Nhượng Xuân Quang

Chương 98: Chương 98: Phiên ngoại 6 - Thành thân (Thượng): Trước cửa Từ gia, cảnh đẹp như vẽ




Editor: Đụt, June

Trong lúc Mộ phủ bị niêm phong, không biết Đông Tây Nhị Tài trong Thệ Đàm ăn gì để sống.

Tiểu Đông Tây với hai cái đầu tròn tròn bơi tới, tung tăng nhảy nhót, dùng hàm răng sắc nhọn hoan nghênh chủ nhân trở về.

Mộ Cẩm xuống cầu: “Thốn Bôn, ném mấy miếng thịt tươi xuống, chắc chúng nó đói lả rồi.”

Hoa Uyển chỉ còn lại Tiểu Lục, Tiểu Thập và Thập Tứ.

Các nàng cũng coi như cùng với Mộ gia đồng sinh cộng tử, khi Mộ gia đắc tội hoàng gia cũng không hề phủi sạch quan hệ.

Mộ Cẩm nhìn ba cô nương xinh đẹp, nói: “Ta sắp đi Tây Phụ Quan cầu thân. Các ngươi muốn thứ gì, ngoại trừ con người ta ra, còn lại đều có thể.”

Mấy người nhìn nhau. Tây Phụ Quan, đó chẳng phải là quê nhà Nhị Thập sao?

Tiểu Thập nhướng mày với Tiểu Lục.

Tiểu Lục thu mắt lại.

Khi ba người tới ngoại ô tị nạn, cho rằng Nhị công tử đời này không thể trở về nữa. Tiểu Lục lén mừng thầm với Tiểu Thập, nếu Nhị công tử không trở lại, các nàng liền có thể sống nhờ Mộ gia cả đời.

Kết quả, Nhị công tử thế mà đã trở lại rồi.

Cái vị Nhị công tử ba ngày hai lần đắc tội quý tộc, Tiểu Lục cảm thấy cái mạng nhỏ này bị dày vò chịu không nổi, vì thế ngóng trông được rời phủ. Nhưng Nhị công tử đã nói, đòi cái gì cũng được, Tiểu Lục liền không khách khí, giơ hai ngón tay ra, muốn hai xe ngựa vàng bạc châu báu. Nhưng sau khi giơ tay ra, nàng lại chột dạ mà thu lại.

“Được.” Mộ Cẩm đồng ý.

Thừa thắng xông lên, Tiểu Thập và Thập Tứ cũng giơ hai ngón tay ra.

“Được.” Mộ Cẩm cũng đồng ý.

Bóng dáng hắn biến mất ở Hoa Uyển, ba cô nương xinh đẹp lại im lặng một hồi.

Tiểu Thập mở miệng, mặt đầy vẻ “Ta sớm biết mà”: “Ta nói rồi, Nhị công tử và Nhị Thập không đơn giản, còn có chuyện gì đó. Bây giờ tin ta rồi chứ.”

“Chúng ta còn được nhiều hơn cả Tiểu Cửu.” Tiểu Lục kinh ngạc, lại xòe ra hai ngón tay.

Thập Tứ quay đầu lại nhìn trong sân: “Chúng ta là những người cuối cùng rồi.”

“Ừ.” Tiểu Lục vui vẻ ra mặt: “Thập Tứ, ngươi sẽ đi đâu?”

Thập Tứ nhìn về hướng Yểm Nhật Lâu: “Tạm thời không có chỗ để đi, trước tiên ta cứ tới chỗ La Tiểu Điệp mua mấy cân thịt heo đã.”

Tiểu Thập ngồi lên ghế đá: “Chúng ta sau này chỉ có thể ôm vàng bạc mà sống rồi, ta bỗng nhiên lại trở thành một người thô tục hám tiền.”

Tiểu Lục cười rộ lên, ngồi xuống theo: “Chúng ta có tài có mạo, còn có ngân lượng cả đời tiêu không hết, đây là ước mơ tha thiết mỗi ngày của ta đó. Tuy ở lại đây cũng không tồi, nhưng ta cũng muốn mua một tướng công Bách Tùy. Không phải Tiểu Cửu đã nói rồi sao, nam tử Bách Tùy rất biết thương người. Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một nam nhân để sai vặt.”

Tiểu Thập lắc đầu: “Còn ta thì thích công tử Đại Tễ.”

“Vậy thì ngươi đi mua công tử Đại Tễ.” Tiểu Lục kiêu ngạo nói: “Nhìn khắp kinh thành, chỉ sợ chẳng có mấy công tử Đại Tễ giàu có bằng chúng ta.”

