Nhóc Lười...tôi Yêu Em

Chương 108: Chương 108




Khi Hoạ Mi đem theo chậu cây hoa hồng xanh trở về phòng thì nghe thấy trong phòng bệnh của mình có cuộc nói chuyện rất lạ.

- Tôi nghĩ cậu thật lòng yêu Hoạ Mi chắc sẽ hiểu nên làm như thế nào thì mới là tốt đối với con bé, thực ra tôi cũng rất quý cậu, nhưng tính mạng con gái tôi còn quan trọng hơn rất nhiều. Thế nên tôi chỉ có một yêu cầu đó là hi vọng cậu hãy mau rời xa Hoạ Mi càng sớm càng tốt – Bà Hương mẹ của Hoạ Mi lạnh lùng nói.

- Bác à, tất cả chỉ là không may thôi, cháu hứa với bác từ nay về sau sẽ luôn quan tâm và bảo vệ cô ấy. Sẽ không để cô ấy gặp phải nguy hiểm nữa, xin bác hãy tin cháu – Nhật Duy thành khẩn nói.

- Không, tôi thực sự không thể nào tin cậu được. Ở bên cạnh cậu ngày nào con bé nhất định sẽ còn gặp nguy hiểm ngày đó, cậu đừng quên cậu là ai, có thân phận đặc biệt gì, hiện tai đang gây thù chuốc oán với bao nhiêu người. Chẳng lẽ đợi đến tận lúc nhìn thấy nấm mộ hoang lạnh, cô độc trong nghĩa trang lạnh lẽo thì mới thấy nghiêm trọng sao? – Bà Hương thoáng bực bội, gay gắt nói.

- Cháu… - Nhật Duy bối rối lúng túng không biết nói gì, đúng vậy cậu là một người có thân phận địa vị đặc biệt, có rất nhiều kẻ thù trong thế giới ngầm nếu cậu còn tiếp tục yêu Hoạ Mi nhất định nhỏ sẽ gặp phải hoạ sát thân.

- Cậu với Hoạ Mi là hai người có hai tính cách, hai số phận, hai thế giới khác nhau. Nếu hai người thật sự yêu và ở bên cạnh nhau nhất định một trong hai người sẽ phải chết, hoặc cả hai cùng chết. Cuộc sống này nhiều điều nguy hiểm bất ngờ không thể dự đoán được, mà tôi thì lại chẳng muốn con gái mình gặp phải nguy hiểm hay mất mạng tý nào. Vì vậy với tâm nguyện của một người mẹ yêu thương con gái mình, tôi cầu xin cậu hãy rời xa con gái tôi, xin cậu đừng làm khổ nó nữa… - Bà Hương nghẹn ngào định quỳ xuống cầu xin Nhật Duy

- Bác à, xin bác đừng làm thế, bác mau đứng dậy đi – Nhật Duy xót xa, cay đắng trong lòng vội vàng đỡ mẹ Hoạ Mi đứng dậy.

- Không nếu cậu không hứa với tôi là sẽ rời xa nó…tôi sẽ quỳ mãi ở đây. Xin cậu đấy…cầu xin hãy buông tha cho con gái tôi đi mà – Bà Hương nước mắt rơi, nghẹn ngào nói không thành lời.

- Cậu cũng biết đấy tôi chỉ có duy nhất mình nó, nó là mạng sống, là niềm hi vọng của tôi. Nếu nó chết rồi thì tôi biết sống tiếp ra sao, sống tiếp như thế nào đây. Hức…hức. Là cha mẹ ai chẳng mong con cái mình được hạnh phúc, chẳng ai muốn con cái mình gặp nguy hiểm có thể chết bất kỳ lúc nào cả. Xin cậu hãy nể tình người mẹ già đáng thương này mà rời xa con gái tôi đi, tôi quỳ lạy cậu… tôi … - Bà Hương khóc lóc thảm thiết.

- Bác …đứng lên đi…xin bác hãy cho cháu thời gian suy nghĩ được không? Thật sự cháu rất yêu Hoạ Mi nếu phải rời xa cô ấy chắc gì cháu đã sống nổi, không chết thì chắc gì cả đời này đã hạnh phúc … xin bác hãy hiểu cho nỗi lòng của cháu. – Nhật Duy hít ngụm khí lạnh, cố giữ giọng không run rẩy, trái tim đau không nói lên lời.

