Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 54: Chương 54




Cô gái bí ẩn bên trong bức tranh mang tên “Người con gái tôi yêu” là ai?

Bức tranh đẹp lung linh, như thật như ảo?

Một bí mật động trời khiến người ta liêu xiêu

Rốt cuộc cô gái nào lại có diễm phúc may mắn vậy trời?

Một cuộc truy tìm đã diễn ra rất gay cấn và khốc liệt.

Liệu có thể đạt được kết quả như mong đợi không?

Vẫn như mọi hôm Hoạ Mi tới trường là phi lên lớp ngồi ôn lại bài hoặc ngồi chém gió với Thuỷ Tiên ngay, nhưng hôm nay cô nàng lại muốn ghé qua căng tin mua chút đồ ăn vặt đã, chứ ngồi vật vờ như bức tượng trong lớp nghe thầy cô giảng bài buồn lắm phải kiếm cái gì đó “cắn” hoặc “ngậm” tạm cho đỡ chán mới được. Hoạ Mi quyết định mua một ít hạt hướng dương, ngô cay, kẹo mút Alpenliebe toàn những món khoái khẩu mà nhỏ ưa thích nhất.

Vừa tới gần chỗ căng tin nhỏ đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán gì đó của bọn con gái thuộc dạng “bà tám” nổi đình nổi đám trong trường, bất kể thông tin gì chỉ cần thích là các nàng ấy sẽ rất nhanh moi móc ra tận chân tơ kẽ tóc, nói 1 chém 10. Đặc biệt những chủ đề có liên quan đến hotboy nổi tiếng trong trường, thì oi thôi, chẳng cái có thông tin gì “hot”, vừa mới ra lò là các nàng ấy không biết cả. Từ sở thích, tính cách, gia cảnh, có người yêu chưa, có những tài năng gì đặc biệt, sắp tham gia những cuộc thì gì… Họ biết rõ như lòng bàn tay luôn.

“ Nghe nói hoàng tử đẹp trai vừa mới chuyển tới trường mình được gần 1 tuần học ở lớp 10C là một thiên tài mỹ thuật đấy, thông tin mới nhất tao vừa mới điều tra xong qua một con nhỏ đàn em học bên Galaxy”

“Thật ha?”

“Thật chứ đùa à, các bức tranh do chính tay anh ấy vẽ đẹp dã man con ngan luôn, người ta tranh nhau mua mà không được đấy”

“Anh chàng này quả là thú vị, không những thông minh, đẹp trai, gia đình giàu có lại còn có cả tài vẽ tranh nữa”

“Chúng mày có biết chiều mai anh ấy sẽ có mở một cuộc trưng bày các tác phẩm mỹ thuật trong thời gian gần đây tại phòng triển lãm Thiên Nhiên không?”

“Oh, vậy mai tụi mình cùng nhau đi xem tranh của anh ấy đi, người đẹp như vậy chắc chắn tranh cũng sẽ rất đẹp”

“Ý tưởng hay đấy, mà có ai biết nick Facebook của anh ấy là gì không để tao còn kết bạn”

“Biết lâu rồi, từ ngày đầu tiên anh ấy bước chân đến trường này cơ”

“Ghê, thế tên nick là gì đọc cái coi …”

Hoạ Mi vừa mua đồ vừa dỏng tai nghe ngóng, thật không ngờ cái tên đáng ghét ấy lại là một thiên tài mỹ thuật cơ đấy thế mà mình chả biết tý xíu nào? Mà tại sao hắn lại tự dưng rảnh rỗi chuyển sang trường mình làm quái gì nhi? Rốt cuộc con người hắn còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật đây… Hoạ Mi vừa ngậm kẹo vừa mải suy nghĩ linh tinh chẳng biết đã lên tới lớp từ lúc nào, hôm nay chỗ ngồi của nhỏ yên tĩnh, vắng vẻ lạ thường. Còn bọn con gái trong lớp thì nhìn nhỏ bằng ánh mắt ẩn chứa sát khí hay sao ấy, nhỏ chợt cảm thấy rất khó chịu.

