Nhị Tiến Chế

Chương 20: Chương 20




Edit: Emilly

Beta: Sub

Hàn Kính có chút kỳ quái. Chính hắn đã sớm khôi phục. Lan Tri sao vẫn chưa hồi sức nhỉ?

Hắn kề sát vào Lan Tri, hỏi: “Anh thích tôi làm anh như thế nào?”

Sau đó hắn thấy môi của Lan Tri dưới ánh đèn phòng tắm xanh đến tím bầm.

Hàn Kính nhất thời sợ hãi, hét lớn: “Giáo sư Lan, anh làm sao vậy?”

Lan Tri tựa hồ không nói nên lời, trán vừa ướt vừa lạnh. Hàn Kính thật sự là sợ đến hồn bay phách lạc, hắn vội vàng vơ chiếc khăn tắm, lau khô toàn thân Lan Tri, bao lấy Lan Tri ôm y ra khỏi phòng tắm đặt trên giường.

“Giáo sư Lan, anh…anh…nói chuyện a.” Hàn Kính nhìn Lan Tri sắc mặt tái nhợt liền nói năng lộn xộn, “Anh đừng làm tôi sợ mà.”

Lan Tri rời khỏi phòng tắm nóng bức, khuôn mặt tái nhợt nổi lên một chút hồng hào.

Trong đầu Hàn Kính trống rỗng, vừa lau mồ hôi thay Lan Tri vừa lẩm bẩm nói: “Là tôi không tốt. Tôi không nên bắn trực tiếp vào người anh…hơn nữa lần này tôi cũng không trước dùng đầu lưỡi liếm…đều tại tôi…đều tại tôi…”

Hắn trách bản thân một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện hẳn là nên gọi điện thoại gọi xe cứu thương, liền muốn đứng lên tìm điện thoại.

Vừa đứng lên Lan Tri liền kéo hắn lại.

“Không phải do cậu.” Thanh âm của y vẫn còn có chút hữu khí vô lực, “Là do tôi hai ngày này bận quá, ăn ngủ không đều.”

Hàn Kính nghe thấy Lan Tri rốt cuộc cũng mở miệng nói, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng kê một chiếc gối dưới đầu Lan Tri, để y nằm thoải mái hơn chút. Hắn lại có chút không yên lòng, liền hỏi: “Thực sự không có chuyện gì sao? Anh có cần phải đến bệnh viện không? Có cần phải uống thuốc gì không?”

Lan Tri nhắm mắt, khẽ lắc đầu: “Tôi…thỉnh thoảng nếu quá mệt mỏi liền sẽ như vậy, ngủ một chút là được rồi.”

Hàn Kính thấy Lan Tri tựa hồ là vô cùng mệt mỏi, cũng không dám nói thêm gì, nhanh tay đắp mền cho y, nhẹ giọng nói: “Vậy anh ngủ đi. Tôi canh cho anh.”

Lan Tri không nói nữa, Hàn Kính nhìn làn da của y từ từ khôi phục hồng hào, lại cẩn thận nghe một chút, phát hiện hô hấp của Lan Tri cũng từ từ trở nên bình tĩnh, đều đặn, tảng đá đè nặng trong ngực cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cũng không biết Lan Tri vừa nãy đột nhiên làm sao? Vừa xong liền môi trắng bệch, hô hấp dồn dập. Hàn Kính không phải bác sĩ, liền bắt đầu suy nghĩ điều Lan Tri nói.

Lan Tri bảo là do y mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, ăn ngủ không theo quy luật. Hàn Kính liền nghĩ đến một đống lớn hộp thức ăn bên ngoài phòng khách. Suốt ngày ăn vài thứ đó, ăn uống làm sao có thể có quy luật?

Trong lòng hắn có một chủ ý, liền đứng lên.

“Khi trước cậu nói cậu phải chuẩn bị thật tốt để thi đại học?” Lan Tri nằm trên giường đột nhiên mở miệng hỏi hắn.

Hàn Kính lại càng hoảng sợ, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Lan Tri nửa trợn tròn mắt, mệt mỏi nhìn hắn.

“Cậu nghiêm túc sao?” Y lại hỏi Hàn Kính.

“Đương nhiên là nghiêm túc.” Hàn Kính trả lời, “Tôi vô cùng muốn học đại học!” Hắn suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Năm ngoái tôi bởi vì bị kiện không cách nào đọc sách, năm nay tôi bởi vì không có tiền không thể ôn thi. Anh cũng biết, điều kiện gia đình tôi cũng không khá giả, không thể cho tôi ngồi không. Bất quá…Tôi có mượn ít tiền, sang năm tôi nhất định có thể thi lên đại học!”

