Nhục Hồng Ngải

Chương 11: Chương 11: Ma lai




Cả ba người đàn ông đi chậm rãi dần dần về bản của Uông Bắc. Chiếc đèn pin của anh ta đang cầm lại khẽ rọi sáng phía trước. Bách cảm thấy ghê rợn, đưa mắt đảo ra xung quanh liên tục. Hôm nay quả thực là quá sức đối với anh. Những điều được nghe thấy, chứng kiến thật khó tiếp thu nổi. Anh xoa xoa hai cánh tay, chỉ lo giữa những đám cây lùm cỏ kia, có thứ gì đó sẽ nhảy xổ ra.

Thầy H”Nue vừa đi vừa chậm rãi đáp: “Ma lai..thực ra là một lời đồn đại từ rất lâu ở những nơi núi rừng này. Trước cả khi tôi sinh ra. Tôi cũng không nghĩ rằng nó có tồn tại, thế nhưng những gì mà tôi vừa nhìn thấy...”

Thầy H”Nue thở hắt ra trong không gian im lặng.

Đoạn, thầy nói tiếp: “Ma lai thường là những cô gái dân tộc trong bản, chưa lấy chồng mà phải chết sớm. Những cô gái chết đi nhưng không muốn siêu thoát, ba hồn không đi hết mà bám ở lại thân thể, chỉ có hồn thứ ba được người nhà triệu đi canh mộ, còn hồn hai hồn ba không chịu đi...vì thế nên mọi bi kịch sẽ bắt đầu. Sau nhiều đêm nằm dưới mộ, cái xác không phân hủy mà dần thay hình đổi dạng. Những cô gái đó trở thành một người khác, chui lên từ nơi chôn cất và mò tìm vào các bản làng lạ để sinh sống từ đầu, như một người thường. Ma lai biến hình thành những cô gái quyến rũ xinh đẹp, ngây thơ, trộn lẫn vào như gạo với muối, không thể phân biệt rõ. Đến tối, những con ma lai xuất hồn. Từ đường cổ, những con ma lai rút ruột mình ra theo, chỉ có đầu và bộ ruột gan đi theo cùng, không có hình dạng cố định, bay tự do, đi lảng vảng vào trong rừng tìm nạn nhân. Vì chỉ còn phần hồn thứ nhất thứ hai nên chúng chỉ điều khiển được phần đầu và nội tạng thôi, còn đôi chân thì không thể...Khao khát có một linh hồn đầy đủ, nên chúng muốn đi bắt hồn của con người để ăn. Mà phần hồn thứ hai là có linh khí mãnh liệt nhất, chỉ cần ăn tim, ăn gan là sẽ hút được phần hồn...Chủ yếu nạn nhân sẽ là con trai, vì đó là những hồn ma trinh nữ...”

“Thật..thật sao...vậy là chỉ có cái đầu...?“. Bách rùng mình liên tưởng lại khi nãy. Đúng là cô gái gọi anh từ trong bóng tối, giữa những lùm cây, chỉ hiện ra gương mặt xinh đẹp chứ những bộ phận khác anh không nhìn thấy.

“Đúng vậy...Hình dạng hết sức quái dị...“. Thầy H”Nue đáp.

“Vậy có cách nào kiểm tra ma lai không? Nếu như sống như người thường chỉ cần kiểm tra những cô gái xinh đẹp thôi mà phải không?” Bách thắc mắc.

“Theo lời đồn, những người từng thoát chết, thì họ không nhớ nổi khuôn mặt của những con ma lai. Những cô gái đó càng về tối thì cơ thể càng đẹp, khuôn mặt mỹ miều hơn, khác hẳn ban ngày, nên không tài nào phát hiện nổi, như là một người khác vậy...Ngoài điểm ấy ra thì không có điểm gì khác với người thường. Con gái xinh thì rất nhiều, sao mà biết được?” Uông Bắc sau một hồi im ắng thì mới cất tiếng.

Bách cố hình dung khuôn mặt của cô gái mình vừa gặp. Nếu anh nhớ được thì có thể phát hiện ra chúng giữa những người thường. Thế nhưng quả thực, khuôn mặt của cô gái đó dường như đã phai nhạt trong trí nhớ của anh.

