề, chứ không khó ngửi. Nàng lấy ra mấy bó Oánh Quang Thảo cột vào trên tường đá, trong động lập tức sáng lên.

Chư Kiền rất tự giác mà đi đến trong góc nằm xuống, chịu đựng cơn đói cồn cào trong bụng mà yên lặng liếm liếm vết roi trên người.

Thật đói, thật đau, răng bị đánh rớt mà phải nuốt vào trong bụng là hình ảnh khắc họa tốt nhất của nó bây giờ. Nhưng mà sinh sống ở Vân Mộng Trạch lâu như vậy, động vật giống như nó phải nhịn đói lâu ngày cũng là chuyện thường tình.

Khi nó đang thương xót cho thân mình, Ninh Tiểu Nhàn đi tới, không chút khách khí mở miệng nó ra, ném vào trong cổ họng của nó hai viên tròn tròn.

Ọt ọt một tiếng, nó không cẩn thận nuốt xuống rồi.

Nàng đứng lên đi về bên người Trường Thiên, không để ý đến nó nữa.

Nữ chủ nhân mới nhận thức thật thô lỗ, lỗ tai nhọn nhọn của Chư Kiền đều cụp xuống, có chút không linh hoạt mà vỗ vỗ.

Đang lúc bi thương, trong bụng nó đột nhiên bốc lên một ấm áp, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách hài (truyền khắp cơ thể), không chỉ đau đớn do tổn thương giảm bớt mà tinh lực mới tiêu hao cũng được bổ sung lại. Cùng lúc đó, cảm giác đói khát quanh quẩn trong dạ dày đã lâu cũng biến mất không thấy.

Nó vươn đầu lưỡi liếm liễm miệng của mình, khó hiểu. Cũng không ăn cái gì cả, tại sao lại no rồi?

Nhưng mà thoải mái trên thân thể khẳng định có quan hệ với nữ chủ nhân, nó tò mò đánh giá nàng.

Ninh Tiểu Nhàn lại không quan tâm đến nó, nàng đang bận rộn cởi y phục của Trường Thiên. Động tác của nàng thoạt nhìn cũng nhanh chóng như thường ngày, Trường Thiên nhịn không được cong môi, bị nàng hung hăng trừng mắt.

Người này đã tựa lưng ngồi xuống bên tường đá, để cho nàng cởi áo ra, lộ ra nửa thân trên rắn chắc mà hoàn mỹ.

Thân thể này nàng mơn mớn đã rất nhiều lần rồi, biết rõ nó hoàn mỹ cỡ nào, hữu lực cỡ nào, xúc cảm cũng thật tốt, khục khục, thế nhưng trọng điểm không ở chỗ này.

Cởi y phục của hắn ra, nàng mới nhìn đến những vết thương xanh tím và trầy da trải rộng trên người hắn, đây là những tổn thương xuất hiện khi hắn lăn trên mặt đất, lúc đó hắn một mực che chở nàng, cho nên nàng mới hoàn hảo không tổn hao gì.

Giờ phút này dưới ánh sáng của Oánh Quang Thảo, nàng mới chú ý tới, ngay cả trán của hắn cũng bị đụng đến tím xanh, còn chảy máu.

Nhưng mà chỗ thương thế nghiêm trọng nhất, ở trên vai phải.

Lúc đối mặt với Bột Long cự thú, hắn bắt lấy đại thụ, cứng rắn thay đổi phương hướng của Chư Kiền. Lực đạo lần đó quá mạnh mẽ, lúc ấy có lẽ nàng đã nghe thấy một tiếng xương va chạm rất nhỏ, giờ phút này nhìn kỹ, mới biết được một lần nắm cành cây mãnh liệt lúc ấy đã khiến cho khớp vai của hắn lệch đi. Chỗ khớp xương sưng lên. Cả cánh tay phải mềm rũ xuống, chỉ dựa vào da thịt để gắn kết với phần trên.

Nàng cẩn thận kiểm tra, phát hiện không bị gãy xương. Nhưng bắp thịt gần chỗ bả vai đều bị kéo rách, dây thần kinh ở chỗ đó cũng bị hao tổn. Xem ra kẻ này cũng rất giảo hoạt, lúc ra tay đồng thời cũng có thực hiện ít phòng hộ.

“Thật là thích thể hiện!” Nàng cắn môi, dùng tức giận để che giấu đau lòng. “Dù chàng không ra tay, ta cũng có biện pháp né tránh đầu Bột Long Thú kia.” Tại sao nàng luôn quên rằng, hiện tại hắn cũng chỉ là phàm nhân, cũng yếu ớt như nàn?