- Hi, chúc người đẹp buổi sáng tốt lành nha! – Tuấn Anh vừa nhìn thấy Hoạ Mi liền nở một nụ cười ấm áp như nắng xuân

- Hi, thank you! – Hoạ Mi cũng mỉm cười thân thiện đáp lại, dù sao hôm qua hắn ta cũng có công giúp nhỏ thoát nạn môn ngoại ngữ, không thì giờ nhỏ thật sự không biết đời mình sẽ đi đâu về đâu nữa. Haiz.

- Hoạ Mi này tôi có chuyện này muốn nói với cô, hi vọng cô sẽ không từ chối. – Tuấn Anh vẻ mặt ngượng nghịu

- Hả? Có chuyện gì thế - Hoạ Mi nổi hứng tò mò

- Chiều mai tôi có triển lãm mấy bức tranh vẽ ngẫu hứng mỗi khi rảnh rỗi, nếu cô rảnh thì ngày mai tới thăm ủng hộ tôi nhá. – Tuấn Anh tràn ngập hi vọng.

- Chuyện này…

- Ui zoi, cơ hội hiếm có ngàn năm mới có đấy, đi luôn đi mày. Hi hi – Hoạ Mi còn chưa kịp nói, chẳng biết Thuỷ Tiên đã từ nơi nào nhảy ra nói chen vào.

- Con điên nãy giờ mày biến đi đâu thế? – Hoạ Mi nhăn nhó.

- Hừ, chẳng lẽ đi vệ sinh cũng phải báo cáo với mày chắc? – Thuỷ Tiên nói vẻ không hài lòng.

- Chào mọi người có chuyện gì mà nói vui vẻ, rôm rả thế cho mình góp vui với. – Thành Trung đột nhiên xuất hiện nói chen vào làm cả ba giật nảy mình.

- Hi hi, cũng không có chuyện gì to tát cả, định rủ mọi người chiều mai đi xem triển lãm tranh của mình ấy mà. – Tuấn Anh cười

- Thiệt ha? Thế thì chúng ta đi thôi tới ủng hộ cho bạn ấy được vui. – Trung nhiệt tình

- Like, tớ là tớ ủng hộ cả hai chân hai tay luôn. Còn mày thì sao có định đi không? Hay thích tao phải dùng tới bạo lực đây- Thuỷ Tiên lườm đe doạ Hoạ Mi

- Thích thì nhích, sao phải xoắn nhi? Mày làm cứ như tao sợ lắm ý – Hoạ Mi bật lại.

- Vậy thì cứ quyết định thế nhé, cảm ơn mọi người đã tới ủng hộ. Hi – Tuấn Anh cười sáng lạn.

Rất nhanh buổi chiều hôm sau đã tới, Hoạ Mi, Thuỷ Tiên, Thành Trung thêm Ngọc Huyền cùng rủ nhau tới tham dự triển lãm tranh vẽ của Tuấn Anh. Tất cả đều nổi hứng tò mò, không biết tranh của của cậu ta đẹp đến mức nào mà được thiên hạ trầm trồ ngưỡng mộ như vậy?

- Thuỷ Tiên mày quen anh ta thế mày có biết tranh do anh ta vẽ từng đoạt những giải gì không mà nghe người ta khen ngợi không tiếc lời ghê thế? – Hoạ Mi đạp xe chở Ngọc Huyền vừa hỏi Thuỷ Tiên đang ngồi đằng sau chiếc xe đạp cào cào của Thành Trung.

