Những Tháng Năm Tươi Đẹp

Chương 3: Chương 3: Khi tình yêu bị dập tắt




Ngó qua hàng ghế bên cạnh, từng cặp nhân tình đang vui vẻ cười đùa. Nụ cười như cố gắng xua tan đi cái buồn buồn. Có cái gì nghẹn lại ở tim, xát muối tận vào vết thương... Hít một hơi thật dài, Thủy Tiên cố gắng nuốt những muỗng kem vào và bất thình lình cô bé rưng rưng nước mắt. Nước mắt hòa lẫn vào từng muỗng kem, nó chan chát nhẫn nhẫn đến khó nuốt vô cùng.

“Lại khóc nữa rồi!” Một giọng nói tiến lại gần.

“Cậu mới đến Hoàng Ngân?” Không quá ngạc nhiên Thủy Tiên cười gượng.

“Đến và thấy cậu yếu đuối quá nè???” Giọng nói lên cao và nhìn Thủy Tiên vẻ khó chịu.

“Mình có đâu...? Tại...” Thủy Tiên ấp úng.

“Bụi bay vào mắt chứ gì?” Hoàng Ngân đưa đôi mắt nhìn trân trân cô bạn.

“Mình không thể quên được! Mình biết mình yếu đuối, ngu ngốc dại khờ nhưng sao thật là khó...”

Lời nói nghẹn ngào trong nước mắt. Hai tay cô bé vội che đi vì xấu hổ cho những giọt nước mắt rơi vô nghĩa kia. Cố không rơi mà có lẽ càng cố chỉ càng thêm nhớ, càng thêm khóc...

“Nín đi! Nhìn cậu như vậy, mình chỉ muốn cho gã Nhật Khang kia một trận mà thôi. Hay thử quen ai đi? Cậu cũng đỡ nhớ hắn nữa!?” Cô bạn thân nhấn mạnh giọng nói nhìn cô bé.

“Hả?!” Thủy Tiên ngơ ngác trước câu nói đó...

“Phải rồi quen ai đó đi... Thấy sao?” Cô bạn gái cười nhìn Thuỷ Tiên.

Đôi mắt ngân ngấn vài dòng lệ bỗng chợt le lói niềm tin. Liệu có thể quên đi hay không? Nhưng có lẽ bây giờ điều đó là tốt nhất, mình cứ sống trong cái quá khứ cũ chẳng có gì ngoài nước mắt. Một người mới có lẽ sẽ là một trò chơi... Tại sao lại không thử nhỉ?

Những câu nói của ngày hôm nay, liệu có thành sự thật? Một người bị dối lừa thì họ sẽ đem chính cái dối lừa đi phân phát khắp nơi giống như một trò chơi, chơi mãi đến hồi cũng chán.

Bạn thân của Thủy Tiên Lê Hoàng Ngân, một cô gái không chỉ đẹp toàn tài mà học vấn cũng thuộc hàng siêu, không có gì phải chê trách. Cùng Phạm Gia Khiêm đôi trai tài gái sắc trường THPT “Cánh Buồm”.

- ---o----

Như những sợi chỉ, ngày ngày thêu trên chiếc khăn lụa mềm. Thùy Dương đã ấp ủ một tình yêu con con của mình trong những trang nhật kí. Nơi mà bao ước mơ về hoàng tử Gia Khiêm và cô ngốc Thùy Dương... Dẫu biết rằng chỉ là ảo vọng, là hoang tưởng nhưng nhỏ vẫn không thôi khao khát nhìn và ngắm bức tượng sống kia.

Lớp học 12C

“Cái lớp này sẽ đẹp hơn và hoàn hảo hơn nếu như không có một thùng phi di động như cô?!” Một giọng nói vang lên từ phía đầu bàn.

Cầm ổ bánh mì trên tay Thùy Dương chợt dựng người lại và dán ánh mắt vào câu nói kia. Vẻ mặt biến đổi thấy rõ ràng, các cử chỉ trên cơ thể bắt đầu xuất hiện.