“Ừ.” Trên trán của hắn còn toát mồ hôi lạnh, còn nở nụ cười, trong mắt mang theo một tia sủng nịnh, “Ta tin nàng.”

Hắn rõ ràng là bị thương, vì sao tâm tình thoạt nhìn cũng không tệ a? Thật ra nàng cũng biết, quái vật như Bột Long Thú, phàm nhân muốn đấu chính diện cơ hồ không có phần thắng, hắn tùy cơ ứng biến là vô cùng chính xác.

Nói thầm trong lòng. Nàng vẫn cẩn thận từng li từng tí cầm tay phải hắn lên, lần đến vị trí xương cốt, “Ta đếm tới ba, nắn lại giúp chàng. Chàng nhịn đau một chút.”

Trường Thiên lắc đầu nói: “Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ, nàng … A… xú nha đầu.”

Lời còn chưa dứt, trên vai đã truyền đến một tiếng “rắc” nhỏ. Ninh Tiểu Nhàn thừa dịp hắn còn nói chuyện, bẻ lại một phát. Đột nhiên bị đau, lấy định lực của hắn cũng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.

Một màn này tựa hồ cũng đã xuất hiện ở nhiều năm trước, lúc ấy hắn cũng lén nắn lại xương tay của nàng. Cô nàng này, một chút động tác nhỏ cũng có thể nhớ mãi. Chẳng qua thủ pháp của nàng ngược lại rất đúng chỗ, nhu hòa mà mau lẹ, chỉ vặn một cái đã trở về vị trí cũ, đau đớn trên vai giảm bớt.

Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).

Kế tiếp, đầu ngón tay dài nhỏ trẳng noãn của nàng nhẹ nhàng vân vê hai cái trên vai hắn, tán đi máu tụ trong đó, lại lấy sữa tươi của Chẩn Khâu Khâu Hậu ra, thêm cả hai viên đan dược đưa cho hắn: “Ăn đi!” Ở trong cấm địa, sữa tươi của Khâu Hậu thật sự là cực phẩm trị thương cứu mạng, hơn nữa với tư cách là Thủ Tịch đan sư của Ẩn Lưu, linh dược mà nàng lấy ra Thanh Đào Các có thể so sánh sao? Trải qua lần trị liệu này, vết thương ngoài da của hắn chỉ cần nửa ngày là có thể tiêu sưng, tổn thương xương cốt cùng bắp thịt tối đa ba ngày là có thể hồi phục.

Nàng cẩn thận kiểm tra thân thể của hắn, xác nhận không có nội thương gì, hơn nữa năm ngón tay hắn dùng để bắt lấy cành cây vẫn thon dài như ngọc như cũ, không chút tổn hại, có lẽ là vận dụng chút bí kỹ đặc thù. Có vài phàm nhân cũng tu luyện loại công pháp Thiết Sa Chỉ, Thiết Sa Chưởng này, Trường Thiên thông hiểu một hai, nàng cũng không thấy kinh ngạc, dù sao năm đó hắn cũng lấy ra được Đạo Dẫn Quyết được đo ni đóng giày cho phàm nhân.

Kết quả lúc nàng chạm đến cổ của hắn, Trường Thiên hừ nhẹ một tiếng.

Nàng hơi cả kinh nói: “Ở đây cũng bị thương sao?”

Hắn a một tiếng nói: “Đau.”

Nàng tranh thủ thời gian nói: “Để ta nhìn xem.” Nếu như phần gáy bị thương, thì phiền toái lớn rồi. Nàng sốt ruột đưa đầu sát vào, thình lình bị hắn ôm vào, trùng trùng điệp ngã vào trong lòng ngực hắn. Sau đó tay trái của Trường Thiên giữa chặt phần ót của nàng, cúi đầu xuống ngậm môi nàng.

Nụ hôn này, nóng bỏng mà cấp bách, mang theo khát vọng thâm trầm. Nàng bị hôn đến thất điên bát đảo, khó khăn lắm mới giãy ra được, ngẩng đầu lên, thở dốc nói: “Đáng ghét, chàng làm cái gì vậy?”

Sắc mặt của Trường Thiên cũng đỏ ửng, nhiệt độ thân thể cao đến kinh người, nàng chỉ cảm giác được mình như dựa vào một cái bếp lò. Bôn ba lâu như vậy, trên người hắn có hương vị của mồ hôi cùng bùn đất, cỏ xanh, hòa lẫn trong đó còn có khí tức nam tử mãnh liệt, biến thành mùi hương tràn ngập dã tính. Trước kia hắn luôn luôn là sạch sẽ không chút vết bẩn, nhưng là loại hương vị này bây giờ, nàng, khục, cũng không ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.