- Việc này từ đầu đến cuối cũng đều là lỗi tại chồng tôi, thôi được rồi tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ mong cậu sẽ cho tôi câu trả lời sớm nhất.

Nói rồi bà Hương mở cửa phòng bước đi thẳng, mắt đỏ hoe, đau xót. Bà cũng chẳng muốn như vậy đâu, nhưng vì sự an toàn của con gái mình bà bất chấp tất cả. Nếu Nhật Duy không chịu thì bà cũng sẽ tự tìm biện pháp…mà không hề hay biết Hoạ Mi vừa nhanh chân nấp vào một góc tường.

Hoạ Mi nghe nội dung mà bật khóc nghẹn ngào sợ bị lộ vội lấy tay bịp miệng, khóc không thành tiếng, nước mắt nhạt nhoà. Cho anh thời gian suy nghĩ, anh sẽ thật sự muốn chia tay, muốn rời xa em thật sao? Anh nghĩ chỉ mình anh yêu em rất nhiều thôi sao? Anh chỉ nói thích em, chưa từng nói lời yêu em, em đã hiểu vì sao rồi, vì anh sợ mình không thể gánh đỡ được ba chữ “Anh yêu em”. Mình thật sự sẽ chia tay thật sao anh? Nếu thật sự như vậy em biết làm gì bây giờ?

Cách vài ngày khi bà Hương mẹ của Hoạ Mi muốn Hoạ Mi đi dạo vườn hoa cùng với mình một lát có chuyện quan trọng muốn nói. Sau đó còn phải trở lại London làm nốt một số việc quan trọng tạm hoãn hôm trình diễn buổi thiết kế đông xuân mới nhất của năm rất quan trọng, nhưng vì Hoạ Mi bà chẳng ngại bỏ lại tất cả để về thăm con gái. Điều này khiến Hoạ Mi cảm thấy rất cảm động và áy náy, nhất là khi nhìn thấy cảnh mẹ mình sẵn sàng quỳ lạy cầu xin một người con trai ít hơn mình cả hơn hai chục tuổi chỉ vì quá yêu con gái, muốn con gái mình có một cuộc sống hạnh phúc và bình an.

- Thật là may lần này con không xảy ra chuyện gì bất trắc, nếu không chắc mẹ không sống nổi mất – Bà Hương vuốt nhẹ tóc con gái, nét mặt bình thản, nhìn Hoạ Mi cười trìu mến.

- Xin lỗi, con đã khiến mẹ phải lo lắng rồi –Hoạ Mi mắt rưng rưng xúc động nghẹn ngào nói.

- Haiz, không lo lắng sao được khi ta chỉ có một mình con chứ. Lần này có lẽ sẽ là may mắn nhưng lần sau liệu có được như vậy không? Ta yêu con, thương con nên ta luôn mong muốn con được vui vẻ hạnh phúc bên người con yêu. Nhưng ta lại không thể nào để tính mạng con luôn trong tình trạng giống như ngọn nến leo lét trước gió có thể vụt tắt bất cứ lúc nào được. Từ bé đến lớn ta luôn rất hài lòng và tự hào về con, ngoài việc ăn ở lười nhác, luộm thuộm, cẩu thả ta có thể nhắm một mắt mở một mắt mà bỏ qua chỉ cần con không để mọi chuyện trở lên quá đà, không thể cứu vãn – Bà Hương nhìn sâu vào mắt Hoạ Mi, lời lẽ tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta có cảm giác ớn lạnh vì nó quá sâu sắc và chứa nhiều hàm ý.

- Là một đứa con gái thông minh, nói ít hiểu nhiều, tính hướng nội hay thích suy ngẫm những sự việc hay xảy ra trong cuộc sống. Có xu hướng hành động và sáng tạo, luôn thích am thầm quan sát, tự mình lặng lẽ đánh giá nên con còn hiểu biết hơn độ tuổi của con rất nhiều ấy chứ. Vì vậy ta nghĩ chắc con sẽ hiểu những lời ta vừa nói phải không? – Bà Hương mỉm cười nắm chặt tay con gái bước tiếp đi thẳng ra chỗ ghế đá ven bờ hồ ở phía trước.

