Niên Tư Kiến

Chương 14: Chương 14: “Đừng rời bỏ em”




Trong phòng không có rèm che nắng, ánh nắng sáng trực tiếp xuyên qua lớp kính cửa sổ sát đất, tràn vào phủ lên cả căn phòng lớn.

Nắng trưa mang theo nhiệt độ cao rọi vào trên người, Thời Niên bị cảm giác nóng cháy khiến cho dần dần tỉnh lại.

Thuốc mê liều mạnh khiến đầu cô nhức nhối, Thời Niên cau mày nâng tay day day mi tâm.

Lại nằm thêm một lát nữa, đến khi cảm thấy cơ thể chậm rãi có lại tri giác, Thời Niên mới chống tay chậm chạp ngồi dậy.

Cô nâng mắt nhìn một vòng quanh. Phong cách bài trí quen thuộc đập vào mắt khiến lòng Thời Niên đột ngột trầm xuống.

Cô đang ở MG!

Năm chữ này khiến lòng cô run lên.

Ngay tức khắc, Thời Niên lập tức quay đầu kiếm điện thoại, nhưng không cách nào tìm được, trong lòng cấp tốc vụt qua một suy nghĩ.

Mẹ cô muốn giam lỏng cô!

Trong lòng không kiềm được hoảng hốt, Thời Niên tung chăn lên, lao xuống giường, dép đi trong nhà cũng không mang, lảo đảo rời khỏi phòng ngủ của mình.

Hành lang lót sàn gỗ bên ngoài vắng lặng, tiếng bước chân hấp tấp của Thời Niên bịch bịch vang lên khắp căn nhà lớn.

Ra đến phòng khách, tầm mắt Thời Niên chạm phải ánh mắt nghiêm khắc của người đàn ông trên ghế sofa, cả người khựng lại trong tích tắc.

Sắc mặt cô trắng nhợt, mấp máy môi gọi: “Cha...”

Thời Sóc nâng tách cafe bốc khói nghi ngút lại thơm ngào ngạt trên bàn lên nhấp một ngụm, giọng nói lạnh tanh: “Dậy rồi à? Vào bếp ăn sáng đi, mẹ con làm bánh bao thuỷ tinh tôm nõn mà con thích cho con đó.”

Nhưng Thời Niên không muốn gặp Nhã Tịnh, hai chân cô vẫn chôn một chỗ, mười đầu ngón chân bám vào sàn nhà, không nhúc nhích.

Ánh mắt hồng hồng ngập nước, như con thú nhỏ mềm mại bị uỷ khuất, cô cứ yên lặng như thế giương mắt nhìn cha mình.

Cuối cùng vẫn là Thời Sóc nhìn không được, nghiêng mặt nhìn Thời Niên.

Trên người cô còn mặc bộ đồ ngủ pijama màu xanh dương đậm làm từ vải lụa mềm mại, đầu tóc rối nùi, thần sắc trên mặt nhợt nhạt nhưng ẩn giấu tia kiên cường, mười đầu ngón chân trắng nõn nà không đi dép, chân trần đạp lên sàn nhà.

Ông cau mày, gọi người làm: “Dì Vương, lấy dép trong nhà cho cô chủ, chân trần như thế ở trong nhà còn ra thể thống gì.”

Dì Vương cũng là giúp việc trong nhà họ Thời, nghe ông chủ sai bảo vội buông khăn lau bàn trong tay xuống, lật đật chạy vào phòng Thời Niên lấy dép ra cho cô.

Nhìn dì Vương khom người đưa dép cho cô, Thời Niên không còn cách nào khác đành phải mang vào, cảm kích gởi cho bà một ánh mắt thay lời cảm ơn.

Thấy cô mang dép rồi ông lại nói: “Một là vào bếp với mẹ con, hai là ngồi xuống đây, đừng có đứng đó chộn rộn, ngáng tay ngáng chân người làm trong nhà.”

Bày ra bộ dáng nói gì nghe nấy, Thời Niên cúi đầu bước lại mấy bước, ngồi xuống ghế bên cạnh ông.