- A, nghe nói tranh của anh ta vẽ từng đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh thiếu nhi toàn quốc năm 6 tuổi, từng được đề cử tham gia cuộc thi mỹ thuật quốc tế mà lần nào cũng đều đoạt giải thưởng cao. Mặc dù tuổi còn nhỏ thế nên người ta mới gọi anh ta là “thiên tài mỹ thuật” đấy. Nói chung tranh của anh ta vẽ đẹp ngất ngây con gà tây luôn đó là do thiên hạ đồn thổi chứ thực tế tao đã được xem trông thấy bức tranh nào của anh ta đâu?

- Mày thân với anh ta thế mà chưa từng được xem tranh do anh ta vẽ à? – Hoạ Mi khó hiểu

- Con dở hơi biết bơi này, tao mới gặp anh ta có vài lần trong mấy lần đi dự tiệc cùng bố tao thôi, có nói chuyện vài câu, gặp mặt cho có. Chứ thân thiết quái đâu, tất cả đều do mày tự nghĩ ra đấy chứ. – Thuỷ Tiên chán nản giải thích.

- Sac, thế mà chém gió suốt nãy giờ cứ như thật ý. – Hoạ Mi tỏ ra thất vọng

- Con ngu này mày thì biết cái gì, kể cả thân cũng chẳng có cơ hội được xem tranh của anh ta đâu. Tranh do anh ta vẽ chỉ mình anh ta biết thôi, chẳng hiểu lần này anh ta nghĩ gì mà mở cuộc triển lãm tranh mời mọi người tới xem.

- Hai người có biết lý do vì sao anh ta tự dưng chuyển sang trường mình học không? Lại còn học lớp 10 nữa chứ, tớ nghe nói anh ta học lớp 11 bên trường Galaxy cơ mà? – Trung thắc mắc.

- Biết chết liền – Ngọc Huyền kết luận.

- Like, câu nói hay nhất trong ngày – Thuỷ Tiên cười gật đầu.

- …

Khi bốn người tới cửa ra vào phòng triển lãm đã thấy rất đông người đang tấp nập ra vào, có mấy anh bảo vệ mặc áo quần toàn màu đen, mắt đeo kính đen đứng uy nghiêm gần lối vào. Không ai bảo ai cùng tự động đi sâu vào bên trong xem không khí náo nhiệt, vào đây cứ như là đang bước vào một thế giới khác vậy. Khắp nơi toàn tranh là tranh, người xem thì chen chúc nhau, nhóm của Hoạ Mi định đi tìm Tuấn Anh để nói chuyện nhưng phòng rộng quá lại đông người có tìm cũng đến sáng mai mất.

Lúc đầu mới nhìn sơ qua cứ tưởng toàn bộ số tranh đang có ở đây đều là do Tuấn Anh vẽ đến khi đọc phần chú thích mới biết mỗi bức tranh ở đây đều do các hoạ sĩ có tên tuổi khác trong giới mỹ thuật vẽ, có hoạ sĩ rất nổi tiếng, có người lần đầu mới biết tên. Mà nhóm Hoạ Mi toàn những người mù tịt về mỹ thuật biết ai vào với ai đâu.

- Ơ, đùa nhau à, rủ bọn mình đến xem tranh của anh ta mà tại sao toàn là tranh do người khác vẽ thế ha? – Hoạ Mi sau khi xem tranh một lượt liền mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên.

- Biết được chết liền, ta thấy anh ta cố tình trêu trọc tụi mình rồi – Thuỷ Tiên nhăn nhó thất vọng, đang háo hức cứ tưởng được xem tranh của thiên tài mỹ thuật vẽ, ai ngờ toàn những bức tranh do người khác cẽ chẳng có liên quan quái gì.

- Điện thoại đâu gọi anh ta hỏi coi – Ngọc Huyền nêu ý kiến.

- Ui, chết cha tao chưa xin số điện thoại của anh ta, Thuỷ Tiên mày có không? – Hoạ Mi giật mình

- Nan, tao cũng thế, do không thân lắm nên cũng chả buồn xin số nữa. Hic. – Thuỷ Tiên đau khổ.