- Hi hi, mẹ quá khen rồi.

Hoạ Mi cười giả lả, cảm giác lạnh lẽo lan toả trong trái tim ngày một nhiều khiến nhỏ không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng, tay run run. Thật không ngờ mẹ nhỏ lại hiểu nhỏ đến tận mức đó, mẹ đã nói rõ đến tận mức đó mà nhỏ còn dám giả vờ ngây thơ như không hiểu chuyện chắc mẹ sẽ bóp cổ nhỏ chết chắc luôn quá. Một ông bố cáo già gian xảo đã thấy mệt rồi, lại thêm một bà mẹ thân yêu cũng thuộc dạng hồ ly tinh chuyên gia đoán tâm ý người khác rất tài giỏi như thế này thì một đứa con gái bình thường con non nớt như mình đúng là phải chịu khổ rồi. Chẳng lẽ những người làm kinh doanh, thiết kế thời trang luôn sắc xảo, thông minh như vậy sao?

Có lẽ lần này mẹ nhỏ thật sự kiên quyết muốn nhỏ với Nhật Duy nhất định phải chia tay, mỗi đứa xa cách một nơi rồi. Biết làm sao đây, biết lựa chọn như thế nào giữa bên hiếu bên tình bây giờ? Yêu Nhật Duy bao nhiêu thì Hoạ Mi cũng thương mẹ mình bấy nhiều, từ bé đến lớn mẹ luôn yêu thương, chăm sóc mình coi mình như hòn ngọc quý trên tay nâng như trứng mỏng, hứng như hứng hoa. Hoạ Mi thích gì bà cũng chiều, muốn gì bà cũng đồng ý chỉ cần ngoan ngoãn và học thật giỏi là được. Còn muốn yêu ai, cưới ai cũng giống như ông Cường, ba của nhỏ bà không miễn cưỡng càng không ép buộc.

- Hoạ Mi con còn ít tuổi nên chưa hiểu hết những chuyện nguy hiểm, khó lường trên thế gian này đâu. Trong thế giới mà chúng ta đang sống ma quỷ không đáng sợ mà đáng sợ nhất chính là lòng dạ con người, thấy mặt nhưng lại chẳng thể biết lòng dạ họ như thế nào. Cái chết không đáng sợ đáng sợ nhất chính là miệng lưỡi con người, những lời đồn thổi vu vơ, không đáng tin, vô căn cứ nhưng lại có thể giết chết một mạng người đơn giản như giết một con kiến mà chẳng cần phải dao kéo. Không phải cứ yêu nhau là sẽ đến được với nhau, và không phải cứ ở bên nhau sẽ là vui vẻ hạnh phúc. – Bà Hương trầm giọng, mắt nhìn xa xăm nơi chân trời.

- Ta cảm thấy rất hài lòng và vui sướng nếu có được một chàng rể tài năng và xuất sắc như Nhật Duy. Nhưng con đừng quên con với Nhật Duy là hai con người, hai tính cách, hai số phận, hai thế giới riêng hoàn toàn khác nhau. Có rất nhiều thứ trên đời này không phải cứ muốn là được, ta chỉ muốn con được hạnh phúc và sống bình an mà thôi. Vì vậy ta quyết định kết thúc học kỳ 1 lớp 10 tại trường Thục Khuê con đang theo học ta sẽ lập tức đưa con sang Anh du học trước dự định. – Bà Hương nhìn sâu vào mắt Hoạ Mi kiên định chậm rãi nói.

- Ta hi vọng con sẽ hiểu và đừng khiến ta phải thất vọng – Bà Hương nói xong không vội đợi câu trả lời của Hoạ Mi im lặng nhìn xuống mặt hồ có mấy con cá vàng nhỏ đang bơi lội, nếu con với Nhật Duy là người tự do không có thân phận và mối quan hệ quá phức tạp nhất định hai con sẽ là cặp đôi hạnh phúc trên thế gian này.