“Giờ tôi làm lễ cầu siêu cho người đó, rồi chúng ta đi về...” Thầy H”Nue nói.

Ba người trở lại bản làng, quay về ngôi nhà có người vừa mất. Bách nhìn sang những ngôi nhà xung quanh. Có một vài căn nhà trong bản vẫn sáng đèn. Đi qua những cánh cửa, Bách thoáng thấy bóng dáng của những người phụ nữ, đàn ông, trẻ em đi lại trong sân, trong nhà. Tiếng nói vang lên léo nhéo. Anh thầm cười trong đau đớn. Quả thực, những đứa trẻ anh nhìn thấy vừa rồi chỉ là những ảo ảnh. Những đứa trẻ thực sự đang ở yên vị trong gia đình của chúng, ở bên cạnh cha mẹ, ông bà, được bao bọc bảo vệ. Chỉ có anh bất tài không thể giữ cho riêng mình một gia đình, giữ được đứa con trai thân yêu ở bên cạnh.

Anh thấy nỗi tuyệt vọng đang đè dần xuống đôi vai của mình. Anh cảm thấy lạc lối. Trước đây, anh là một con người vô thần, chỉ tin vào những gì đôi bàn tay mình có thể tự tạo dựng. Lối suy nghĩ đó đã giúp anh trải qua vô cùng nhiều khó khăn gian khổ trong cuộc sống. Thế nhưng hiện giờ anh đã bất lực, đành phải bấu víu vào những niềm tin anh luôn cho rằng không có thật. Nơi rừng thiêng núi độc này còn nhiều thứ kinh khủng hơn anh tưởng tượng.

Bách đi theo thầy H”Nue và Uông Bắc trở vào căn nhà lần nữa. Anh thấy có lỗi khi đã tự ý bỏ đi mà không nói năng gì với thầy.. Chắc hẳn hai người còn rất nhiều việc phải làm mà lại lo lắng đi tìm anh. Lần này anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Người bên trong căn nhà đã vãn bớt. Anh nhận thấy một chiếc quan tài gỗ đã được di chuyển từ đâu, tại vị giữa căn phòng lớn ở ngoài. Chiếc quan tài này khác biệt so với những chiếc quan tài thông thường trong tang lễ của người Kinh dưới xuôi anh. Trông chiếc quan tài chật hẹp hơn, phần gỗ cũng không được mài nhẵn và xi cánh gián mà chỉ là những miếng gỗ ghép vào hay đơn giản hơn là đục từ một thân cây.

Ở trong căn phòng chứa xác chết ghê rợn kia, tiếng gõ mõ khô khốc vang lên.Thầy H”Nue đang ngồi quỳ chân trước thi thể người đàn ông xấu số, tay khẽ cụng mõ và miệng lẩm nhẩm những tràng dài nghe khá khó hiểu. Có lẽ đó là kinh cầu siêu.

Được một lúc, một người đàn ông nào đó bước vào trong căn nhà, tay cầm theo một con gà trống lớn bị trói chặt chân, vẫn còn đang cựa quậy.

Con gà đó được mang tới cho thầy H”Nue.

Uông Bắc thay chỗ thầy tiếp tục gõ mõ. Thầy H”Nue lấy một con dao nhỏ sắc, khẽ cắt tiết con gà bằng một đường dao rất ngọt. Máu từ cổ gà chảy xuống một chiếc bát nhỏ. Tiếp theo đó, thầy H”Nue mạnh mẽ lách chiếc dao vào giữa những chiếc xương ức của con gà, rạch ra và ngoáy lên. Khi thầy rút chiếc dao ra, ở đầu mũi dao dính một vật nho nhỏ: tim gà. Một người đàn ông trẻ tuổi cũng xông xáo vào giúp thầy mổ sống con gà. Bộ lòng của con gà được moi ra, tách lấy lá gan và chút ruột non.

Tất cả những thứ đó, được thầy H”Nue khẽ khàng đặt vào trong ổ bụng của thi thể, theo đúng thứ tự và những nơi còn trống.

Một bộ kim chỉ lớn được đưa đến. Uông Bắc nhanh nhẹn đỡ lấy rồi nhúng khẽ cuộn kim chỉ vào trong bát tiết gà.