Lan Tri trầm mặc nghe hắn nói nói, nhãn thần có chút xa xăm, tựa hồ chìm vào ký ức cũ nào đó.

Hàn Kính ngơ ngác đứng một hồi, cũng không thấy Lan Tri tiếp tục nói, trong lòng hắn còn đang nghĩ đến chuyện ra ngoài làm thay Lan Tri chuyện này, liền cẩn thận hỏi: “Giáo sư Lan, làm sao vậy?”

Lan Tri hồi thần, liếc mắt nhìn hắn. “Không có gì.” Y trả lời.

Hàn Kính thấy thần sắc của y mệt mỏi, vội vàng thay hắn kéo góc chăn: “Anh ngủ một chút đi. Tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi.”

Hàn Kính đóng cửa phòng ngủ, chuyện thứ nhất liền đem ném toàn bộ hộp thức ăn trên bàn Lan Tri vào thùng rác.

“Này thì không ăn cơm đàng hoàng!” Hắn nghĩ đến cảnh Lan Tri té xỉu khi nãy, vừa tức giận vừa đau lòng, cột xong túi đựng rác liền hung hăng đá hai chân.

Sau đó hắn cầm chìa khóa của Lan Tri, đi ra cửa vứt rác.

Vừa đi ra cửa, phòng 1102 bên cạnh vừa lúc có một vị thái thái trở về, đang mở cửa, thấy Hàn Kính liền có chút kỳ quái nhìn hắn, lại thăm dò nhìn vào phòng của Lan Tri.

Hàn Kính biết lão thái thái kia nhất định là đối với mình có điều hoài nghi. Hắn sợ đối phương đi vào quấy rầy Lan Tri đang nghỉ ngơi, liền chủ động giới thiệu: “Xin chào. Tôi là bạn của Lan Tri. Anh ấy đang ngủ, tôi đi xuống lầu mua ít đồ.”

Lão thái thái nghe hắn nói được tên của Lan Tri, ánh mắt hoài nghi có hơi giảm, cũng không nói thêm gì.

Hàn Kính xuống lầu ném rác, cũng không vội trở lại. Hắn lại đi vào siêu thị lần trước, lại một lần nữa mua bánh gạo và sườn non, thuận tiện còn mua thêm một con gà, hào hứng cầm trở về.

Khi mở cửa, hắn nghe được cửa nhà bên cạnh 1102 có tiếng động. Hắn ngước đầu lên nhìn, liền thấy là vị thái thái khi nãy len lén mở cửa, quan sát động tĩnh bên này của hắn.

Tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm hắn.

Hàn Kính khó có được thấy 1 vị thái thái quan tâm sự an toàn của hàng xóm như thế, cũng không nói gì, ngược lại giơ thức ăn trong tay lên, hướng đối phương cười cười.

Lão thái thái nhìn hắn cười vô cùng hiên ngang, rốt cuộc yên tâm, cũng hướng Hàn Kính cười cười.

Trở lại phòng Lan Tri, Hàn Kính đầu tiên nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ, nhìn một chút Lan Tri đang nằm trên giường.

Lan Tri thực sự đang ngủ.

Y nhíu nhíu mày, cũng không biết có phải đang mộng gì không, bất quá thần thái nhìn qua coi như bình thản.

Postedincolangnguyetthanh

Tổng thể mà nói, Lan Tri sống vô cùng lạnh lùng, bất quá khi y ngủ, khuôn mặt nhìn qua nhu hòa rất nhiều, cả người cũng càng thêm tuấn mỹ.

Hàn Kính cứ như vậy ngơ ngác nhìn Lan Tri hồi lâu, không tự chủ được hướng khuôn mặt tuyệt đẹp của y cười rộ lên.

Nếu có thể cùng Lan Tri như vậy, cả đời cùng nhau, thật là tốt biết bao.

Hắn xuất thần một hồi, ngẩng đầu nhìn cửa sổ.

Sắc trời đã có chút tối xuống, đến giờ lên đèn của các hộ gia đình. Khắp các ngõ ngách của thành phố bắt đầu sáng lên ánh đèn đủ màu sắc.

Hàn Kính đóng lại cửa phòng ngủ, đí tới phòng bếp, trước tiên hầm canh gà, sau liền làm đến món Lan Tri thích – bánh gạo sườn non.

Đợi đến khi bánh gạo sườn non gần làm xong, cửa phòng ngủ mở ra, Lan Tri tùy ý khoác một bộ quần áo đi tới. Y thấy Hàn Kính đầu đầy mồ hôi đứng trong phòng bếp, hơi sững sờ một chút.

