Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 61: Chương 61




Tình mình chỉ như mây gió thoáng qua...

Gặp nhau rồi biết sẽ vui hãy buồn.

Đau khổ hay hạnh phúc tất cả chỉ là cảm giác,

Duyên là do trời định, phận lại là do con người nắm bắt.

Anh không buông tay, em cũng quyết không buông tay

Nhất định chúng ta sẽ mãi không bao giờ rời xa.

Dẫu biết trên đời chẳng có gì là mãi mãi...

Yêu em rồi biết một ngày mai rất có thể phải chia xa,

Nhưng anh vẫn không thể nào bắt bản thân mình thôi ngừng yêu em và nhớ đến em.

Nhìn nụ cười hạnh phúc nở ngọt ngào trên môi em...

Trái tim anh thấy thật ấm áp, yên bình biết bao.

Và em sẽ mãi là niềm hạnh phúc anh mong chờ dù chỉ là trong mơ.

Hai người bạn thân cùng yêu thích một cô gái...

Để không ai phải đau khổ hay nuối tiếc,

Chỉ còn cách cùng cạnh tranh công bằng mà thôi.

Sau khi tai qua nạn khỏi Hoạ Mi cùng chàng trai đã cứu mình đi ăn tối, bữa ăn này do anh ta mời. Nhìn thức ăn bày trên mặt bàn toàn những món mà nhỏ thích: Chân gà nướng, sườn xào chua ngọt, cơm rang thập cẩm,… Hoạ Mi không thèm để ý nhiều vội vàng đưa tay cầm lấy cái chân gà đưa lên miệng gặm ăn một cách rất tự nhiên. Thấy bộ dạng ăn uống như sắp chết đói đến nơi của Hoạ Mi, anh ta chỉ ngồi lặng im mỉm cười.

- Ủa, anh mau ăn đi sao lại cứ nhìn em như thế? – Ăn xong cái chân gà thứ 5 Hoạ Mi mới nhớ ra là người ngồi trước mặt mình nãy giờ vẫn chưa hề động đũa, nhỏ ngại ngùng.

- Nhìn em ăn anh thấy cũng đủ no rồi, hi – Anh ta cười tươi, nói nửa đùa nửa thật.

- Anh cứ trêu em hoài, à mà anh tên gì nhi? – Hoạ Mi vẫn chăm chú ăn tiện hỏi chuyện

- Chẳng phải lần trước gặp nhau ở trường anh đã nói với em rồi sao? – Anh ta nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Hi hi, sorry anh, lần trước gặp nhau có lần đầu nên em không chú ý lắm – Hoạ Mi cười bối rối

- Anh chỉ nói lại một lần cuối này thôi đấy em phải nhớ kỹ đấy đừng có quên, anh tên là Vũ Tú nhớ rồi chứ? – Anh ta nói giọng nghiêm túc.

- Dạ, nhớ rồi, khi nào có dịp gặp lại em nhất định sẽ mời anh ăn một bữa thật thịnh soạn – Hoạ Mi cười lấy lòng.

- Thôi khỏi, đây là số điện thoại của anh có gì không giải quyết được nhớ gọi cho anh biết chưa? – Nói rồi anh ta chìa ra trước mặt một tờ danh thiếp

- Nhưng sao anh lại đối xử tốt với em như vậy? – Hoạ Mi thắc mắc

- Hi hi, anh nghĩ chúng ta có duyên gặp gỡ tận 2 lần giúp đỡ nhau là chuyện thường thôi. Đúng không? – Vũ Tú cười nháy mắt

- …

Trên đời này chẳng có ai tự nhiên giúp đỡ không ai cái gì bao giờ, Vũ Tú tự nhiên giúp đỡ Hoạ Mi một cách nhiệt tình như vậy đều có ẩn ý cả. Chỉ có Hoạ Mi ngây thơ cứ nghĩ rằng trên đời này ai cũng đều là người tốt, mang trên mình đôi cánh thiên sứ.