Trong nhà người làm đầy rẫy, người qua kẻ lại bận rộn không ngớt nhưng đồng dạng đều không phát ra bất kì tiếng ồn nào, giống như bóng ma vô hồn, cứ thế lướt qua lướt lại.

Hai cha con yên lặng trong chốc lát, Thời Sóc dằn tách cafe trắng sứ xuống bàn, “cạch” một tiếng khiến cả người Thời Niên run lên.

Ông lại giống như không phát hiện ra, chỉ hỏi cô: “Cha đối xử với con không tốt sao? Có chỗ nào không tốt thì con nói cho cha biết, cha sẽ sửa.”

“Dạ?” Thời Niên không ngờ ông sẽ nói thế, giật mình xua tay: “Không có, cha đối với con rất tốt.”

“Thế tại sao con cứ một mực phải tìm kiếm quá khứ của mình làm gì? Là cha làm không tốt như cha ruột của con sao? Thời Sóc ta lại không đủ tư cách làm cha của Vân Niên bằng Vân Lữ ư?”

Nghe Thời Sóc nhắc đến Vân Lữ, Thời Niên không ngờ tới, đột ngột giật bắn mình.

Cô lắp bắp nói: “Con... con không có ý gì. Con chỉ là... chỉ là đơn thuần muốn... muốn tìm hiểu quá khứ của con thôi. Con không có ý so sánh cha với ai hết.”

Thời Sóc nâng giọng: “Vân Niên, con thật sự làm ta rất thất vọng.”

“Bao nhiêu năm qua ta yêu thương con như con gái ruột của mình. Ta đổi họ cho con, ta cho con ăn học thành danh, mặc dù con từ chối nhưng ta vẫn luôn chừa cho con một vị trí trong Thời thị. Mười hai năm qua, con bệnh ta lo, con đau ta xót, có giờ khắc nào quan trọng trong đời con suốt mười hai năm qua mà ta bỏ lỡ chưa?”

“Tiểu Niên, cha đặt con là “Maris” bởi vì con chính là ngôi sao quý giá nhất của Thời gia, cũng bởi vì với cha, con là phép màu mà cuộc sống mang đến tặng cho cha.”

Khi Thời Sóc dứt lời, Nhã Tịnh cũng vừa lúc từ trong bếp bước ra, bà vẫy tay cho người làm tạm thời lui xuống hết.

Bà đi lướt qua cô, ngồi xuống bên cạnh chồng mình, nâng mắt nhìn cô, lại tiếp lời ông: “Từ nay con cứ ở trong nhà cho mẹ, không được mẹ cho phép thì không cần ra khỏi nhà.”

“Tiểu Niên, mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không hại con, cha và mẹ không thể nào hại con được, bởi vì chúng ta yêu con.”

“Con nhớ lại cũng tốt, không nhớ lại cũng vậy, con vẫn là con của cha và mẹ, sự thật này không cách nào thay đổi được.”

Hai mắt Thời Niên nhanh chóng nóng lên, cổ họng cô đắng chát, trong lòng lại muốn cười, hai dòng cảm xúc đan xen cuối cùng khiến cô không nói nên lời.

Đúng thế, cả người mẹ mà cô vô cùng căm hận và người cha dượng mà cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt này- đều tỏ ra vô cùng yêu thương cô.

Họ dù vô tình hay cố ý đều không ngừng làm tổn thương cô, rồi lại yêu thương cô, muốn dùng ngọt ngào nhất thời để bù đắp lại vết thương mà họ đã gây ra cho cô.

Họ biết cô sẽ không phản kháng, vì cô không nhớ gì cả, vì với cô chỉ có họ là người thân của cô.

Cô không nỡ, cũng không thể rời khỏi họ.

Họ biết, họ vẫn luôn biết.

Hai mắt cô nhoà lệ, nước mắt khiến tầm nhìn cô trở nên mơ hồ, Thời Niên đứng phắt dậy, lảo đảo bấu chặt tay vịn ghế.

Giọng nói cô nghẹn ngào mà thê lương: “Phải, hai người yêu con, con không phủ nhận những thứ mà hai người đã cho con. Nhưng tình cảm hai người dành cho con không đơn thuần, nó tràn ngập mùi vị tính toán!”