Chỉ tiếc là chàng rể tương lai bà mong đợi không những chẳng có khả năng đem lại hạnh phúc và bình an lâu dài cho con gái mình lại còn khiến con gái mình gặp nguy hiểm, luôn trong ngưỡng cửa “Thập tử nhất sinh”. Thật lòng mà nói chính bản thân nhỏ cũng cảm nhận rất rõ điều đó, hai con người, hai tính cách, hai số phận, hai thế giới nếu đến với nhau nhất định sẽ chẳng bao giờ được bình an nói chị đến hạnh phúc lứa đôi thực sự. Yêu nhau đến mấy nhưng chết đi rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa, tình yêu ấy sẽ chỉ khiến một trong hai người còn sống phải đau khổ, xót xa mà thôi.Thì liệu mẹ nhỏ có đồng ý cho nhỏ yêu và ở bên cạnh một người con trai như thế không?

Thế giới của anh là thế giới của quyền lực, của tranh đoạt, một thế giới tối tăm và đẫm máu chỉ những người lạnh lùng, không có tình cảm, thật sự nhẫn tâm mới có thể tồn tại được. Còn thế giới của em là một thế giới trong sáng, thánh thiện không có chết chóc, không có tranh đoạt, không nồng nặc mùi máu tanh và bản thân em cũng chẳng thể nhẫn tâm giết người không ghê tay được.

Em cũng không biết nếu em bước vào thế giới của anh thì liệu em có thể tồn tại được không? Còn anh, anh có chấp nhận từ bỏ đi cái thế giới vốn đang thuộc về mình để theo em không? Em sợ rằng ngay cả cơ hội bước ra khỏi đó thà anh bắc thang leo lên trời còn có hi vọng hơn, ngày anh bước ra đồng nghĩa anh sẽ phải đi gặp Tử thần. Mà em thì lại không hề muốn thế, em chẳng muốn anh phải chết bao giờ?

Nhìn mẹ gầy rạc, sắc mặt lo lắng, bất an mà lòng dạ Hoạ Mi đau đớn như ai cào ai xé. Trước khi quen Nhật Duy nhờ có mẹ mình Hoạ Mi mới có mặt và sống sót trên đời đến tận giây phút này. Trước khi được hưởng tình yêu của Nhật Duy dành cho mình, niềm hạnh phúc khi yêu và được yêu, Hoạ Mi còn được hưởng tình mẫu tử bao la mà mẹ dành cho mình suốt 16 năm chưa kể chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau.

Dù muốn hay không nhỏ cũng phải làm tròn bổn phận chữ “hiếu” của một người con trước đã rồi mới được nghĩ đến những tình cảm riêng tư. Nhỏ không có can đảm từ bỏ cha mẹ để theo người mình yêu đi đến tận chân trời góc bể giống như chị gái tặng cho nhỏ cái chậu cây hoa hồng xanh. Bởi cha mẹ nhỏ chỉ có duy nhất mình nhỏ là con gái mà thôi, nếu nhỏ bỏ đi rồi sau này về già họ biết nương tựa vào ai hơn nữa nếu nhỏ chẳng may chết thật thì có lẽ mẹ nhỏ cũng sẽ chết theo nhỏ mất, còn ba cũng sẽ lên cơn đau tim mà chết theo thôi. Sống bao năm bên cạnh ba mẹ sao nhỏ không biết tâm trạng, tính khí của ba mẹ nhỏ như thế nào chứ?

Còn nhớ có một lần hồi bé Hoạ Mi bị bắt cóc năm lên 5 tuổi, suốt hơn 10 ngày không tìm thấy khiến mẹ nhỏ gần như phát điên suốt ngày ôm chặt con gấu bông mà con gái hay ôm khóc lóc, lảm nhảm la hét gọi tên con gái mình. May mà nhỏ kịp thời được giải cứu nếu không giờ này có lẽ mẹ nhỏ đang ở trại tâm thần điều trị mất rồi. Còn ba nhỏ hồi ấy uống bao nhiêu là thuốc chống đột quỵ, hút thuốc lá rất nhiều, tóc gần như bạc trắng vì quá lo lắng khi ấy ba mới có ngoài ba mươi thôi. Sau thấy tình hình an ninh ở Italya không được tốt. Ba mẹ nhỏ quyết định chuyển nhỏ sang Việt Nam sống tạm đến lúc đủ 18 tuổi thì mới đưa ra nước ngoài du học, vừa có thể che giấu được thân phận lại vừa an toàn không lo bị khủng bố, bắt cóc, …