Lại vài ngày nữa trôi qua, kể từ khi cái vụ bức tranh ở buổi triển lãm trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ngay cả báo chí cũng nhảy vào cuộc. Tất cả các học sinh trong trường nhất là các nữ sinh học cùng lớp với Hoạ Mi đều nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khác thường vừa tò mò vừa ghen tỵ khiến Hoạ Mi cảm thấy rất khó chịu. Còn người gây ra chuyện này là Tuấn Anh thì vẫn cười nói rất vui vẻ như chẳng liên quan hay ảnh hưởng gì tới mình, ai thích bàn luận cứ bàn luận, ai thích điều tra thì cứ điều tra.

Chỉ có điều khác lạ là hắn ta bỗng dưng đối xử tốt với Hoạ Mi tốt hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng mua đồ ăn sáng cho nhỏ ăn, mua đồ ăn vặt nhỏ thích, còn mời nhỏ cùng với Thuỷ Tiên đi chơi shopping, đi xem phim, đi công viên vui chơi, … nữa chứ. Mặc dù Hoạ Mi từ chối rất nhiều, nhưng do bị Thuỷ Tiên ép buộc Hoạ Mi đành đau khổ miễn cưỡng đi cùng…

Lần nào nhỏ đến nhà Băng Hạ cũng gặp hắn ở đó, không đến trước thì đến sau một cách rất tình cờ đã vậy mỗi lần đến đều mua một túi bắp rang bơ vàng rộm nóng hổi mà nhỏ thích ăn nhất, hai người nói chuyện rất vui vẻ chủ đề nói chuyện thì rất nhiều nhất là khoản chơi game online thì ôi thôi hợp gạ vô cùng nhất là khi biết hắn là cao thủ top 1 liên sever trong trò Gunny nhỏ càng có vẻ sùng bái hắn hơn. Nhìn Tuấn Anh nói chuyện với Hoạ Mi như vậy Băng Hạ thoáng buồn xen lẫn thất vọng, đưa tay nhẹ vuốt ve bụng mình thầm nói “Mình chỉ là một tờ giấy nhàu có còn chi nữa đâu mà mơ mộng được một người con trai tử tế thật lòng yêu thương chứ?”

Một hôm lớp vừa được ra chơi Hoạ Mi cùng với Thuỷ Tiên liền chạy vù ra khỏi cửa đi cầu thang xuống căng tin để mua đồ ăn sáng, đang đi thì gặp hai cô bạn là Ngọc Anh với Thuý Quỳnh cũng đang đi xuống căng tin giống mình. Hoạ Mi với Thuỷ Tiên vốn không chơi thân với hai cô bạn này cho lắm nên chỉ mỉm cười chào hỏi qua loa rồi lại định đi tiếp, thì chợt Thuý Quỳnh gọi nhỏ lại.

- Hoạ Mi này chờ xíu tớ có việc muốn nhờ cậu giúp đỡ? – Thuý Quỳnh đi gần đến chỗ Hoạ Mi đang đứng mỉm cười thân thiện.

- Hả? Có chuyện gì vậy các cậu mau nói đi – Hoạ Mi ngạc nhiên

- Chuyện là thế này sắp tới 20/10 có tổ chức nữ sinh thanh lịch tớ muốn hỏi là cậu có tham gia hay không thôi ý mà – Ngọc Anh vẻ mặt cười, nhưng đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh

- Việc này thì có liên quan gì đến các cậu? – Thuỷ Tiên sắc mặt lãnh đạm, lạnh nhạt hỏi ngược lại…

- Thì cũng chỉ là hỏi để biết thôi, nếu các cậu không tham gia thì thật là đáng tiếc con gái lớp mình ai cũng đều tham gia cả mà hiếm lắm lớp mình mới có dịp vui vẻ như vậy…- Thuý Quỳnh đang nói chưa xong thì một tiếng hét thất thanh doạ cô nàng sợ chết khiếp