“Làm ơn bớt ăn lại hay là đổi lớp dùm một cái đi? Cô không thấy cái lớp toàn mỹ nam, mỹ nữ này có cô là một khuyết điểm lớn hay không?”

Lại một giọng nói khác thêm vào và lần này còn dữ dội hơn là giật lấy ổ bánh mì của Thùy Dương đang ăn dở dang, hất tung xuống nền đất.

“Thùng phi di động mau biến đi.” Tiếng người con trai nói thất thanh kèm theo tiếng vỗ tay của cả đám hùa theo.

Họ đập bàn rầm rầm như ủng hộ trò chơi mới của đám con gái này.

“Bánh mì của tôi? Các người làm gì thế? Các người thật quá đáng lắm!!!” Thùy Dương vội nói to.

Như không thể chịu nổi nữa, từng giọt nước mắt của nhỏ bắt đầu tuôn rơi. Ổ bánh mì mới mua còn chưa kịp ăn mà đã bị rớt xuống đất. Ai mà thèm học cái lớp này chứ? Các người toàn cậu ấm cô chiêu, ai nấy đều xinh đẹp vậy mà chỉ biết hùa nhau ức hiếp một mình tôi. Tiếng nấc nghẹn ngào ở trong lòng. Phải chăng mập là một cái tội? Và những người có thân hình tròn tròn luôn là thú vui cho những người khác??? Nước mắt càng tuôn trào ra, nhỏ nghĩ cho thân phận hẩm hiu của mình. Từ giờ phút này, mình phải đối phó ra sao với cái lớp này đây?

“Hãy thôi cái trò này đi.” Câu nói vừa cất lên, cả lớp đổ xô vào ánh nhìn đó và ai nấy đều lặng im nhanh chóng.

Nhỏ nấc nghẹn nước mắt, hai tay run run, bờ má đã lấm lem... Cố gắng gượng người dậy và nhìn lên xem ai đã nói đỡ cho mình.

“Dù sao cũng là bạn học của chúng ta. Khiêm không muốn thấy cả lớp lại ăn hiếp bạn ấy nữa!!!” Câu nói vừa dứt cũng là lúc đám đông giải tán ngay sau đó.

Không còn ai hó hé một tiếng nào, những ánh mắt bắt đầu dán vào với vẻ nuối tiếc hùi hụi. Trò vui đã hết rùi, chán thật!

“Bạn có sao không? Nín đi! Đừng khóc nữa, con gái khóc là không đẹp đâu.” Nụ cười cố trấn an nhỏ.

Hít một hơi dài sụt sịt cái mũi, nhỏ bắt đầu nhoẻn một nụ cười tươi tắn.

“Cám ơn bạn về mọi chuyện!!!”

“Bạn lau nước mắt đi.” Khiêm chìa trong tay ra chiếc khăn tay và nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của nhỏ.

“Trường học cũng giống như một xã hội thu nhỏ vậy, có ngọt có cay. Bạn nên cứng rắn lên! Đừng vì những câu nói không đâu của mọi người mà làm tổn thương mình.” Khiêm nhấn mạnh câu nói nhìn nhỏ.

Ánh mắt bâng quơ, nhỏ nhìn con người ấy cùng câu nói ngụ ý kia, bao cảm xúc lâng lâng cứ tuôn trào ra mãi...

Có chăng con thiêu thân biết là lửa đỏ song sao nó vẫn lao vào... Một tình yêu chớp nhoáng để rồi le lói mãi mãi...

Một tình cảm vụn dại mà nhỏ chỉ biết đem từng cung bậc ấy gửi vào trong quyển nhật kí. Nơi mà nhỏ biết, nhỏ cảm nhận được niềm hạnh phúc... Có phải chăng là quá dại khờ hay không?