- Mẹ, điên rồi nhá, mất toi cả buổi chiều tươi đẹp. Không xem với xét gì nữa đi về chơi gunny với tao cho đẹp trời. – Hoạ Mi ức chế vùng vằng định ra về.

Đúng lúc cả nhóm đang có ý định ra về thì chợt Thành Trung nhìn thấy điều gì đó rất lạ lùng liền vội ngăn Hoạ Mi lại.

- Hoạ Mi chờ đã, Mi thử nhìn xem tại sao tất cả mọi người lại đổ dồn về phía đằng kia xem đông thế nhi? – Trung kéo tay Hoạ Mi lại, chỉ về phía đằng xa

Hoạ Mi, Thuỷ Tiên, Ngọc Huyền ngạc nhiên nhìn về phía đó ngơ ngác, ở đằng đấy có cái gì hay mà người ta tụ tập hết ở đó làm chi?

- Ở đằng đó có gì thế sao mọi người lại chen chúc đổ dồn về phía đó hết vậy? – Hoạ Mi nhìn xung quanh thấy lác đác còn có vài người xem tranh, còn đâu đều tập trung hết ở phía đằng kia.

- Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai, đi chúng ta thử ra đó xem là biết liền – Ngọc Huyền chưa nói xong đã nhanh chân đi trước.

Thế rồi cả nhóm kéo nhau bước tới xem, do người quá đông nên đành phải tách riêng từng người lách vào cho dễ. Thì ra mọi người đang ngắm nhìn bức tranh vẽ về một cô gái trông rất đẹp, vẽ rất có hồn, sống động như thật.

Cô gái trong bức tranh thực ra chỉ là một thiếu nữ mới có trạc 16, 17 tuổi mặc một chiếc áo dài tay mỏng màu hồng nhạt, mặc quần bò ngắn màu đen, đang ngồi trên một chiếc xích đu hai chân chạm đất thỉnh thoảng đu qua đu lại. Vừa cúi đầu tập trung đọc một cuốn sách dày đặt trên đùi, tai đeo iphone nghe nhạc, mái tóc màu đen để xoã ngang vai bay nhẹ trong gió. Gương mặt thiếu nữ trong sáng, thuần khiết đẹp tựa thiên thần, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hình như thiếu nữ tuy cúi mặt nhưng đang mỉm cười thì phải, đôi má ửng hồng trong nắng chiều hoàng hôn.

Xung quanh có rất nhiều cây xanh, hoa nở đủ màu sắc, dưới chân thiếu nữ là một thảm cỏ xanh mướt có vài chiếc lá héo vàng đậu. Mặt trời phía trên cao lấp một nửa trong đám mây trắng toả ra những ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuyên qua từng kẽ lá, nếu đoán không nhầm thì đây là một buổi chiều hoàng hôn ở công viên. Nhưng để bức tranh thêm lung linh, huyền ảo, tác giả đã vẽ rất nhiều bong bóng sắc màu long lanh bay nhẹ xung quanh …

Vừa nhìn phát Hoạ Mi liền giật thót tim, lạ thế, sao cái cô gái trong bức tranh ấy giống mình thế nhi? Nhỏ nhớ có một buổi chiều tà cách đây không lâu nhỏ có ra công viên ngồi xích đu vừa nghe nhạc vừa đọc cuốn tiểu thuyết “Bên nhau trọn đời” cơ mà, đọc thấy cặp đôi trong truyện có rất nhiều khoảnh khắc lãng mạn, hạnh phúc quá nên nhỏ thỉnh thoảng có mỉm cười thật. Thế quái nào lại có ở trên bức tranh kia cứ như là chụp hình thật ấy, mà công viên lúc đó vắng vẻ lắm làm gì có ai đâu… “Hình như mình gặp ma rồi, lẽ nào lại có sự trùng hợp kỳ diệu như thế trên đời này?” Hoạ Mi chợt có suy nghĩ kỳ quặc.

