Nhượng Xuân Quang

Chương 37: Chương 37: Dương tích giá








Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Đến Lĩnh Châu, thuyền cập bờ.

Nhị Thập cực kỳ cẩn thận, vịn Dương Đào đi xuống thuyền.

Cả tòa thành che phủ bởi một màn sương trắng nhàn nhạt, nhìn từ xa như xây trên mây khói, tựa như tiên cảnh.

Dương Đào mở dù, nói: "Ở đây nhiều lũng sông, núi cao, mùa xuân mùa hạ sương mù dày đặc. Bởi vậy nên được gọi là Tiên Thành. Rất thích hợp với Nhị Thập cô nương, giống như tiên nữ du ngoạn."

Nhị Thập: "..." Nhị công tử, Thốn Bôn, Dương Đào, ai cũng hơn người, bình thường so với Nhị Thập còn đẹp hơn. Hai chữ "tiên nữ", Nhị Thập không dám nhận.

Sương mù không tan, thêm cả mưa rơi.

Thốn Bôn đi tìm xe ngựa, Dương Đào chờ ở giao lộ.

Mộ Cẩm kéo Nhị Thập đến dưới mái hiên nhà tránh mưa. Mưa bụi bay trên mái tóc đen của nàng, hắn hỏi: "Cái trâm ngọc bích kia của ngươi đâu?"

Nhị Thập lắc đầu. Thu dọn lâu như vậy, vẫn không thể đoán đúng được tâm tư của Nhị công tử, quên rằng hắn thích nhìn trâm ngọc bích.

Mái hiên nhà bằng cỏ không rộng lắm, vì không thể để chủ tử bị ướt, người Nhị Thập có chút hướng ra phía ngoài, nhường mái hiên lại cho hắn.

Mộ Cẩm nhận ra, con mắt dừng ở trong màn sương mù trắng khói, một tay đưa sang ôm ngang eo nàng.

Trên đường lớn kẻ đến người đi, không thể so với trong nhà. Nam nữ thân mật làm suy đồi phong hóa. Dắt tay đã gây chú ý rồi, huống chi hắn còn ôm nàng ngang ngược như vậy.

(*Phong hóa: phong tục, tập quán và nếp sống của một xã hội)

Nhị công tử mặt không đổi sắc.

Nhị Thập xấu hổ, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của người qua đường quăng đến.

Dáng vẻ cứng ngắc trong nháy mắt của nàng đã lấy lòng được Mộ Cẩm, hắn ôm nàng càng chặt, cúi đầu hỏi bên tai nàng: "Thẹn thùng à?"

Hắn đã từng khiêu khích Tô Yến Tinh như vậy. Tô Yến Tinh lúng ta lúng túng, sắc mặt đỏ như son. Chắc cũng đẹp mắt lắm, có điều hắn quên mất rồi.

Vành tai xinh xắn của Nhị Thập trước mắt có chút ửng lên, như là bị nhuộm đỏ từ chiếc hoa tai san hô. Cuối cùng cũng không còn cái dáng vẻ cán bột nấu mì nữa rồi.

Hắn cười: "Chúng ta còn chuyện gì chưa làm đâu."

Hơi thở nồng đậm của hắn lập tức chui vào trong tai nàng, khiến nàng từ trong ra ngoài đều đỏ như thiêu đốt. Ở trong phòng với trên đường lớn có thể giống nhau sao?

Mộ nhị công tử còn có thể mặt dày. Nhìn đời bằng nửa con mắt, duy ngã độc tôn. Có lẽ chỉ có hoàng thất mới có thể nuôi dưỡng nên thiên tính như vậy.

(*Duy ngã độc tôn: cao ngạo tự đại)

Nhìn sang Mộ đại công tử, chỉ là một gã thương nhân tham tiền.

Trước đây, Tam tiểu thư từng nói, Mộ lão gia giao việc làm ăn cho Đại công tử quản lý, Đại công tử bận bịu quay cuồng, Nhị công tử thì chẳng có việc gì làm.

Tam tiểu thư còn nói: "Đại ca khôn khéo tài giỏi, là người có khiếu kinh doanh. Nhị ca tính tình như thế, chỉ thích hợp để phá sản. Phụ thân thu xếp cực kỳ thỏa đáng."