Tình thương yêu mà ba mẹ dành cho nhỏ là bao la và vô bờ bến biết đến bao giờ nhỏ mới có thể báo đáp đây? Chỉ cần ba mẹ sống vui vẻ, mạnh khoẻ mãi bình an thì muốn nhỏ làm gì nhỏ cũng chấp nhận. Trên thế gian này đôi lúc tình yêu tuy rất quan trọng khiến người ta có thể buồn vui, khóc, cười cảm xúc thăng hoa khi trái tim biết rung động, đập những nhịp yêu thương, sẵn sàng nguyện chết vì người nào đó nhưng nó không phải là tất cả…

- Vâng, con hiểu rồi trước tháng hai năm sau con nhất định sẽ nghe lời mẹ ngoan ngoãn sang Anh du học. Còn những ngày tháng cuối cùng được ở bên anh ấy con hi vọng mẹ cho phép chúng con được tự do yêu đương mà không bị ngăn cản hay làm phiền – Hoạ Mi hít ngụm khí lạnh vào trong ngực, sống mũi cay cay, trái tim đau đớn đến nghẹt thở như bị ai bóp chặt.

Cảm giác cay đắng, chua xót, bất lực, tuyệt vọng một lần nữa lại dâng trào trong tâm trí, trong mọi suy nghĩ. Từ bỏ tình yêu này liệu sau này mình còn có thể sống vui vẻ, lạc quan, yêu đời như những ngày anh ấy chưa từng xuất hiện nữa không? Chia tay rồi sau này tình cờ gặp lại nhau mình biết vui hay buồn đây?

Lướt qua nhau như chưa từng quen, hay mỉm cười gượng gạo hỏi thăm vài câu để chứng tỏ mình chưa quên tình yêu khi xưa? Nếu gặp lại anh ấy hỏi mình “Em sống có hạnh phúc không?” mình nên cười hay khóc đây? Cười nhạt nói “có” hay nước mắt nhạt nhoà “Em nhớ anh nhiều lắm”. Viễn cảnh đó sao mà buồn cười thế nhỉ, buồn cười đến mức nước mắt tuôn rơi rất khó chịu, khó chịu đến mức mặc dù đã chấp nhận sự thật là sẽ mất anh mãi mãi nhưng sao trái tim lại thấy nhói đau?

- Được, ta đồng ý. Thời gian chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa, con hãy trân trọng, hãy làm những gì mình muốn để sau này không phải hối tiếc. – Bà Hương khẽ thở dài nhìn vẻ mặt vô hồn của con gái mà không khỏi cảm thấy đau lòng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Hoạ Mi đã được xuất viện về nhà, chủ nhật thời tiết nắng vàng rực rỡ ấm áp làm sao. Hoạ Mi liền bê chậu cây hoa hồng xanh ra ngoài vườn hoa trước cửa nhà để trồng cây hoa hồng xanh vào chỗ đó để tiện chăm sóc, đồng thời giúp cây hút được nhiều dưỡng chất hơn.

- Hôm nay “Chúa lười” Hoạ Mi tự tay trồng cây chắc là ngày mai có bão giật cấp 18 mất rồi, sợ quá đi thôi – Nhật Duy đứng trên ban công tầng hai ung dung đút tay vào túi quần nhìn xuống dưới, huýt sáo, trêu trọc Hoạ Mi.

- Hơ, tự nhiên gào lên làm em giật cả mình, em thích thì trồng thôi, anh mau xuống đây đi em có chuyện muốn nói – Đang mải tập trung lấy con dao thái hoa quả trong bếp đào một cái hố nhỏ để cây hoa hồng xanh vào đó, Nhật Duy tự nhiên lên tiếng khiến nhỏ suýt nữa thì cắt dao vào tay, ngẩng đầu nhìn Nhật Duy thầm oán trách.

