Nhục Hồng Ngải

Chương 3: Chương 3: Lời nhắn




“ Hừm...Quẻ này có cái vui có cái buồn. Cậu muốn nghe cái gì trước? Tôi cũng đang không biết nói sao...“. Người đàn ông kì lạ nói.

“Bác cứ nói vui trước đi...rồi buồn. Tới giờ này đối với cháu vui buồn chẳng còn ý nghĩa nữa. Cháu chỉ muốn biết con cháu đang ở đâu thôi...Dù nó chẳng còn trên đời này, cháu cũng phải đưa được nó về nhà...”

“Ừ...Tin tốt là, thằng bé vẫn còn sống, nhưng quẻ chỉ ra tượng ẩn phục, tức là đang bị giấu đi. Nó bị bắt bởi hai người nam. Giờ cứ theo hướng Tây, Tây Bắc mà tìm. Ở xa nhà lắm..ở một vùng hoang vu hẻo lánh, cao,...Tôi chỉ biết tả thế thôi.”

“Thật..thật ư?” Bách lắp bắp. Từ trên trán anh, những giọt mồ hôi đang dần chảy xuống. Tay anh run lên, anh nhìn thấy sự trùng lặp đáng ngờ trong những lời nói của ông lão với một điều anh vừa được biết cách đây không lâu.

“Phải đấy...Nhưng mà, tin xấu là...nếu không nhanh lên thì tử tôn hóa quỷ, mạng chẳng giữ được nữa đâu. Nhanh nhất là 10 ngày nữa có tin, không thì phải tới gần 3 tuần nữa. Chỉ còn khoảng 1 tháng cho anh là nhiều nhất để cứu được nó thôi...”

“Biết được cả thời gian vậy sao...? Hướng Tây Bắc rộng lớn như thế cháu biết tìm ở đâu bây giờ....Mà tại sao họ lại giam giữ thằng bé lại chứ? Từ lúc thằng bé mất tích tới giờ đã gần 2 tuần rồi...chưa có một cuộc gọi chuộc nào là thật. Chúng giữ thằng bé có ích gì chứ...”

“Tùy cậu thôi...Tôi lên quẻ thấy vậy. Chắc chắn chúng có lợi mới giữ thằng bé. Cậu không nhanh đi tìm đi là không còn kịp nữa đâu...“. Nói xong ông lão lại khua nhẹ chiếc gậy gỗ để đi về phía trước.

Bách lắp bắp đứng đằng sau, vẫn còn ngơ ngẩn trước những lời nói của ông lão.

Người đàn ông mù quay đầu lại nói một câu cuối với Bách: “Tìm ở chỗ càng đông người càng tốt, vừa đánh động, lại dễ tìm được Quý Nhân. Tôi chỉ giúp được đến đây thôi, chúc anh may mắn và sớm đoàn tụ với con...”

“Vâng..vâng..cảm ơn bác...“. Bách nhìn bóng lưng của ông lão đi xa dần.

Ngay trong đêm đó, sau khi trệu trạo ăn một bát bún cho ấm bụng, Bách quyết tâm đi xe vượt đường tới những tỉnh miền núi Tây Bắc, trong lòng dấy lên chút hi vọng, chút cố chấp cực đoan. Anh vốn dĩ không dễ bị lay động bởi lời những người thầy nói bởi anh đã phải trải qua nhiều ký ức đau thương từ những lời nói của họ. Thế nhưng lần này, có một lí do khác khiến anh quyết định làm theo. Đây cũng chính là lí do mà đêm nằm ở nhà, anh quyết định vứt bỏ tất cả mọi thứ ở sau lưng để lên đường tìm đứa con trai của mình mà không ngồi chờ đợi nữa.

Anh vặn ga phi thật nhanh trên con đường quốc lộ mờ mịt tăm tối. Tiếng gió rít bên tai làm tai anh như ù đi. Trong đầu anh lại văng vẳng giọng nói quen thuộc của người vợ mà anh yêu thương nhất:

“Em biết...Cuộc sống của anh và con sẽ rất khó khăn...Nhưng em tin..hai bố con sẽ vượt qua được...Em có để lại...một thứ trong ngăn kéo bàn làm việc, cũng là tâm huyết cả đời em. Em tin thứ đó sẽ giúp anh và con vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất. Nhưng mà anh phải nhớ...phải nhớ rằng...khi nào anh cảm thấy như sắp gục ngã hoàn toàn, không thể đứng dậy được nữa, anh hẵng mở nó ra nhé...Nếu không, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa...“.