Phía trước có một nam tử cao tuấn cùng với một nữ tử hoạt bát đi chung một cây dù tiến tới. Nam tử đường nét thâm thúy, lớn lên có vẻ giống người Bách Tùy, dù một bên bả vai của chính mình bị ướt, hắn vẫn đem cả chiếc dù che phía trên cho cô nương kia.

Nữ tử nhìn thấy bộ dáng thân mật của Mộ Cẩm cùng Nhị Thập, kéo tay chàng trai.

Mộ Cẩm nhìn mười ngón tay của bọn họ đan nhau, nghĩ đến lúc Nhị Thập kéo hắn, chỉ kém hứng thú một chút, hóa ra là như vậy.

Nhị Thập cũng đang nhìn hai người kia. Nàng thì nghĩ, kế hoạch trốn đến Bách Tùy có thể hoàn toàn từ bỏ được rồi. Nhị công tử sẽ không bỏ qua cho nàng, cái người thứ mười một đã biết chuyện.

- ---

Không mời được xa phu, Thốn Bôn liền làm xa phu.

Bên này sớm đã có người thu xếp phòng trọ thỏa đáng.

Cái vị thu xếp kia không có nói rõ thân phận.

Chưởng quầy của khách điếm kia đã kinh doanh nhiều năm, luyện được hỏa nhãn kim tinh. Chỉ cần nhìn một cái, đã biết rõ lai lịch của người ở trọ không hề nhỏ.

Chưởng quầy khách điếm sai tiểu nhị trong tiệm, toàn bộ hành mọi việc đều phải đi theo. "Mấy bị quan khách, tiểu nhân đã chuẩn bị bốn gian phòng chữ thiên (天). Phong cách rất thích hợp, thanh tịnh, đẹp đẽ. Xin mời đi theo tiểu nhân." Chưởng quầy khách điếm cúi đầu khom lưng, con mắt tròn nhỏ tia đến chiếc đai lưng nạm vàng của Mộ Cẩm, càng thêm không dám lãnh đạm.

Bốn gian phòng đều nằm trong một tòa viện nhỏ, chiếm hết cả các phía đông tây nam bắc.

Chưởng quầy khách điếm đưa xong chìa khóa, lui ra ngoài.

Bốn người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhị Thập thư thái, thoải mái nằm ngủ trên giường, lúc xoay người, cảm thấy bị ai đó vỗ vỗ.

Nàng nghĩ là mơ.

Lại bị vỗ vỗ,

Nàng phấy tay giống đuổi ruồi, ôm lấy chăn, đem cả khuôn mặt vùi vào. Đúng lúc đang say sưa, nàng lại bị vỗ một cái, lần này còn dùng sức mạnh hơn.

Nhị Thập tỉnh, cảm thấy không đúng lắm, chính mình lúc nãy đã khóa cửa rồi cơ mà. Nàng mở mắt, tròng mắt trợn tròn xoay hai vòng. Có khi nào là trộm không?

Nàng vừa quay đầu lại.

Mộ Cẩm đã thay một bộ xiêm y vân xám, đứng trước giường, không biết đã nhìn nàng bao lâu rồi. Thấy ánh mắt của nàng mở to, vừa tròn vừa lớn, hắn hỏi: "Tỉnh ngủ chưa?"

Nhị Thập điểu chỉnh biểu cảm, ngồi dậy, chờ lệnh của hắn.

Mộ nhị công tử ra lệnh một tiếng. "Hết mưa rồi, đi, đi ăn món dương tích giá nổi danh của nơi này."

(*Dương tích giá: sống lưng dê)

Nhị Thập xuống giường, mặc xiêm y, chải mái tóc dài.

Đi theo bên cạnh Nhị công tử lâu rồi, Nhị Thập càng ngày càng bình tĩnh. Nàng đã hiểu rõ, vì sao Thốn Bôn có thể đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà sắc mặt không đổi. Hóa ra, gặp được Nhị công tử, những người khác cũng thấy thật bình thường.