- Ok. – Nhật Duy cười đẹp như hoa đào nở giữa nắng xuân, nháy mắt chạy nhanh xuống.

- Đây là cái cây gì vậy? Em trồng nó làm gì? – Nhật Duy ngồi xổm xuống cạnh Hoạ Mi ngắm nhìn cái cây hoa hồng xanh bằng ánh mắt nghi hoặc.

- À nó là cây hoa hồng xanh, có người tặng em em đem về trồng thử xem bao giờ thì nó mới nở hoa thôi ý mà. Hi hi – Hoạ Mi nghiêng đầu liếc nhìn Nhật Duy chớp mắt nói, cười thật tươi.

- Hoa hồng xanh à, ngoài chợ thiếu gì em thích thì anh mua tặng cho em cả 99 bông luôn trồng làm gì cho mệt. – Nhật Duy cười hài hước, Hoạ Mi sao ngốc thế không biết.

- Xì…anh thì biết gì? Anh có biết truyền thuyết về cây hoa hồng xanh không? Chắc không biết chứ gì nhìn vẻ mắt ngố tàu như người ngoài hành tinh mới rớt xuống trái đất kia của anh là em biết liền. Ka ka – Hoạ Mi lè lưỡi làm mặt quỷ cười trêu Nhật Duy.

- Á à, dạo này em ngày càng có bản lĩnh to gan lớn mật nha dám nói anh ngốc này – Nhật Duy cười ranh mãnh cù léc vào sườn Hoạ Mi.

- Thôi, tha cho em đi em biết lỗi rồi. Hic – Hoạ Mi cười đau cả bụng muốn đứng dậy chạy đi nhưng lại bị Nhật Duy ôm chặt cù léc không nhúc nhích gì được.

- Nói vậy còn nghe được, he he, nghe cái truyền thuyết về cây hoa hồng xanh đó cũng có vẻ thú vị đấy nhi? Em thử kể anh nghe thử đi – Nhật Duy nhìn vẻ mặt nhăn nhó như nhà khó hết ăn của Hoạ Mi không khỏi cảm thấy buồn cười.

- …

- Nếu dùng máu từ con tim của một kẻ đang yêu tưới vào gốc cây hoa hồng xanh, thì khi đó hoa hồng xanh mới nở một bông hoa có màu xanh da trời thể hiện tình yêu bất diệt. Bông hoa hồng xanh đó là bông hoa có phép màu, nó sẽ cho ta một điều ước. Nên em sẽ trồng cây hoa hồng xanh này và thử ước một điều xem liệu điều ước ấy có thành hiện thực hay không? Hay truyền thuyết mãi chỉ là truyền thuyết.

Hoạ Mi nhìn cây hoa hồng xanh cười nhạt nói hờ hững, cái gì mà kỳ tích với điều kỳ diệu chứ. Chỉ sợ lúc cây hoa hồng xanh này nở hoa thì mình đã rời xa anh ấy từ đời nào rồi, thật sự muốn khóc quá đi.

- Em bị điên à? Đừng nói em định dùng máu của mình để hiến tế cho cái cây hoa hồng xanh này nha – Nghe Hoạ Mi nói mà Nhật Duy không khỏi giật mình hoảng sợ, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dùng máu từ con tim đang yêu để nuôi cây hoa hồng xanh khác gì đi tìm cái chết. Hoạ mi đúng là bị điên rồi, trong vô thức như linh cảm sắp mất đi thứ gì quan trọng gì đó Nhật Duy vội nắm chặt lấy cổ tay Hoạ Mi, khiến nhỏ la lên vì đau.

- Em chưa bị điên đến mức đó đâu, chỉ có chàng ngốc Stupid vì quá yêu công chúa Rose muốn công chúa được hạnh phúc bên người mình yêu mới làm thế thôi. Cuộc sống này tươi đẹp, có biết bao nhiêu điều em chưa khám phá tại sao phải chết chứ. Anh yên tâm đi dù sau này có ra sao gặp may mắn hay bất hạnh em cũng sẽ luôn mỉm cười, sống thật mạnh mẽ và kiên cường.