“Tiểu Lục, ngoài tiền ra ngươi có thể nói chuyện khác được không, như là chân tình chẳng hạn.” Tiểu Thập thở dài: “Tiền không mua được tình người.”

Tiểu Lục vẫn ngẩng cao đầu: “Nam nhân rồi cũng sẽ có lúc bỏ đi, nhưng xe tiền thì vẫn sẽ mãi ở bên chúng ta.”

Tiểu Thập gật đầu: “Cũng có lý, nhưng ta muốn tìm một người thật lòng với ta.”

Tiểu Lục vỗ vai Tiểu Thập: “Vậy ngươi cứ từ từ tìm.”

Hai người nói chuyện nãy giờ, Thập Tứ bỗng lên tiếng hỏi: “Vậy còn Thập Ngũ thì sao?”

Tiểu Lục và Tiểu Thập nhìn nhau, Tiểu Lục nói: “Nàng vẫn luôn ở trên núi chưa có xuống.”

Tiểu Thập xoa xoa cằm, sâu xa khó hiểu nói: “Không đơn giản, có khúc mắc gì đây.”

Thập Tứ lại nói: “Nhị Thập và Thập Ngũ quan hệ tốt, Nhị công tử hẳn sẽ không bỏ rơi Thập Ngũ đâu.”

Tiểu Lục bỗng mở to mắt, nhảy dựng lên nói: “Liệu có phải Nhị công tử cho Thập Ngũ... ba xe?” Tiểu Lục hối hận, vừa rồi hẳn là nên giơ năm ngón tay.

“Ngươi đúng là...” Thập Tứ cười, mắng: “Vẫn là suy nghĩ làm sao để sau này không bị người ta lừa tiền đi, đại mỹ nhân giàu có của ta ạ.”

- ---

Hai người đạt được thỏa thuận, Tiêu Triển đặc xá tội danh khâm phạm triều đình của Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn đi Tây Phụ Quan trước.

Gần tới Tây Phụ quan, Mộ Cẩm liên hệ với tiền trang địa phương của Mộ phủ ở đó đặt mua lễ hỏi. Tiếp theo, một đám người hoành tráng tiến về phía nhà Từ A Man.

Quá cảnh từ Bách Tùy, Từ A Man đã mang theo con gái về nhà cùng.

Không thấy nam nhân nào, chỉ thấy con gái của mình cùng với một đứa trẻ.

Từ cha và Từ mẹ lo lắng con gái bị ức hiếp, sinh hạ một đứa bé không biết cha là ai.

Từ A Man tươi cười giải thích: “Cha, mẹ, cha của đứa bé là nhân sĩ kinh thành, chuyện của con và hắn nói ra thì rất dài, con và hắn đã ở Bách Tùy hai năm, con gái cũng là sinh ở Bách Tùy. Trở về Đại Tễ, hắn về kinh thành chuẩn bị sính lễ trước.”

Từ đệ đệ và Từ muội muội vây quanh Từ A Man: “Đại tỷ, bé con này mới xinh đẹp làm sao.”

Từ kinh thành tới Tây Phụ quan cả đi cả về mất chừng mười ngày.

Từ cha nghe con gái nói vậy, ngày ngày ra sân đứng nhìn: “Những công tử ăn chơi trác táng đó, liệu có khi nào bội tình bạc nghĩa không...”

Từ A Man nói: “Sẽ không đâu, hắn nhất định sẽ trở về cầu thân.” Nhị công tử nhất định có thể giải hòa với Hoàng Thượng, đường đường chính chính tới cửa cầu thân.

Từ cha thở dài: “Lúc trước đem con đi bán cho nhà giàu làm nha hoàn, vốn định chờ tới năm con 15, 16 sẽ tìm một nhà trai gần nhà. Ai ngờ con bặt vô âm tín, cha mẹ tìm kiếm khắp nơi, không thấy bóng dáng con đâu, thì ra con lại tới kinh thành.”

Từ A Man giữ chặt tay cha: “Cha, mấy năm nay con cũng rất nhớ mọi người.”

Từ đệ đệ và Từ muội muội rất thích chơi đùa với bé con.

“Gọi cữu cữu đi.” Từ đệ đệ nói

Bé con lắc lắc đầu: “Ba, Ba.” Bé con đang học nói, chỉ biết gọi mấy tiếng đơn giản. Mãi không thấy cha đâu, bé con muốn bò lên vai Từ đệ đệ tìm cha.

Từ đệ đệ hoảng sợ, vội vàng ôm lấy bé con bé nhỏ.

“Túc túc, túc túc.” Mộ Niệm Sơn lâu rồi không được gặp thúc, cha không thấy, thúc cũng chẳng thấy đâu. Bé con mếu máo: “Ma...”