Tiểu Thập từng nói: "Ta đã nghe qua nhiều thoại bản, hí khúc, nhưng chưa từng thấy một Nhị công tử vô thường như vậy. Ta đoán không nổi tâm tư của Nhị công tử, cảm thấy hắn chỉ đi bên trái, hắn bỗng nhiên lên trời. Nghĩ rằng hắn muốn đi bên phải, hắn lại chui xuống đất."

Dần dần, Tiểu Thập cũng không nghĩ nữa. Nhị công tử khác thường đã trở thành bình thường.

Nhị Thập đã có kinh nghiệm, chẳng muốn nghiên cứu kĩ càng hành vi của Nhị công tử, càng không đi hỏi hắn, làm thế nào để mở khóa.

Đi ra ngoài, nàng khóa lại gian phòng. Có điều, ổ khóa này, Nhị công tử có thể mở được, chắc chắn người khác cũng có thể. Tưởng tượng đến như vậy, ban đêm sợ rằng ngủ không an tâm rồi.

Mộ Cẩm nói: "Thốn Bôn ở đây, trộm vặt đến chỉ có đường chết."

Đi ra ngoài khách điếm, chỉ có nàng cùng Nhị công tử. Vốn dĩ cái chuyến đi này, cũng không phải bốn người đồng hành.

Mộ Cẩm không giải thích.

Nhị Thập cũng không hỏi.

Hết mưa, sương mù lại càng dày.

Hai người không có mang dù, trên tóc, trên người như khoác thêm một lớp vải trắng mỏng.

Ban đầu, hắn đi phía trước, nàng theo ở phía sau.

Đi không quá vài bước, hắn giơ tay lên, "Cho ngươi đấy."

Nàng nghe lời, dùng sức kéo chặt.

Lại đi được vài bước, hắn đột nhiên nói: "Buông ra."

Nhị công tử hôm qua mới nói muốn nàng dùng sức, giờ lại đổi ý. Nhị Thập ngơ ngác.

Mộ Cẩm nắm lấy tay Nhị Thập, tách năm ngón tay nàng ra, đan tay vào nhau. "Đổi thành như vậy, nhớ kỹ."

Nhị Thập: "..." Hình như giữa phu thê mới có thể nắm tay, giống như nam tử Bách Tùy cùng nữ tử Đại Tễ che dù lúc trước.

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, Nhị Thập trở nên thấp thỏm không yên, trên mặt có giọt nước, không biết là sương mù hay mồ hôi.

Cửa hàng bán dương tích giá cách đây hai con phố.

Nhị Thập nghĩ rằng, món ăn nổi danh của cửa hàng, khách hàng chắc chắn là đông đúc không ngớt. Thế nhưng, lại chỉ có một bàn quan khách là hai người bọn họ.

Ông chủ cửa hàng là một cụ già tóc đã bạc trắng một nửa, lão đang hầm nước dùng, ngón tay nứt nẻ do nếp nhăn của năm tháng cầm lấy cái muôi thép cực lớn. Lão cách khá xa, gọi lớn: "Nhị vị quan khách, muốn ăn cái gì?"

"Hai phần dương tích giá." Mộ Cẩm ngồi xuống.

Cửa hàng bình thường, có phần sơ sài.

Dương tích giá là món ăn bình dân ở Tây Phụ Quan. Ngày trước, trước lễ mừng năm mới, mọi người ở Từ gia sẽ ăn mặc tiết kiệm hơn mười ngày, sau đó tích lũy tiền lại để ăn một bữa trong giao thừa.

Phụ thân nói: "Quanh năm suốt tháng, phải ăn một bữa thật ngon."

Nhị Thập có thể gặm nhấm xương suốt cả đêm. Bởi vì, ăn hết bữa tiệc này, lại phải đợi một năm nữa.

Những gì còn lại trong trí nhớ của Nhị Thập về dương tích giá, chính là hương vị của lễ mừng năm mới.

Nước canh của cửa hàng thơm phức, giống với cách nhà nàng nấu nước dùng.

Chủ tiệm vớt lên hai chiếc sống lưng dê rồi bưng lên. "Khách quan, của ngài đây."