... Nhật kí yêu dấu, hôm nay ta đã nói chuyện với người đó tổng cộng là ba lần đó. Ôi thích quá đi! Người đó còn chỉ ta cái bài tập khó nữa. Ta hạnh phúc lắm...

- ---o----

Giờ ra chơi...

Cầm bịch bánh trên tay Thùy Dương ăn ngấu nghiến...

Bỗng một cô gái bước qua lớp 12C với gương mặt xinh xắn đứng ở góc hành lang, đôi mắt long lanh nhìn vào lớp học. Thùy Dương ngơ ngác. Chà xinh quá, mà cô ấy nhìn ai vậy nhỉ?

Và nhỏ càng ngơ ngác hơn khi Gia Khiêm đứng dậy bước ra cửa... Đầu tiên là sự ngỡ ngàng, lúng túng và e dè. Nhỏ đưa bịch bánh xuống bàn. Hai con mắt trơ trơ nhìn người ấy và cô gái xinh đẹp kia trò chuyện... Bao nhiêu câu hỏi cứ bám lấy nhỏ. Người con gái kia là ai vậy? Sao hai người lại trò chuyện vui vẻ quá? Mà sao nói gì mà lâu quá nhỉ...?

“Này cậu còn bánh à? Cho tớ ăn với nha!!!” Tú Châu thọc tay vào hộp bàn.

“Ừ!”

Thùy Dương trả lời gọn lỏn, vẻ mặt xị xuống thấy rõ. Nhỏ úp mặt xuống bàn như không muốn biết chuyện gì trên đời này nữa.

“Bạn gái Gia Khiêm đến kìa phải không?” Giọng nói vang lên ở cuối bàn.

“Hai người họ đẹp đôi quá à! Ngưỡng mộ ghê...” Một giọng nói khác thốt lên.

Mắt nhỏ thấy, tai nhỏ nghe rõ mồn một. Nhỏ vỡ lẽ và chưng hửng ra bao điều ngạc nhiên. Sự thật là cái gì đó đau lòng ghê gớm. Nụ cười chua chát ở khóe môi rưng rung, vài giọt lệ bắt đầu rơi. Nếu giấc mơ đã kết thúc nhanh đến vậy thì Dương ơi mày hãy tỉnh đi. Người ta là gì? Là một Hot boy còn mày, có chăng chỉ là một con mập không hơn không kém mà thôi... Tình yêu nhỏ bé của mình đã chết rồi mà ngay từ đầu nó đâu có phải là tình yêu? Chỉ là đơn phương của một mình mình... Từng trang vở kêu xào xạc, nhỏ nằm bẹp trên bàn, bao nhiêu bài giảng của thầy tất cả đều văng ra ngoài ô cửa. Đôi mắt mơ màng nhìn cánh chim bay lượn ở nơi vô định nào đó. Có thứ thuốc lãng quên không nhỉ?

“Lát Dương có thể cho mình mượn tập về nhà ha!” Gia Khiêm nói với nhỏ.

“Hả? Có gì sao?” Nhỏ chợt bừng tỉnh cơn mơ màng.

“Cho mình mượn tập về nhà ha...” Gia Khiêm nhìn và nở nụ cười nhẹ.

“Ừ! Tập nè...” Dương thều thào đưa tập cho Khiêm.

Chớp nhẹ đôi mắt, bước chân ra khỏi bàn với cuốn tập trên tay và như có cái gì đó nghẹn lại, Gia Khiêm quay lại nhìn Thùy Dương.

“Dù có đôi lúc mệt mỏi, khó khăn nhất nhưng bạn cũng đừng nản lòng. Mình mong Dương mãi cười thôi!!!”

Những lời nói ấm áp kia có phải mình nghe lầm không? Nhỏ cười mỉm trong niềm sung sướng cả người cứ rạo rực như có nam châm hút...

Nếu chỉ là mơ thì giấc mơ ấy đừng bao giờ thức... Hãy để giấc mơ mãi mãi ngọt ngào như thuở ban đầu. Điều đó có quá khó khăn không?