Từ A Man chạy nhanh tới ôm lấy con gái: “Ngoan, mẹ đây.”

“Ba, túc.” Tay nhỏ của Mộ Niệm Sơn nắm lấy vạt áo Từ A Man, kêu luôn miệng, đôi mắt đảo khắp nơi, nhưng vẫn không thấy Mộ Cẩm và Thốn Bôn.

Từ A Man ôm con gái ra ngoài: “Cha và thúc về nhà, mấy ngày nữa cha sẽ tới đón chúng ta.”

Bé con nghe không hiểu, luôn miệng kêu, hai chân quặp chặt Từ A Man.

Trong nhà, Từ cha kéo Từ mẹ, nói: “Việc hôn sự này, có cầu thân hay không cũng chẳng có gì khác biệt, đến hài tử cũng có cả rồi.”

Từ mẹ nhẹ nhàng nói: “Mấy nhà bên cạnh đểu nói con gái chúng ta bị người ta hãm hại, ôm con hoang trở về. Nếu cha đứa bé không tới cầu thân, vậy thì thanh danh con gái chúng ta càng hỏng bét.”

Từ cha lại nhăn mày: “A Man nói, đối phương là gia đình giàu có. Con của đệ nhất phú thương kinh thành có khả năng nhìn trúng A Man nhà chúng ta sao? Những công tử đó ta cũng từng nhìn thấy, đùa bỡn tình cảm của tiểu nha hoàn xong liền phủi mông bỏ đi. Nhưng trước mặt A Man ta không dám nói những lời này, sợ con bé buồn.” Từng ngày trôi qua, vẫn chưa có ai tới cầu thân.

Từ mẹ nói: “Lão Từ, con gái vui vẻ, chúng ta cũng tin tưởng nó đi, từ kinh thành đến đây đường xá xa xôi, nhỡ đâu gặp chuyện trì hoãn thì sao.”

“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Từ cha nhấp môi, hạ quyết định: “Mặc kệ có ra sao chăng nữa, nếu đối phương không tới cầu thân, vậy chúng ta cứ nuôi đứa bé này.”

Cuộc sống của Từ gia đã dư dả hơn, đây phần nhiều là nhờ hàng xóm giúp đỡ. Hai năm trước, hàng xóm mới chuyển đến bị thương trên đường, được Từ cha cứu mạng, để tỏ lòng cảm kích, hàng xóm tặng một túi bạc, ngày lễ ngày tết còn thường tới đưa quà.

Từ cha và Từ mẹ vẫn đang ưu sầu chuyện chung thân đại sự của con gái lớn.

Ngày hôm sau, ngoài đầu đường có mấy người chạy tới, lớn tiếng ồn ào nói: “Lão Từ, tới rồi, tới rồi.”

Từ cha ngơ ngẩn: “Cái gì cơ?”

Một người khác nói: “Trong thành có một vị đại quan nhân, đem theo sính lễ dài vài dặm đường, là tới cầu thân Từ gia các vị đó!”

Từ cha cùng Từ mẹ vội vàng ra cửa.

Một hàng xóm chỉ ra đường: “Vẫn chưa tới đâu, còn đang ở con phố phía trước, rẽ một cái nữa là có thể nhìn thấy.”

“Từ lão, khuê nữ nhà ông thật có phúc.”

“Đại quan nhân tướng mạo đường đường, tuấn tú phong nhã. Đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm được con rể nào tốt hơn.”

“Từ đại nha đầu mẫu bằng tử quý rồi!”

Từ muội muội lập tức trở về phòng: “Tỷ tỷ, cha Niệm Sơn tới rồi.”

Mộ Niệm Sơn đang duỗi chân nằm trên giường như thể nghe hiểu câu này, liền lật người dùng hai tay hai chân bò tới mép giường: “Ba, Ba...”

Từ A Man bế con gái lên: “Niệm Sơn, một chút nữa là cha tới rồi.”

“Ma.” Niệm Sơn nắm lấy búi tóc của Từ A Man, nhoài người về phía cửa nhưng không được. Bé con nhíu mày, khóc to: “Ba, Ba... Ba, ba...”

Từ A Man vỗ vỗ lưng bé con: “Cha sắp tới rồi, thấy Niệm Sơn không ngoan, cha sẽ tức giận.”

Mộ Niệm Sơn không cần biết có tức giận hay không, không được gặp cha nó không vui, khóc oa oa.