Nhị Thập cúi đầu ngửi. Nguyên liệu tẩm ướt, chính là của Tây Phụ Quan. So với lúc ăn giao thừa cùng Từ gia thì không có giống, nhưng cũng là hương vị quê hương.

Vừa nổi lên nỗi nhớ nhà, nàng bỗng nhiên nhớ lại đã từng mơ một giống mộng về Nhị công tử. Nếu như ác mộng trở thành sự thật, có lẽ đến cuối cùng nàng cũng chẳng thể trở về nhà.

Thế nhưng mà...

Nàng liếc trộm Mộ Cẩm.

Bị hắn bắt được quả tang.

"Đang nghĩ cái gì?" Hắn hỏi.

Nhị Thập vội vàng lắc đầu. Không thể nghĩ bậy như vậy, địa vị như Nhị công tử, còn có nhiều mỹ nhân vây quanh, làm sao đem ngọn cỏ dại ven đường để trong lòng. Hiện tại chỉ đơn giản là ham mới lạ mà thôi.

Cả Thập Nhất cũng nói, Nhị công tử không có tâm.

Mộ Cẩm lại hỏi: "Có giống với hương vị quê ngươi không?"

Nhị Thập khoa tay múa chân: "Hành, tỏi, muối, trà đều giống. Bỏ nhiều hay ít có chút khác biệt."

Một ngày một đêm đi thuyền. Nhị Thập học được ngôn ngữ của người câm điếc. Mộ Cẩm rảnh rỗi, dạy nàng vài câu. Hắn lại quá rảnh rỗi, dạy nàng rất nhiều câu.

Hắn muốn chính là cùng nàng nói chuyện, dù cho nàng có im lặng.

"Mẫu thân ta cũng là người Tây Phụ Quan, rất thích nấu ăn." Đây là lần đầu tiên, Nhị công tử không có say rượu lại nói về mẫu thân.

Chủ tiệm lại đang hầm nước dùng.

Cửa tiệm như chìm bên trong nước canh, mùi tương nồng đậm.

Mộ Cẩm nói: "Mẫu thân ta gả cho gã nam nhân kia, gia tài bạc triệu, ruộng tốt ngàn mẫu, trong nhà đến chỗ hẻo lánh cũng có nô bộc. Không tới lượt mẫu thân ta làm đồ ăn. Có điều, bà đã thích là thích. So với thích nam nhân kia thì thích hơn." Mộ Cẩm dừng lại một chút, "Nam nhân thế nhưng cũng chẳng phải tốt lành gì, giả ý hư tình, xây một phòng bếp nhỏ. Lừa mẫu thân ta đi."

Nhị Thập nhẹ nhàng cắn một miếng dương tích giá. Không nghĩ rằng, không phải lúc lễ mừng năm mới, lại có thể được nhấm nháp hương vị như vậy.

Mộ Cẩm dùng chiếc đũa nhặt xương trong bát của nàng, nói: "Ta đã nếm qua dương tích giá mẫu thân ta làm. Thế nhưng không nhiều lắm."

Nhị Thập để ngang đũa trong chén, Nhị Thập ăn không hết, ngầng đầu nhìn hắn.

Thấy nàng chăm chú lắng nghe, Mộ Cẩm mới nói tiếp: "Nam nhân thê thiếp đông đủ, bản sắc phong lưu của nam nhân, nhiều thì cũng thôi đi, ghét nhất là tranh giành đấu đá. Phòng bếp nhỏ... Rốt cuộc cũng không an toàn. Chỉ không cẩn thận một chút, liền có thể bị hạ độc."

Mộ Cẩm nhớ không rõ, chính mình khi còn bé đã bao nhiêu lần suýt chết. Người vì hắn thử độc, hoặc là thái giám, hoặc là cung nữ. Hắn lúc còn nhỏ, trơ mắt đứng nhìn những người kia ngã xuống đất không dậy nổi.

Về sau, mẫu thân của hắn không thích nấu ăn nữa, chỉ có thể vào ngày sinh nhật của hắn, vì hắn mà nấu một bát mì trường thọ.

Cái bát mì trường thọ này cũng phải thử độc. Đầu tiên là thử ngân châm, sau đó để thái giảm thử, nhiều lần mới xác nhận có độc hay không.