Hoạ Mi nhìn sâu vào mắt Nhật Duy có thể nhận ra nỗi sợ hãi, lo lắng ở sâu thẳm trong đôi mắt màu xanh da trời đó. Nở nụ cười thật tươi mà trái tim đau đớn như muốn vỡ tan, chúng mình sẽ thật sự phải xa nhau mãi mãi sao?

- Hôm nay em bị sao thế? Toàn nói nhảm những điều không may mắn thôi à? – Nhìn nụ cười gượng gạo của Hoạ Mi, ánh mắt thì sâu thẳm thoáng buồn long lanh một làn sương mỏng chẳng biết đang nghĩ cái gì, Nhật Duy khẽ nhíu mày lo lắng.

- Haiz, không có gì, chỉ là ảnh hưởng bởi tình yêu và sự hi sinh quá lớn lao của chàng ngốc Stupid dành cho người mình yêu nên cảm động quá ý mà. Anh thử nói xem trên thế gian này liệu có cái gọi là tình yêu bất diệt, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc, vui vẻ sẵn sàng làm tất cả thậm chí không tiếc mạng sống của mình mà không một chút phân vân, lưỡng lự không? Trên đời này thật sự có người có tấm lòng cao thượng đến vậy sao? – Hoạ Mi cầm cây hoa hồng xanh đặt vào cái hố đất đã đào sẵn, lấy tay xúc đất đổ vào.

- Anh nghĩ là có, tình yêu là tình cảm thiêng liêng xuất phát từ con tim chẳng có liên quan gì đến lý trí nên khi đã thật lòng yêu ai, chỉ cần người mình yêu hạnh phúc họ sẽ làm tất cả chẳng hề suy nghĩ dù chỉ một phút thoáng qua – Nhật Duy bình thản trả lời, nếu được một điều ước hắn ước “Hoạ Mi sẽ luôn hạnh phúc, vui vẻ”.

- Tình yêu đó thật ngốc nghếch nhưng cũng thật cao thượng và đẹp lung linh. Em không hi vọng mình có một người yêu mình sâu sắc đến mức đó, em cũng chẳng tin trên đời này có cái thứ tình yêu gọi là “Tình yêu bất diệt” mãi mãi không bao giờ thay lòng đổi dạ, trên đời này làm gì có cái gì tồn tại “mãi mãi” được chứ. Càng không bao giờ tin trên đời này lại có điều ước hoa hồng xanh, biến điều không thể thành có thể. – Hoạ Mi nhìn Nhật Duy nở nụ cười nhạt.

- Em… - Nhật Duy nhìn vẻ mặt bất cần, không cảm xúc của Hoạ Mi không biết nói gì cho đúng, không biết hôm nay Hoạ Mi uống nhầm phải thuốc gì nữa mà toàn nói nhảm những điều không may mắn.

- Anh nè, nếu sau này, chỉ là “nếu” em phải đi xa không còn ở đây nữa nhất định anh phải chăm sóc cây hoa hồng xanh này thật tốt nhé. Coi như nó là chứng nhân cho tình yêu của đôi ta, em không biết điều ước hoa hồng xanh có thật hay không? Nhưng nếu được ước một điều em ước anh sẽ mãi luôn hạnh phúc và bình an. – Hoạ Mi nhìn Nhật Duy nở nụ cười chân thành xuất phát từ trái tim, em xin lỗi, dù muốn hay không em cũng phải lựa chọn rời xa anh thôi, rời xa mãi mãi.

- Sẽ không có “nếu” đâu, em đừng có bị quan như thế chứ - Nhật Duy không vui.

- Em cũng hi vọng là như vậy – Hoạ Mi bình thản nói, ánh mắt sáng long lanh chẳng vui cũng chẳng buồn.

Có hay không một tình yêu bất diệt, trái tim không bao giờ đổi thay, đứng núi này trông núi nọ, hai người yêu nhau sẽ thật sự đến được với nhau và sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời như chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa. Thực tế đã chứng minh làm gì có chuyện hoang đường như thế chứ, chẳng có trái tim ai suốt cả cuộc đời chỉ yêu duy nhất một người mà không hề mang chút đổi thay dù chỉ thoáng qua bao giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.