Ánh mắt của Dương lúc đấy đẫm lệ, nhìn anh trân trân, đôi tay gầy khẽ quờ quạng đặt lên bàn tay anh. Hơi thở của cô thều thào, mặt nạ dưỡng khí đặt nhẹ trên cổ. Cô đã tháo hẳn mặt nạ oxi ra để nói với anh những lời khó nhọc đó. Khi ấy anh chỉ biết nhìn vợ, nắm chặt lấy tay cô, áp nhẹ lên má, nén nỗi đau đang dâng lên trong lồng ngực. Ngay sau ngày đó, căn bệnh quái ác đã cướp cô đi trong phút chốc, để lại hai bố con anh bơ vơ trên cõi đời.

Đám tang vừa xong, anh đã vội lao ngay vào phòng làm việc của cô trong nhà, với lấy chiếc khóa cất dưới bàn phím máy tính, mở chiếc ngăn kéo thứ ba ra. Anh muốn biết những điều vợ anh đã để lại cho anh, níu kéo những gì thuộc về cô trên dương gian.

Nằm ngay ngắn trên đống sách vở cũ của cô là một chiếc hộp nhỏ có nắp gập, phía trên là một tờ giấy thiếp thơm thơm có ghi nét chữ nghiêng nghiêng: “Luôn bên anh trong những ngày tăm tối nhất...Yêu anh và con, Thanh Dương.” Tay anh run lên, khóe mắt và mũi cay xè. Nhớ lại lời cô nói, anh dằn lòng cất nó cẩn thận vào chỗ cũ. Ba năm trôi qua, chiếc hộp vẫn chưa từng được mở ra. Dường như nó đã trở thành động lực để bố con anh sống tốt hơn và vượt qua nỗi đau lớn ấy. Anh cảm thấy rằng, nếu chiếc hộp được mở ra thì lúc đó vợ anh mới thực sự ra đi, ra đi mãi mãi, không còn gì để trông chờ về cô nữa.

Đêm 3 hôm sau ngày xảy ra chuyện ấy, anh tỉnh dậy giữa đêm, đau khổ nghĩ về vợ và đứa con đang mất tích của mình, thấy tương lai mù mịt không lối thoát thì hình ảnh chiếc hộp lại một lần nữa hiện về trong tâm trí anh. Anh nhẹ nhàng bước sang phòng làm việc của vợ, lấy chiếc khóa mở ngăn kéo ra để lấy chiếc hộp. Lần này anh không còn chần chừ nữa mà mạnh mẽ mở nắp chiếc hộp ra.

Thứ bên trong làm anh vô cùng bất ngờ.

Trong chiếc hộp nhỏ ấy chẳng có gì nhiều nhặn, chỉ có duy nhất một tờ giấy cứng gấp 4 và một chiếc lá ép khô. Mọi thứ thật quá nhỏ bé so với tưởng tượng của Bách. Thứ này là tâm huyết của Dương ư?

Anh mở tở giấy gấp tư ra xem nội dung là gì. Bên trong chỉ có 1 bài thơ khá dài có 5 khổ:

“Tháng ngày hạnh phúc trôi xa

Thịt thà máu mủ chia lìa từ đây

Tuyệt vọng tìm về hướng Tây

Cao cao dẻo núi quanh quanh lưng đèo

Nằm chung với những người nghèo

Trong cơm có sạn trong êm có thù

Dọc đường nghe tiếng người mù

Thấy ao nước đọng đừng lo lắng nhiều

Tìm về nơi chốn cô liêu

Tử thi nằm ở phía trên người thường

Trái tim mách bảo đúng đường

Đừng để nhiễu rối đi xa nơi cần

Ác tâm vượt qua hồng trần

Vong ma quỷ quái hiện hình muôn nơi

Người chết trở về đi chơi

Mộc thổ thấm đẫm huyết tươi muôn đời

Khôn ngoan lại được ý trời

Ngọc thực quý giá được mời đừng ăn

Đêm đêm lặn lội băn khoăn

Nguyệt thực năm ấy là ngày đoàn viên.”

Đọc xong bài thơ, tâm trí anh càng rối loạn. Lời lẽ của bài thơ tăm tối và khó hiểu hơn anh nghĩ rất nhiều. Ngày xưa khi còn ở trường học, anh là người giỏi nhất lớp môn Toán, còn môn Văn 1 chữ bẻ đôi anh cũng không biết, làm sao thẩm thấu được bài thơ này đây? Nhìn sơ qua Bách chắc chắn bài thơ không phải được viết trong cùng một thời điểm, Dương dùng nhiều màu mực khác nhau, nét chữ xiêu vẹo không ổn định, lúc đậm lúc nhạt, nhưng đúng là nét chữ của cô. Cô gửi bài thơ này lại cho anh có ý nghĩa gì? Đọc khổ đầu của bài thơ, anh có chút mường tượng cảm thấy giống tình trạng của mình lúc này: hai bố con phải chia xa nhau và anh vô cùng tuyệt vọng. Lời thơ gợi nhắc, thúc giục anh tìm về hướng Tây. Chính vì vậy anh quyết định đi tìm con ở các tỉnh phía Tây, có thể là cả vùng Tây Nguyên.