Thử xong, đồ cũng đã nguội.

Nhị Thập nấu mì trường thọ, so với mẹ hắn nấu giống y đúc. Hắn chưa bao giờ nếm qua mì trường thọ ngon như vậy. Không người thử độc, ngửi mùi càng thơm.

Nói đến đây, Mộ Cẩm mới ăn dương tích giá, "Dương tích giá ở đây, có chút giống mẫu thân ta làm. Cũng không giống lắm, kém hơn một chút. Có điều, trong kinh thành còn khó ăn hơn."

Nhị Thập bỗng giật mình. Dáng vẻ bình thường nhất của Nhị công tử, hoặc nói là, so với dáng vẻ không ngang ngược bất thường, thì chính là lúc hắn nói về mẫu thân.

Đôi mắt Nhị công tử sáng như làn thu thủy, thanh tuyền hơn tiên.

Bốn chữ "ôn hòa như xuân" đặt trên người Nhị công tử, có chút không ổn. Nhưng đối với một đôi mắt như vậy, Nhị Thập vừa nghĩ tới, chính là như vậy.

Nàng đã nhìn vào đôi mắt hắn, lúc còn có gan trước mặt hắn nửa thật nửa giả, mấy lần lừa dối để qua chuyện.

Lần trước Mộ Cẩm đến cửa tiệm này, chỉ có một mình hắn.

Mùi vị trong mũi, thường tác động đến suy nghĩ của hắn.

Nếu có Thốn Bôn đi theo, hai nam nhân mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, có chút kỳ quái.

Vì vậy, hôm nay Mộ Cẩm kéo Nhị Thập tới. Miệng nàng không thể nói, chỉ có đôi tai để lắng nghe. Không muốn nghe cũng phải nghe.

Mộ Cẩm thu lại chiếc đũa trong chén Nhị Thập.

Nàng cuối cùng đã có thể trở về với hương vị của lễ mừng năm mới.

Hắn nói: "Đúng rồi, chưa từng nghe ngươi nói qua về cha mẹ mình."

Nhị Thập im lặng. Nàng chưa nói được vài lời với Nhị công tử thì đã bị câm rồi, làm sao mà nói được chuyện cha mẹ nàng.

Mộ Cẩm trầm ngâm, "Người Tây Phụ Quan, hiếm thấy ai gầy như ngươi đấy."

Lúc trước Thập Ngũ có nói, Nhị Thập biết điệu Tây Phụ Quan. Mộ Cẩm không ngờ, đó chính là quê hương của Nhị Thập.

Biên cương phần lớn là nữ tử to lớn. Nàng lại vô cùng nhỏ bé.

Nhị Thập cảm thấy, chính vì nhà mình nghèo, đói ăn nên thành ra như vậy. Các gia đình hàng xóm cũng thế, cơm ăn không đủ no, người nào cũng gầy trơ xương.

"Mẫu thân ta giống với ngươi, cũng nhỏ người." Con mắt Mộ Cẩm lại ôn nhu như nước, "Thế nhưng, mẫu thân ta so với ngươi xinh đẹp hơn nhiều. Bà là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian này."

Mộ Cẩm nói xong, yên tĩnh hồi lâu. Mãi đến khi ăn xong dương tích giá mới nói tiếp: "Vừa thông minh lại xinh đẹp. Không may lại bất hạnh, bị gã nam nhân kia coi trọng. Ăn no ngủ yên đều không được."

Mộ Cẩm hồi bé đã tận mắt nhìn thấy, người đầu tiên thử độc bị chết trước mặt hắn. Hắn có lẽ cũng rất khiếp sợ, có lẽ cũng chảy nước mắt.

Về sau người thứ hai chết, rồi thêm người thứ ba chết...

Sau nữa được sắc phong ngôi vị Thái Tử, nguy hiểm càng trùng trùng. Một, hai tháng lại đi gặp Quỷ Môn Quan một lần.

Càng lớn lên, thì tâm càng lạnh.

Mộ Cẩm bây giờ, đừng nói nhìn người khác chết, ngày cả chính bản thân hắn chết, hắn cũng sẽ không vì chính mình mà rơi một giọt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.