Nhóc Lùn

Chương 4: Chương 4




Thế rùi chuyện gì đến cũng đã đến. Nó hừng hừng lử vớ lấy một cành cây bên cạnh cái căn tin bẽ ra làm đôi , rùi cầm mỗi bên một mẫu. NÓ tiếng đến một chiếc bàn gần đó rùi đừng lên ( Nó bị thiếu thước) Nó bắt đầu “ ra lệnh”

- Cái đám ko biết điều kia! dám xô pà hử? Phải chăng bọn ngươi muốn đi sớm?( ý Nó la đi chầu diêm vương sớm) Chị đây đã nhớ mặt từng em rùi, ko thoát đau! hahahaha- Nó đang tự sướng

Kết thúc bài “ thuyết trình” khùng điên cùng với giọng cười ngọt ngào. Nó dường như ko để ý xung quanh, Thì…

Bịch.

- Á Áaaaaaaaaaaaa - Tiếng hét của Nó vang lên

Ngã xuống đất, Nó dao dát nhìn xung quanh, một tiếng hứ vang lên.

Thì ra là nhỏ Quỳnh Như cùng nhỏ Ngọc Anh vừa đi ngang qua Nó mặt nghênh hóng hách, cùng nụ cười nửa miệng của tụi nhỏ Q. Như làm Nó muốn xé toẹt miệng của nhỏ ra làm đôi

- Đừng cố gắng thu hút sự chú ý- Q.Như ném cho Nó một câu như cảnh cáo.

( t/g chưa giới thiệu 2 nhân vật này thì phai? ok giờ giới thiệu.. hehehe)

* Ngọc Anh- Con gái của hiệu trưởng, chảnh chẹ, xí xọn, lại còn nham hiểm ( do bị t/g ghét .) Ngọc Anh đặc biệt ghét Nó nhưng ko làm gì đc ( bởi vì có Ngọc bênh cạch). Mệnh danh hotgirl xem hàng với Ngọc.

* Quỳnh Như- Bạn của Ngọc Anh. GD bình thường nhưng do ăn theo Anh nên cũng son phấn lèo lẹt ko kém. Có thù với Nó.

Ngọc đứng bên cạch nhưng ko để ý đến tụi Ngọc Anh nên khi Nó tét Ngọc mới hoảng hồn chạy tới đỡ Nó.

- Mày sao ko?- Ngọc

- ko sao, người có sao sẽ là tụi nó- Nó

Nói xong , tay nắm chạt cành cây trong tay, quấy tới tấm vào lưng N.Anh và Q. Như.

- Á đau, mày muốn chết hả?

- hãy đợi đó

-Á….Á

Vừa nói tụi N.Anh vừa chạy, để lại cho mọi người một tràng cười sảng khoái. Đặc biệt là Hắn.

Thả thanh gỗ xuống đất, Nó tiếng thẳng tới cái người đang cười như muốn té ghế kia. Rẽ tụi con gái qua 2 bênh Nó đi vào giữa, phía sau là nhỏ Ngọc.

NÓ như muốn ngất xủi khi thấy khuôn mặt không thể nào hoàn hảo hơn của hắn( dầu gì Nó cũng chỉ là con gái thôi) Hắn như là chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích nào đó để đến với Nó ( đó là những gì nhỏ nghĩ)

Quá chú tâm ngắm nhìn Hắn, Nó ko biết rằng mặt mình chỉ còn cách mặt Hắn khoảng chừng 5 cm.

Cảm thấy khó chịu. Hắn dùng bàn tay to rắn chắc của mình đẩy khuôn mặt ngu ngơ ra xa. Rồi đứng phắt dậy.

nhìn lại bản thân mình( 1m 55) sao mà tủi thân ghê.

- Tránh ra- Tiếng hắn cất lên như mang Nó về lại thực tế. Giọng hắn khá trầm và còn lạnh tanh khiết Nó hơi rét. Nó chưa bao giờ như thế cả.

Nói xong, Hắn bước đi về phía sân trường, để lạ Nó một mình ngẩn ngơ cùng với suy nghĩ     « Chương sauChương tiếp » Tham gia cuộc thi dịch truyện giải thưởng trị giá 60 triệu đồng

Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + = hang17:06 30/06/2014 dang tip di pan oi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.