Thế nhưng ngày hôm nay, anh đã gặp một người đàn ông mù, đúng như lời bài thơ đã viết. Anh đi từ ngạc nhiên đến hoảng sợ. Sao Dương lại có thể dự đoán được hết những điều này? Cô có giấu anh bí mật khủng khiếp nào không?

Sau khi nghe lời giải quẻ của người đàn ông đó, hướng đi của anh đã thay đổi, tiến sang các tỉnh miền núi Tây Bắc. Câu nói của người đàn ông mù khiến anh nhớ ra rằng, phía sau của tờ giấy thiếp Dương để lại cho anh, còn một dòng chữ rất nhỏ, là một câu hỏi, cũng là một câu thơ trong bài Tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên:

“Con tàu này lên Tây Bắc anh đi chăng?”

Câu thơ đó là một kỷ niệm khó quên giữa anh và cô. Không phải bỗng dưng cô để lại câu hỏi lửng lơ ở đó như vậy. Hai chữ Tây Bắc in đậm hơn trong lòng anh kể từ giây phút anh thấy được sự trùng hợp giữa câu thơ và lời nói của người đàn ông. Anh có chút linh cảm rằng bài thơ sẽ giúp đỡ anh vượt qua thảm cảnh gần như không có lối thoát này.

Bất chợt phía trước mặt anh, một bóng trắng xuất hiện khiến anh giật mình phanh kít lại, loạng choạng suýt ngã. Tiếng xe vang lên ken két giữa đêm khuya tĩnh lặng. Mê man suy nghĩ về bài thơ và những ký ức cũ khiến anh xao lãng không để ý đường đi. Suýt nữa anh đâm phải thứ đó rồi. Đang đêm sao lại có thứ nhảy bổ ra giữa đường như thế cơ chứ?

Mất vài giây định thần lại, anh mới run run hé mắt nhìn. Chiếc đèn pha rọi thẳng về phía trước, soi rõ 1 bóng người phụ nữ tóc ngắn, mặc bộ quần áo vải nông dân nhàu nát, chiếc quần dính bê bết thứ gì đó màu nâu nâu, đội chiếc nón sùm sụp đang đứng cách xe anh tầm vài mét.

“Gì..gì thế hả? Cướp hả? Tôi không có gì để cướp đâu!” Anh thét lên tức giận.

Người phụ nữ vẫn giấu mặt dưới chiếc nón, nhẹ nhàng giơ tay thẳng về phía trước, chỉ ra phía sau lưng anh.

Anh quay đầu lại nhìn con đường vắng lặng.

Anh nhận ra phía sau anh có một tấm biển khá lớn, nằm ngược lại hướng anh đang đi. Tấm biển xanh lớn ghi: “Sơn La- Điện Biên: 80km. Tấm biển nằm ở đầu một ngã rẽ. Anh giật mình nhận ra anh đã đi quá giao lộ cần rẽ.

Hóa ra là vây, anh tính quay lại cảm ơn người phụ nữ bí ẩn kia, chắc cô ấy biết anh đi nhầm đường? Thế nhưng khi anh ngoảnh lại thì phía trước chỉ là một khoảng không hun hút, thi thoảng có vài chiếc xe tải, xe khách phóng qua vun vút, đường bụi mù. Phía bên phải anh là một cánh đồng rộng lớn, xa xa có vài ngôi mộ nằm im lìm. Người phụ nữ kia biến mất không một chút dấu vết gì.

Anh nổi gai ốc đầy người. Trong vòng có vài giây như thế cô ta có thể đi đâu được? Rõ ràng đó không phải là người thường...Bộ dạng cô ta...Thứ dính trên quần cô ấy, hay là máu...?

Tay run lẩy bẩy, anh phóng xe đi tiếp, cố gắng đi thật nhanh, tìm đoạn rẽ để quay đầu lại đi đúng hướng. Đã vài lần anh được nghe kể chuyện về việc gặp ma đêm trên đường quốc lộ. Lần này chính bản thân anh được mục sở thị. May mắn rằng vong ma nữ đó có ý tốt nếu không anh đã toi đời trước khi làm thêm được việc gì khác...

Anh tiếp tục dong xe trên con đường tiến về các tỉnh Tây Bắc. Anh không biết điều gì đang đón chờ mình tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.