“Nhưng mà, mẹ ơi, mẹ biết không? Con không cần tiền, cũng không cần quần áo đẹp, càng không cần trang sức đắt tiền. Mẹ à, con không cần vật chất, cái con cần là tấm lòng của mẹ. Mẹ đã có bao giờ từng đặt mình vào vị trí của con chưa? Chưa, mẹ chưa hề! Mẹ làm những gì mẹ muốn rồi mẹ áp đặt nó lên người con. Đó không phải là con, mẹ ạ, đó không phải là con. Đó chỉ là con rối dùng để gả vào hào môn mà mẹ dựng xây nên theo ý thích của mình mà thôi!”

“Còn cha, chắc cha không biết rằng mười hai năm qua con thương quý cha cở nào. Mẹ có thể quên sinh nhật con, nhưng cha thì không. Mẹ có thể vắng mặt khi con bệnh, nhưng cha thì không. Các cuộc họp phụ huynh ở lớp, dù lớn hay nhỏ cha đều tham gia đầy đủ cả. Con biết, con vẫn luôn biết là cha yêu con. Nhưng cha ơi, làm sao con có thể tiếp tục thương quý cha nếu như con đã vô ý nghe được bí mật động trời của cha? Cha yêu thương con, vì cha chọn con, cha nhắm trúng con, cha muốn biến con trở thành hòn đá lót đường cho Alva, có phải không?”

Nhìn thần sắc hai người tái mét, Thời Niên không nhịn được bật cười, lệ nóng lại trào ra không ngừng, nhất thời không kiềm lại được: “Năm đó Tư Kiến nói đúng, con không nên đi theo hai người, hai người đều chỉ muốn đem con bán đi mà thôi. Hai người còn không biết xấu hổ, ngày ngày ở bên tai con, rót vào đầu con một tình thương tràn ngập vụ lợi.”

Nhìn Thời Sóc ở bên cạnh nhắm chặt mắt, Nhã Tịnh mấp máy môi muốn cãi lại nhưng thật sự không biết nên nói như thế nào, vì bà thật sự đã bị Thời Niên nói trúng tim đen rồi.

Trong lòng Thời Niên nhói lên từng đợt, cô ôm lấy tim mình, mệt mỏi hạ mi mắt, lật lá bài tẩy cuối cùng với cha mẹ mình: “Mười hai năm trước, vì để thuận lợi mang con đi, mẹ đã không tiếc mua chuộc người đâm thủng bình nhiên liệu của cano, khiến cho nó phát nổ. Để thoả mãn mục đích của mình, hai người thậm chí còn không sợ con sẽ bị nổ tới chết đi. Tình yêu cao cả bậc này của cha mẹ, con gái hưởng không nổi, cũng không muốn hưởng.”

“Mẹ muốn nhốt con cũng được, giam con cũng tốt. Con sẽ không phản kháng nữa, mẹ yên tâm. Là mẹ sinh ra con, mạng con nằm trong tay mẹ. Con đã chết một lần rồi, cũng không ngại chết thêm một lần nữa đâu.”

Vươn tay tùy tiện lau nước mắt lạnh ngắt trên mặt, Thời Niên mỉm cười nâng mắt nhìn hai người lần cuối, dứt khoát xoay lưng, bước chân loạng choạng đi về phòng.

Tĩnh lặng bao trùm lấy phòng khách Thời gia, có chút tiêu điều.

Trước cửa phòng cô thình lình đứng một người, người đó cúi đầu, tóc màu râu ngô khuất nửa mặt, cũng che luôn đôi đồng tử sẫm màu xanh.

Thời Niên nhìn hắn, mấp máy môi: “Alva.”

Thời Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ngập tơ máu: “Maris.”

Cả người cô dâng trào cảm giác mệt mỏi từ trước tới nay chưa từng có, thậm chí cô còn không có sức lực nào để tiếp tục diễn với hắn, chỉ buông lời nhạt nhẽo: “Nếu anh đã nghe hết cũng tốt. Em biết anh vẫn luôn lo sợ có một ngày em sẽ tranh giành Thời thị với anh, vậy sau khi đã nghe hết mọi chuyện, anh yên tâm rồi chứ?”