Bên dưới bức tranh còn có ghi hàng chữ càng khiến nhỏ kinh hãi hơn “Người con gái tôi yêu – Hoàng Tuấn Anh” @_@

Cái gì thế? Ai là người con gái tôi yêu? Trời ạ, đúng là mình gặp phải ma con mẹ nó rồi. Hic

Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán xôn xao “Thì ra bức tranh này cậu ấy vẽ về người con gái mình yêu, thế cô gái đó là ai vậy nhi?”

“ Mặc dù là thiếu gia, tổng giám đốc của tập đoàn Ánh Dương quyền lực và rất giàu có, đẹp trai vô cùng lại được rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng từ chối chưa từng thấy thân mật với bất kỳ cô gái nào. Không ngờ là đã có người yêu rồi, giấu kỹ quá”

“Trời, không biết cô gái nào mà lại may mắn có diễm phúc vậy trời?”

Hoạ Mi thẫn thờ như người mất hồn mãi mới thoát khỏi được đám đông đang định đi tìm Thuỷ Tiên, Ngọc Huyền, Thành Trung để xem họ nhận xét thế nào. Lúc bước ra được khỏi đám đông Hoạ Mi vừa ngước mắt nhìn lên thì thấy phía xa có một bóng hình rất quen thuộc, nhỏ nhìn kỹ không sai chính là Nhật Duy, nhưng sao anh ta lại có mặt ở đây nhi? Nhật Duy đứng từ xa nhìn nhỏ bằng ánh mắt phức tạp, khuôn mặt thì vẫn lạnh lùng chẳng biết là đang vui hay buồn nữa?

Lúc đó Hoạ Mi chỉ có ý nghĩ chạy tới chỗ anh ta hỏi chuyện, còn chưa kịp chạy tới gần đã chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Chỉ còn lại những người xem tranh đi qua lại tấp nập, lúc này Hoạ Mi mới biết phòng triển lãm này chủ yếu toàn treo những bức tranh của những hoạ sĩ khác. Chỉ có duy nhất một bức tranh mang tên “Người con gái tôi yêu” là do Tuấn Anh vẽ, Hoạ Mi tự dối lòng chắc cô gái trong bức tranh đó là một cô gái khác rồi, làm sao có thể là mình được chứ. Bởi cảnh vật, không gian thì đúng là như thế thật. Nhưng nhỏ đâu có xinh đẹp long lanh như thế chứ?

- Làm gì mà đứng ngẩn ngơ ở đây để tao đi kiếm mày mãi – Ngọc Huyền vỗ mạnh vào vai Hoạ Mi

- Mọi người nghĩ sao về bức tranh ấy? – Hoạ Mi dò hỏi.

- Cô gái trong bức tranh đó trông rất xinh, đẹp một vẻ đẹp trong sáng, thánh thiện. Tớ trông quen lắm – Trung nhìn Mi mỉm cười

- Thế cô ấy là ai? – Thuỷ Tiên vội hỏi

- Hi hi, tạm thời tớ chưa nghĩ ra – Trung cười đưa tay gãi đầu bối rối.

- Tuấn Anh trốn đâu rồi nhi? Anh ta bảo bọn mình đến rồi lại bỏ mặc tụi mình như thế à? Thật đáng ghét – Hoạ Mi khó chịu.

- Ngày mai thể nào chả lên báo chí, cả trường lại được một dịp ồn ào, náo nhiệt cho xem – Thuỷ Tiên nghiêm giọng nói

- Cái gì? Có mỗi bức tranh như vậy mà cũng lên báo á. – Hoạ Mi giẫy nảy

- Chứ sao nữa, mà đừng quên anh ta không chỉ là thiên tài mỹ thuật rất nổi tiếng mà còn là con cưng của chủ tịch hội đồng quản trị Ánh Dương danh tiếng nữa đấy. – Thuỷ Tiên tỏ vẻ hiểu biết.

- …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.