- Ui có chuột, con chuột ở đâu ra mà to thế, mau cứu tớ với…hic..hic

Ngọc Anh vừa la hét thất thanh đầy sợ hãi liền nhảy tới định ôm chặt lấy Hoạ Mi đang đứng bên cạnh, nhưng chẳng hiểu cô ta dùng lực thế nào mà Hoạ Mi đang đứng ở trên bậc cầu thang nháy mắt bị ngã lăn mấy vòng liền xuống dưới tận dưới chiếu hỷ tầng 2 thì dừng lại. Sự việc xảy ra quá nhanh Thuỷ Tiên không kịp phản ứng, tới khi nhìn thấy Hoạ Mi đã nằm chết ngất ở dưới đất mới vội vàng tỉnh mộng lao tới ôm Hoạ Mi sợ hãi

- Hoạ Mi sao thế? Mày mau tỉnh lại đi đừng làm tao sợ mà, hu hu – Thuỷ Tiên sợ đến mức khóc luôn

- Hoạ Mi cậu mau tỉnh lại đi, tất cả là lỗi tại tớ, tại tớ tự nhiên nhảy lên người cậu bất ngờ mới khiến cậu thành ra nông nỗi như thế này, hu hu , cậu có làm sao thì tớ chết mất mau tỉnh lại đi – Ngọc Anh mặt sợ hãi tái mét xanh như tàu lá chuối

- Chuyện gì thế này? Sao lại thành ra thế này có ai không mau cứu người nhanh lên – Thuý Quỳnh hoảng sợ cực độ khi thấy trán Hoạ Mi sưng to một cục rướm máu, mắt nhắm nghiền chặt lại như người chết

Rất nhanh học sinh trong trường từ các lớp đổ xô tới cầu thang giữa tầng hai xem chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều hoảng sợ khi thấy Hoạ Mi đang nằm chết ngất mặt thâm tím, xung quanh mấy cô bạn thì đang khóc rống thảm thiết như đưa đám.

- Này xảy ra chuyện gì thế? Hoạ Mi bị làm sao vậy? – Thành Trung lo lắng tột độ vội vàng xông tới

- Hoạ Mi chẳng may bị ngã cầu thang rồi, phải làm sao bây giờ, mau cứu nó đi không nó chết mất…Hic – Thuỷ Tiên mắt đỏ hoe

- Mau tránh ra đi khóc lóc cái gì, gọi xe cấp cứu nhanh lên – Tuấn Anh không nói nhiều vội bế Hoạ Mi lên chạy như bay xuống sân trường ra cổng

Tại bệnh viện Tuyết Linh cả đám người đứng ngồi không yên, vẻ mặt ai cũng lo lắng, sắc mặt u ám. Vừa nhìn thấy bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra Tuấn Anh vội lao đến hỏi.

- Bác sĩ tình hình cô ấy sao rồi? – Tuấn Anh hỏi giọng lo lắng, túm mạnh cánh tay bác sĩ hỏi

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi cũng may là bị đập xuống đất là ở vùng trán nếu không thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, chỉ có điều trong quá trình ngã tay bệnh nhân đã bị rạn xương cần phải nằm bệnh viện vài hôm để kiểm tra kỹ hơn. – Bác sĩ sắc mặt lạnh nhạt nói.

- Vậy thì tốt quá, chỉ cần cô ấy không sao là may rồi, cảm ơn bác sĩ nhiều – Tuấn Anh mừng rỡ cảm ơn rối rít.

Nhật Duy ở nhà nấu xong bữa tối rồi, đã hơn 9h tối mà Hoạ Mi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả, hắn cảm thấy nóng ruột vô cùng, Lệ Hoa sắc mặt cũng căng thẳng, lo lắng không kém. Bình thường tầm giờ này chị ta về nhà lâu rồi , rốt cuộc chị ta đi đâu nhi? Hay đã xảy ra chuyện gì?