Cô hơi ngẩng đầu, bợt bạt cười với hắn: “Vốn dĩ anh không cần phải xem em là uy hiếp. Cha rất yêu anh, ông yêu anh khác với cách ông yêu em. Ông yêu thương em là vì ông muốn bù đắp trước cho tương lai của em sau này phải trở thành đá lót đường cho anh, còn ông thương yêu anh chỉ đơn giản là một chữ “thương” thôi, không bao hàm vụ lợi. Trong lòng ông, anh mới là con, còn em chỉ là vật phẩm trao đổi mà thôi.”

“Bao nhiêu năm qua em vẫn luôn cố gắng ngoan ngoãn, cố gắng lấy lòng ông, nhưng cũng không thể khiến ông thật tình thương em như cách ông yêu anh. Anh biết không Alva, em thật sự rất hâm mộ anh đấy. Anh có một người cha tốt, rất tốt với anh, anh hai à.”

Dứt lời, Thời Niên cúi đầu lách người qua khỏi người Thời Vĩ, mở cửa phòng bước vào trong, không quay đầu mà đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài, Thời Vĩ sững sờ trước lời nói bất lực của Thời Niên, tâm như bị ai tàn nhẫn nhéo một cái, nhói lên.

Hắn nói không nên lời, bởi vì đến cả hắn cũng lừa cô.

Hắn quan tâm cô, chăm sóc cô, tỏ vẻ hiểu cô, tất cả cũng là vì muốn dò xét xem liệu cô có tham vọng gì với Thời thị của hắn hay không.

Cô vẫn luôn vui vẻ mà tín nhiệm hắn, khiến hắn cứ nghĩ cô không nhận ra mục đích chính của mình nên càng thêm càn quấy, mà nào ngờ đâu, không phải cô không nhận ra, nhưng chỉ là cô không muốn nói.

Hai mắt Thời Vĩ cay xè, một giọt nước mắt nóng hôi hổi rơi xuống dép đi trong nhà của hắn.

Rõ ràng cô đều biết hết nguyên nhân của mọi người trong nhà khi yêu thương cô, nhưng vẫn luôn duy trì thái độ vui vẻ mà chịu đựng, một chút cũng không muốn làm lớn chuyện lên.

Hắn biết— là cô sợ nói ra sẽ đánh mất đi gia đình, mất đi người thân của mình.

Ngây thơ như thế của Thời Niên càng khiến Thời Vĩ cảm thấy mình đốn mạt, cầm thú, vô nhân đạo không khác gì cha mẹ mình.

Khi cửa phía sau lưng đóng lại, cả người Thời Niên dần mất đi tri giác, bước chân nhẹ nhàng như đạp vào hư không, khung cảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng không chống đỡ được nữa, cô té ngã “bịch “ một tiếng xuống sàn nhà.

Tay cô quơ trúng chân bàn trang trí, khiến bình hoa bên trên nó lung lay rơi xuống, nện trên người cô một cái rồi rơi xuống sàn vỡ tan nát, mảnh thuỷ tinh sắc bén văng bốn phía, cắt mấy vệt trên người cô.

Đồng tử Thời Niên vì bị đau mà hơi mở lớn, cô cắn môi đến mức bật máu cũng không muốn rên lên tiếng nào, đau đớn đến mức cuộn người lại, cuối cùng chầm chậm nhắm mắt.

Đau đến mức mất đi tri giác.

Trước khi bất tỉnh, cô trông thấy Thời Vĩ phá cửa xông vào phòng cô, trong đầu không nhịn được nghĩ đến Chử Tư Kiến.

Không biết anh giờ thế nào? Đã ăn uống nghỉ ngơi chưa? Có phát hiện ra cô đã mất tích hay không? Nếu phát hiện rồi thì anh có lo lắng cho cô hay không?

“Chử Tư Kiến, anh có nhớ em không? Còn em nhớ anh quá, nhớ đến phát điên rồi.”

“Ở nơi này không có chỗ cho em, Tư Kiến, em không còn người thân nữa, em chỉ còn lại duy nhất một mình anh thôi.”

“Đừng rời bỏ em, Tư Kiến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.