Đặt xong, thầy H”Nue khẽ nhúng nhẹ hai ngón tay vào bát tiết gà, vạch hai đường lên mí mắt nhắm mở của xác chết, hai đường ngang miệng và một đường ngang trán.

Xong xuôi, xác chết được đậy lại.

Thầy H”Nue bưng bát tiết gà vẫn còn ngâm cuộn kim chỉ tiến về chiếc bàn thờ nhỏ ngoài phòng khách, đặt lên và cắm 3 nén hương cầu khấn. Trước chiếc quan tài, một bàn thờ nhỏ cũng đang được dựng nên.

Thầy H”Nue nói với người nhà nạn nhân: “Tôi sẽ tìm hiểu thêm về vụ này. Những hậu sự cần thiết tôi đã làm lễ đủ cả. Cứ đúng giờ này, gia đình nhập quan. Sáng mai, sau khi công an khám nghiệm có kết quả hẵng báo tôi. Trước khi an táng hay gọi tôi để tôi làm nốt...Cứ 3 canh giờ thắp 1 nén hương nhé...“.

Tất cả đều gật gù, bắt tay cảm ơn thầy.

Thầy H”Nue ra hiệu, Uông Bắc đi theo và Bách cũng tự hiểu điều đó. Con đường trở về còn xa mà trời dần trở về khuya rồi.

Quay trở về con đường cũ, Bách đi sau thầy H”Nue và ánh đèn le lói của Uông Bắc. Đưa tiễn một đoạn, Uông Bắc nhường chiếc đèn pin lại cho thầy rồi vẫy tay chào.Anh ta quay trở lại ngôi nhà nằm trong làng.

Đi được một đoạn, Bách không giấu nổi sự tò mò, bèn đánh tiếng hỏi:

“Thầy...sao thầy nói vụ việc này có liên quan tới cháu bé nhà tôi..?”

Thầy H”Nue trầm ngâm đáp.

“Cũng là như anh thôi...tôi vô tình thấy mối liên hệ. Vương quanh xác chết ngoài sự đau đớn khổ sở, vẫn có 1 chút tia đỏ ma quái kia và năng lượng đen của các vong ma ác...Tôi đã lấy được đống bột về rồi, tôi sẽ thử lần tìm xem là ai...chúng ta sẽ có manh mổi hơn...”

Bách và thầy H”Nue trở về bản sau cả một quãng đường dài, cả hai đã mệt lử. Bước vào căn nhà vắng lặng, ba mẹ của thầy H”Nue đã đi nghỉ. Trong căn phòng khách vẫn còn mùa thơm của xôi mới đồ. Ngày mai Bách sẽ được dự lễ Cơm mới của người Mông lần đầu tiên. Thế nhưng anh nào còn chút háo hức nào. Bây giờ trong anh đè nặng nỗi buồn lẫn với sự sợ hãi. Hôm nay quả thực là một ngày quá dài.

Thầy H”Nue vẫn cẩn thận bôi sáp phép như hôm qua cho Bách. Hôm nay thầy cẩn thận hơn, còn ra ngoài vườn sau lúi húi, hái vào mấy chiếc lá cây khá to, mép viền lá uống lượn mang vào.

“Đây là lá mắc khén, hay còn gọi là lá giữ hồn, đặt dưới gối nằm ngủ rất an toàn, không bị vong âm quấy nhiễu. Bất kể thứ gì cũng tránh xa được. Đây là bí mật đi rừng của chúng tôi. Để 1 ít lá này vào ví,vào trong người sẽ an tâm hơn. Loài cây này nổi tiếng với hạt của nó, dùng để làm gia vị, nhưng không ai biết được công dụng này của lá xanh mắc khén, và chỉ đặc biệt là ở những cây trồng lâu năm hấp thụ năng lượng của núi rừng mới có....“.

Bách khẽ cảm ơn thầy. Thầy H”Nue lại lui về căn phòng riêng kì lạ của mình, để lại Bách một mình trong màn đêm trống trải.

Giờ đã là hơn 10 giờ tối, sóng điện thoại rất chập chờn. Bách chợt cảm thấy nóng ruột, cũng đã 2,3 hôm từ lúc anh bỏ lại bác Miên ở biên giới Việt Lào. Không hiểu tới giờ đã có tin tức gì chưa. Anh cảm thấy có lỗi.