- Anh thử gọi điện cho chị ấy chưa? – Lệ Hoa mím môi cẩn thận hỏi

- Gọi điện rồi nhưng chỉ nhận được câu nói “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau?”. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao cô ta lại mất tích một cách bí ẩn như thế?

- Anh này nếu không thể gọi cho chị ta thì thử gọi cho bạn bè chị ta đi – Lệ Hoa gợi ý

- Phải đó thế mà anh không nghĩ ra?

Nói rồi Nhật Duy đi vào phòng Hoạ Mi thử tìm danh bạ bạn bè của nhỏ, may mắn tìm thấy số điện thoại của Ngọc Huyền viết ở một tờ giấy cuối quyển vở hắn vội vàng bấm số gọi.

- Alo, Ngọc Huyền hả cô có biết hiện giờ Hoạ Mi đang ở đâu không? – Nhật Duy hỏi không giấu được sự lo lắng

- Tôi là ai cô không cần biết, bây giờ tôi chỉ muốn biết Hoạ Mi đang ở đâu thôi – Nhật Duy lo lắng sắp phát điên rồi.

- Cái gì? Đang ở bệnh viện Tuyết Linh hả? Phòng nào nói nhanh? – Nhật Duy thúc giục

- Biết rồi, tôi tới liền, cảm ơn cô nhiều

Cúp máy xong Nhật Duy dắt xe máy ra cửa, dặn Lệ Hoa ở nhà tự chăm sóc bản thân, nhanh chóng muốn đi tới bệnh viện gặp Hoạ Mi

- Anh à, đã xảy ra chuyện gì thế? – Thấy thần sắc anh mình hốt hoảng Lệ Hoa vội hỏi

- Cô ta bị ngã cầu thang đang ở bệnh viện Tuyết Linh rồi, thôi anh phải tới đó xem sao đấy.

- Dạ - Lệ Hoa ngoan ngoãn gật đầu, chưa bao giờ cô bé thấy anh mình lo lắng cho ai nhiều như vậy

Trên đường phóng xe tới bệnh viện Nhật Duy lo lắng vô cùng, chưa bao giờ hắn có cảm giác buốt giá, sợ hãi đến như vậy? Nếu không phải tình cờ biết được sự thật hắn sẽ mãi chẳng bao giờ có thể biết được người con gái hắn thầm yêu thương, tìm kiếm từ rất lâu lại chính là Họa Mi. Ngay từ lần đầu gặp gỡ hắn đã có cảm giác rất thân quen như đã từng gặp ở đâu vậy.

Ngày đó cô gái ấy mang một vẻ đẹp thuần khiết, trong sáng đến vô ngần, chân thành, thẳng thắn, không chút toan tính, ăn nói thì rất bạo dạn, mạnh miệng, dám nói, dám làm, dám chịu trách nhiệm, chẳng hề tỏ ra sợ hãi bất kỳ ai. Đặc biệt luôn có những suy nghĩ kỳ quái khiến người ta phải chết ngất vì "choáng", sức sáng tạo thì vô biên không có gì là cô ấy không thể nghĩ đến. Nhất là tính cách hay giúp đỡ người khác, thấy bất công thì vùng lên đấu tranh đòi lại công bằng mặc kệ kẻ đó là ai thì chẳng lẫn vào đâu được. Cũng nhờ tính cách đó mà cô gái ấy đã từng cứu hắn thoát khỏi rất nhiều lần nguy hiểm và khi đã quyết định cứu ai đó cô gái chẳng hề để ý chút nào đến tính mạng bản thân mình, không hối hận, không lùi bước, quyết không bỏ cuộc...

Cô ấy cũng có rất nhiều tất xấu thích ngủ nướng, thích ăn vặt, thích đi chơi, thích được tự do ghét bị người khác không chế, ép buộc phải làm những gì mình không thích,...Còn rất thích bắt nạt, trêu trọc hắn, bắt hắn phải làm ngựa cho mình cưỡi, bắt hắn cùng chơi bịp mắt bắt dê, hái hoa bắt bướm, còn giả làm cô dâu chú rể...