Từ đệ đệ đi vào, vẻ mặt kích động: “Tỷ tỷ, đệ nhìn thấy tỷ phu rồi.” Quả nhiên là tướng mạo đường đường, tuấn tú phong nhã, giống như thần tiên trong tranh vậy.

Từ A Man ôm Mộ Niệm Sơn khóc đến rối tinh rối mù ra khỏi phòng: “Niệm Sơn không khóc nữa, cha tới rồi.”

Mộ Niệm Sơn mở to mắt, nhìn thấy một bóng người, đó là cha. Đôi tay nhỏ nắm lại hướng về phía Mộ Cẩm đang chậm rãi cưỡi ngựa trắng đi tới: “A... a... ba, ba...”

Người qua đường xung quanh đều vây tới xem vị lang quân tuấn tú này, khen ngợi nha đầu Từ gia mắt nhìn tốt.

Tiếng khóc của Mộ Niệm Sơn chìm nghỉm trong đám đông náo nhiệt, hai chân đạp lung tung, hai bàn tay nhỏ khua khua, nín khóc mỉm cười: “Ba... Túc...”

Từ A Man nắm tay con gái: “Mẹ đã nói với con mà, cha nhất định sẽ trở về.”

Mộ Niệm Sơn bấu lấy bả vai Từ A Man, xoắn xuýt: “Ba, ba...”

Thấy con gái lại sắp khóc, Từ A Man tiến lên vài bước, chuyện hôn sự này Từ A Man bị con gái bức cho còn sốt ruột hơn cả cha nó.

Từ cha đi tới ngăn cản: “Sao con lại ra đây?” Thế này không đúng lễ nghi.

“Cha tới bế Niệm Sơn rồi đây.” Từ A Man một bên dỗ con gái, một bên nói: “Niệm Sơn đòi gặp cha.”

Mộ Niệm Sơn cười ha ha, duỗi tay nắm lấy tay Từ cha.

Thấy cháu gái đáng yêu động lòng, Từ cha cũng vui vẻ: “Niệm Sơn ngoan.”

Mộ Niệm Sơn bắt lấy tay Từ cha, lại quay đầu nhìn Mộ Cẩm, đôi tay sốt ruột múa may.

Ngựa trắng của Mộ Cẩm đã tới cửa Từ gia.

Đứng trước cửa là thê tử và con gái hắn.

Mộ Niệm Sơn lớn tiếng gọi: “Ba... ba...” Rồi nó lại nhìn về đằng sau: “Túc túc...”

Mộ Cẩm không nhịn được mà bật cười.

Thốn Bôn mặt không biểu cảm.

Mộ Cẩm xoay người xuống ngựa, đi tới trước mặt Từ cha: “Từ lão gia, tại hạ Mộ Cẩm. nhân sĩ kinh thành, ái mộ đại cô nương Từ gia...”

Lời còn chưa nói xong, Mộ Niệm Sơn lại bật khóc, bởi vì cha không tới bế nó.

Từ cha nói nhanh: “Dỗ con bé đi, dỗ con bé trước đã.” Con cũng đã có rồi, hôn sự này còn có thể phản đối được sao?

Mộ Cẩm quay về phía Từ A Man, vươn tay ra bế Mộ Niệm Sơn.

Từ A Man lập tức giao con gái cho hắn.

Mộ Niệm Sơn lập tức dừng khóc, đem nước mắt nước mũi cọ hết lên áo cha, tay nhỏ túm chặt cổ áo hắn, dụi tới dụi lui trong lòng hắn. Dụi được một nửa, bé con lại bò lên vai Mộ Cẩm, hướng về phía Thốn Bôn: “Túc túc...”

Thốn Bôn chỉ lên tiếng: “Ừ.” Với tính cách của hắn, cơ hồ không quen chơi đùa cùng trẻ nhỏ.

Mộ Cẩm một tay ôm con gái, lại quay sang phía Từ cha cầu thân.

Nhưng chuyện cầu thân cứ bị ngắt quãng liên tục, bởi vì Mộ Niệm Sơn thường chen vào một câu: “Ba... ba...”

Thấy cha không để ý tới mình, chỉ mải nói chuyện với Từ cha, đã mười mấy ngày không thấy cha, Mộ Niệm Sơn thấy mình đã bị vứt bỏ, oa oa khóc lớn. Đến khi nước mắt tèm lem lại chùi lên áo Mộ Cẩm.

Dưới tán cây xuân, có già có trẻ, có nam nữ thành thân và trẻ nhỏ ầm ĩ.

Nam tử đến cầu thân bị con gái chà cho y phục dúm dó, trên vạt áo còn lưu lại mấy vệt nước mắt nước mũi.

Trước cửa Từ gia, cảnh đẹp như vẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.