Bách quyết định đứng ra ngoài cửa ra vào, bắt sóng điện thoại để gọi về cho mẹ. Trong căn phòng ngủ nhỏ bức bí kia, anh cảm Dù thế nào, anh cũng phải hỏi chút tin tức.

Bách bấm gọi vài cuộc mới bắt được sóng. Tiếng tút tút vang lên chập chờn. Một cuộc, hai cuộc,....mẹ anh vẫn không bắt máy. Liệu bà đã đi nghỉ hay là đang giận anh?

Bách khẽ thở hắt ra mệt mỏi. Anh ngồi bệt xuống hiên cửa. Tay trái bấm điện thoại liên hồi, mất kiên nhẫn. Thêm vài cuộc gọi nữa, anh bỏ cuộc.

Anh không biết phải làm như thế nào. Tâm trí anh bị giằng xé, như cách đây 8 năm trở về trước. Ngày ấy, anh phải đứng giữa ngã ba đường, giữa chữ tình và chữ hiếu, khiến anh khổ sở đến khốn cùng.

Giờ đây đứng vào trước sự thật nghiệt ngã dường như không còn lối thoát này, anh lại điên rồ nghe theo lời nhắn nhủ không rõ ràng của người vợ đã mất.

Anh bần thần lôi bài thơ tối nghĩa ra đọc lại để nghiền ngẫm, quả thực anh không thể nhớ nổi bài thơ. Anh lo rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó gửi gắm trong bài thơ.

Tờ giấy cứng đã có phần nhàu nát đi nhiều.

“Tháng ngày hạnh phúc trôi xa

Thịt thà máu mủ chia lìa từ đây

Tuyệt vọng tìm về hướng Tây

Cao cao dẻo núi quanh quanh lưng đèo

Nằm chung với những người nghèo

Trong cơm có sạn trong êm có thù

Dọc đường nghe tiếng người mù

Thấy ao nước đọng đừng lo lắng nhiều

Tìm về nơi chốn cô liêu

Tử thi nằm ở phía trên người thường

Trái tim mách bảo đúng đường

Đừng để nhiễu rối đi xa nơi cần

Ác tâm vượt qua hồng trần

Vong ma quỷ quái hiện hình muôn nơi

Người chết trở về đi chơi

Mộc thổ thấm đẫm huyết tươi muôn đời

Khôn ngoan lại được ý trời

Ngọc thực quý giá được mời đừng ăn

Đêm đêm lặn lội băn khoăn

Nguyệt thực năm ấy là ngày đoàn viên.”

Ánh mắt anh dừng lại ở hai dòng thơ:

“Vong ma quỷ quái hiện hình muôn nơi

Người chết trở về đi chơi...”

Cùng với lời nhắc nhở đinh ninh

“Đừng để nhiễu rối đi xa nơi cần...”

Chẳng phải thủ tục kì lạ hôm nay anh chứng kiến ở bản Mường là “người chết trở về” đó sao. Anh thấy trái tim mình đập thình thịch. Như vậy là anh đang đi đúng hướng có phải không?

Bách vò đầu bứt tai vì sự mâu thuẫn đang giằng xé trong tâm can. Một nửa anh tin sống chết rằng mình đang làm đúng. Nửa còn lại phản đối, cho rằng những điều này thực sự rất khó tin, thật vớ vẩn, rằng anh cần trở về bên gia đình của mình, cha mẹ và họ hàng để cùng những cán bộ có nghiệp vụ tìm kiếm con trai anh một cách khoa học và bài bản hơn.

Vầng trăng trên bầu trời đã dần đầy đặn hơn, nằm khuất sau mây đen. Những cơn gió liu hiu khiến những mảng cây cối tối màu xung quanh nghiêng ngả. Không gian vẫn im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng gió khe khẽ trên những tán cây.

Bách chăm chăm nhìn vào những nét chữ nghiêng ngả trên tờ giấy. Đầu óc anh đang trôi dần về những năm tháng cũ.

Anh không hề nghe thấy tiếng chốt cổng vang lên khe khẽ. Kít..kít...

Và rồi rất nhanh, những thứ đó lao về phía Bách, đang ngồi không chút phòng bị.

Anh ngẩng lên và rồi sợ hãi như thể tim sắp ngừng đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.