Những kỷ niệm ấy thật đẹp, thật ấm áp làm sao? Dù bao năm đã trôi qua hắn vẫn nhớ như in cứ như chuyện chỉ mới xảy ra cách đây vài phút vậy.

Thế rồi khoảng cách địa lý lẫn thời gian đã khiến hắn phải rời xa cô ấy, lúc đó hắn còn không biết tên cô ấy là gì, bố mẹ là ai mới chết chứ. Ở bên Mỹ hắn luôn khao khát được trở lại Việt Nam tìm gặp lại cô gái ấy, hắn đã chấp nhận vứt bỏ tất cả địa vị, quyền lực đang nắm trong tay khó khăn lắm mới có được, thậm chí phải đánh đổi cả bằng máu lẫn tính mạng bản thân giao cho người khác quản lý hộ để trở lại Việt Nam tìm người con gái mình luôn yêu thương, mong muốn được gặp lại dù chỉ một lần duy nhất mà thôi. Và trong mơ hắn cũng không thể tin mình lại được gặp lại cô gái ấy một cách đầy bất ngờ như vậy.

Và khi lần đầu gặp Họa Mi cũng mang một nét trong sáng giống thế, mạnh mẽ, tự tin, rất quyết liệt không hề tỏ ra sợ hãi ngay cả khi thấy sắc mặt lạnh lùng, nguy hiểm của hắn. Ký ức chợt hiện rõ ràng như một cuốn phim trong đầu hắn, cô gái đã từng luôn ở bên cạnh hắn kéo hắn ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối bệnh tật khi mà tất cả mọi người đều tỏ ra ghét bỏ, xa lánh hắn. Luôn ở bên cạnh bảo vệ hắn, quan tâm, chăm sóc hắn khi hắn ở Việt Nam.

Khi gặp lại tính cách cô gái ấy vẫn vậy, không chút đổi thay vẫn hồn nhiên, ngây thơ, vô tư sống tình cảm vô cùng. Dù cô gái ấy còn có rất nhiều tật xấu nhưng hắn vẫn chấp nhận có lẽ chính những điều đó là sự khác biệt giữa cô gái ấy với những người con gái khác. Hắn yêu cô gái ấy bởi tất cả những gì cô ấy có, chỉ thay đổi một điều thôi cũng khiến hắn cảm thấy hụt hẫng. Những khuyết điểm của cô gái ấy, hắn tin theo thời gian nhất định hắn sẽ giúp cô ấy thay đổi tiến bộ lên.

Người từng yêu thương, quan tâm đến hắn nhất trên đời này chỉ có duy nhất cô gái ấy mà thôi và cô gái ấy lại chính là Họa Mi. Có thể nhỏ đã chẳng còn nhớ gì nhưng hắn không trách nhỏ, bởi hắn muốn khiến Họa Mi yêu thích hắn một cách thật tự nhiên, không bị ép buộc, hay ám ảnh bởi quá khứ. Hắn sợ tất cả chỉ là cảm giác say nắng nhất thời, chỉ là một giấc mơ do chính hắn tự tưởng tượng ra. Mà giấc mơ ấy lại quá đẹp, quá lung linh nếu giấc mơ ấy bất ngờ tan vỡ thì hắn sẽ phải làm sao đây?

Khi mà chỉ có cô gái ấy mới có thể khiến trái tim băng giá của hắn tan chảy, đập những nhịp yêu thương... Hắn không thể để mất cô gái ấy một cách dễ dàng được, hạnh phúc là đấu tranh cho dù người ấy là bạn thân của mình hắn cũng quyết không nhường nhịn...

Và để cả hai không phải đau khổ, nuối tiếc, mất đi tình bạn chỉ có cách cạnh tranh công bằng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.