- ---o----

Cầm ổ bánh mì cầm trên tay Phương Liên cắn một cái vào miệng và bắt đầu nhai. Như bị bỏ đói lâu lắm, nó ăn khí thế trong phát khiếp... Vớ lấy chai nước trong tay và tu ừng ực. Nhìn cảnh ăn uống này không ai nghĩ đây là một đứa con gái, nước vãi từ ổ bánh mì chảy ra tỏn tẻn. Bờ môi tèm lem những vụn bánh mì, cả nước và bánh hòa tan lại thành bức tranh nhìn đến là kinh... Ngó ánh nhìn sang bên trái, vẻ giận dữ nó la to.

“Nhìn gì hả??? Thằng nào nhìn ta thọc mắt đó!!!” Đôi mắt sắc lẻm, nó hậm hực quát càng tợn.

Lũ quái gở toàn muốn mình nổi điên lên, ăn uống cũng không được yên thân. Sẽ có lúc ta túm hết toàn bộ cho vài cú đấm.

Ngay lập tức không ai dám bén mảng ngó sang... Ai nấy đều lẩn tránh bỏ chạy.

Cũng đưa ánh nhìn chăm chú từ phía xa xa... Tuấn Minh cắn trái cóc với bao suy nghĩ. Con nhỏ dữ quá ăn gì mà gớm, thằng nào rước phải chắc xui cả đời.

Bỗng! Nó giật nảy người nhổm dậy... Miệng hét vang.

“Ai đó ngon ra coi...” Giọng nói đanh thép như nổ vang cả trời.

Tiếng vỗ tay khanh khách từ phía xa, những bước chân nối tiếp nhau tiến lại gần... Không quá ngạc nhiên Phương Liên hạ giọng xuống. Nụ cười hiếm hoi hé nở trên môi nó...

Tuấn Minh ngơ ngác nhìn, miệng lẩm bẩm. Chà nụ cười của quỷ dữ!!!

“Anh làm em giật mình! Cứ tưởng lũ choi choi nào chứ.” Phương Liên cười nói với người con trai kia.

“Lũ đó chắc cũng toi mạng với nắm đấm của em quá!!!” Người con trai nhìn chăm chăm nó.

“Có gì hôm nay, anh Hắc Động muốn gặp em vậy?!” Nó bắt đầu vào câu chuyện cách ngọt ngào.

“Haha... Đúng là Phương Liên!” Nụ cười giòn tan văng vẳng.

Xa xa Tuấn Minh chớp chớp hàng mi, không hiểu cuộc trò chuyện ấy là gì? Hình như hai người này thân lắm, cũng đúng thôi một tay giang hồ với kẻ chợ búa mà... Hắn chặc lưỡi vẻ ngao ngán. Hơi đâu mà quan với chả tâm làm gì...? Nhưng miệng nói thế, hắn vẫn nán lại nhìn chăm chăm đằng kia.

“Vụ này anh nhờ cả vào em. Đây là tiền đặt cọc...” Dứt lời Hắc Động chìa tay ra phong bì.

“Anh đưa em bao nhiêu cho vụ này?” Chu cái mỏ lên nó bắt đầu run run hàng mi cong cong.

“Cũng khá đó không phải hạng xoàng đâu? Người ta biết danh tiếng của em mà.” Hắc Động cười trả lời nó.

“OK!!! Em nhận vụ này, tối nay anh đến chỗ cũ. Em giao hàng cho...” Nó cười trừ.

- ---o----

Tiếng trống trường điểm vang... Ngay lập tức tất cả lũ học sinh nháo nhào kéo ra. Kẻ xúm lại gian hàng ăn uống, kẻ tí tửng những câu chuyện phiếm. Kẻ nối những bước chân dài chạy ra xe... Tất cả như khúc ca hòa tấu đẹp đẽ mà ngày nào cũng cất lên.

“Tối nay ghé sang nhà mình nha, có một bữa tiệc nhỏ!” Hoàng Ngân nói với Thuỷ Tiên.

“Ơ?! Mình...” Thủy Tiên ngập ngừng.

“Không được từ chối đó... Đúng 7 giờ tối nay cậu không đến là mình giận!” Hoàng Ngân nhấn mạnh giọng nói.

Nhà Hoàng Ngân

Cả không gian ngập tràn những món ăn linh đình... Hoa thơm vấn vương cả phòng cùng điệu nhạc êm ái như ru ta vào bản tình ca lãng mạn... Song Thủy Tiên vẫn không cảm thấy vui, vẫn vẻ mặt u sầu nhạt nhẽo, cô bé ngồi yên vào một góc an toàn. Đưa ánh mắt bâng quơ nhìn mọi người, ai ai cũng đẹp cũng xinh và cũng vui. Chắc chỉ có mình buồn thôi! Xị gương mặt xuống, cô bé bắt đầu thở dài cho bao suy nghĩ đáng chán của mình.

“Sao lại ngồi trong góc thế này?” Một giọng nói lạ cất lên từ phía sau.

“Ai vừa nói thế nhỉ?” Ngước vội lên cô bé ngơ ngác.

Chớp chớp và chốc chốc bậm chặt lấy đôi môi nhưng cô bé vẫn không biết đây là ai?

“Coi chừng bậm môi quá, cắn chảy máu bây giờ!!!” Người đó cười trước biểu hiện của cô bé.

“Ơ?!” Vẻ bối rối cho thái độ đáng xấu hổ của mình. Cô bé càng xị mặt xuống quay sang bên cạnh.

“Làm quen nha được không cô bé?” Người đó cất nên lời và nhìn.

“Không... Tôi không thích?!” Cô bé trả lời dứt khoát.

Trái lại với sự khó chịu kia, người đó nhìn cô bé bằng một ánh nhìn rất lạ.

“Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Vậy thì tại sao gương mặt xinh đẹp này cứ buồn hoài. Nếu cô bé không thích làm bạn thì thôi vậy...” Dứt lời người đó bỏ đi.

Một lời nói của người xa lạ, cô bé chưng hửng bao suy nghĩ. Anh chàng này là ai, lạ quá ta? Bạn bè Ngân ai mình cũng biết mà?!

Lát sau ai nấy đều vào tiệc cách hào hứng với những điệu nhảy. Cô bé ngơ ngác nhìn anh chàng hồi nãy đang cùng Hoàng Ngân tay trong tay trong điệu Valse lãng mạn. Bao nghĩ suy ngập tràn về não và như không để yên, cô bé chạy lại nắm lấy cánh tay Gia Khiêm.

“Sao cậu để Ngân nhảy với người kia vậy?”

“Có sao đâu?” Gia Khiêm nhìn họ và nụ cười hé nở nụ cười bằng giọng vô tư.

“Hả?! Cậu có đùa không? Cậu không sợ người ta cua Ngân ư?” Cô bé nhấn mạnh giọng nói.

“Haha... Làm gì có chuyện đó, họ là anh em mà thôi!” Gia Khiêm cười nắc nẻ trước câu nói của Thủy Tiên.

“Cái gì? Nhưng Ngân đâu có anh em gì? Câu ấy là con một mà...” Cô bé nhíu hàng lông mày lại.

“Thì anh em kết nghĩa mà... Cậu ấy tên là Bang Hắc Động.” Gia Khiêm nhấn mạnh.

Anh em kết nghĩa... là sao không hiểu gì hết? Cô bé càng nhìn người đó kĩ hơn. Người gì mà ốm quá trời, sao xứng với Ngân được. Nhưng sao mình không biết gì hết vậy nhỉ??? Phải cho Ngân một trận mới được, dám giấu mình... Cô bé nghiêm nghị và nghĩ những kế hoạch cho cô bạn thân một mẻ nhớ đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.