Hàn Kính lần trước làm bánh gạo sườn non, bị Lan Tri bất thình lình xuất hiện khiến cho hoảng sợ, chén bánh gạo sườn non lúc đó bị hất không còn một mảnh, hắn ngã một lần, thời khắc lưu tâm chú ý động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng mở cửa của Lan Tri, liền từ trong phòng bếp nhô đầu ra, hướng Lan Tri: “Anh tỉnh rồi? Thân thể cảm giác đỡ hơn chưa?”

Lan Tri “Ừ” một tiếng, tiện tay mở đèn phòng khách, đi thẳng tới cửa phòng bếp, đánh giá Hàn Kính cùng với các loại nồi niêu xoong chảo sau lưng Hàn Kính.

Hàn Kính đang bận với nồi chiên sườn non, cũng không rảnh quay đầu lại nhìn Lan Tri, quay sang cầm xẻng trở sườn non, nói: “Anh không phải nói anh ăn không điều độ mới té xỉu sao? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ anh nhất định là do suốt ngày ăn thức ăn bên ngoài, ăn đến hư người. Vậy nên tôi hầm cho anh ít canh gà, lại làm bánh gạo sườn non cho anh. Ai, lần trước anh không ăn được bánh gạo sườn non tôi làm, lần này nhất định phải nếm thử…”

Hắn dong dài một hồi, thẳng đến mỗi khối sườn non đều lật qua một lần, mới quay đầu lại nhìn Lan Tri.

Lan Tri cứ như vậy nhìn hắn, rất an tĩnh nghe hắn nói. Tóc y có chút loạn, thần tình nhìn qua vẫn có chút mệt mỏi.

Hàn Kính suy nghĩ một chút, liền vươn tay vặn nhỏ lửa, thúc Lan Tri một lần nữa trở lại phòng ngủ: “Giáo sư Lan, anh vẫn là quay về giường nằm đi, nghỉ ngơi thêm một chút.”

Hắn không nói lời nào ấn Lan Tri xuống giường, tiện tay lấy xuống kính mắt của y, lại chạy đi múc một chén lớn canh gà bưng đến đặt tại đầu giường.

“Hồi còn bé khi tôi ngã bệnh, mẹ tôi sẽ hầm canh gà cho tôi.” Hắn nói, “Bà nói uống canh gà thì thân thể sẽ mau khỏe lại! Giáo sư Lan, khi còn bé anh sinh bệnh, mẹ anh nhất định cũng nói với anh như thế đúng không?”

Thần sắc Lan Tri hơi đổi đổi. Y có chút xuất thần, nhàn nhạt có lệ nói: “Có thể, tôi không nhớ rõ lắm.”

Hàn Kính cũng không để ý đến thần sắc biến hóa của Lan Tri, hắn đã múc một muỗng canh gà, đưa lên miệng thổi thổi, lại ân cần đưa đến bên môi Lan Tri.

Lan Tri còn đang xuất thần, cũng không há mồm. Hàn Kính chỉ thấy hắn không mang kính, từ bên cạnh nhìn qua thật là phi thường mê người, đột nhiên có chút cầm giữ không được.

Hắn đảo thìa, đưa canh gà vào miệng mình ngậm lại, sau đó đột nhiên một tay ôm đầu Lan Tri, nhắm ngay môi Lan Tri hôn xuống.

Lan Tri đẩy hắn một chút, Hàn Kính thuận thế dùng đầu lưỡi cạy mở môi Lan Tri, đem canh gà ngậm trong miệng mình rót hết vào miệng Lan Tri.

Vì vậy Lan Tri cũng không đẩy nữa, tùy ý Hàn Kính hôn mình, chậm rãi nuốt xuống canh gà.

Hàn Kính thế nhưng lại luyến tiếc rời khỏi miệng Lan Tri.

Hắn cùng Lan Tri đã làm tình rất nhiều lần, thế nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng hôn qua môi Lan Tri như hôm nay, chưa từng đưa đầu lưỡi của mình vào miệng Lan Tri, nhẹ nhàng đụng vào răng cùng đầu lưỡi Lan Tri.

Đây là lần đầu tiên hắn và Lan Tri hôn lưỡi.

Trên đầu lưỡi đều là hương vị của Lan Tri. Loại cảm giác này thật tốt, quả thực so với làm tình còn tuyệt hơn.

Kinh nghiệm hôn lưỡi của Lan Tri hiển nhiên so với làm tình ít hơn nhiều. Hàn Kính có thể cảm giác được đầu lưỡi của Lan Tri ngây ngô cứng ngắc, thậm chí có thể cảm giác được Lan Tri không giỏi khống chế môi mình khép mở.

Lan Tri cũng không cùng nhiều người hôn môi qua. Có thể y căn bản còn không cùng người nào hôn môi qua.

Phát hiện sự thật này khiến Hàn Kính cảm thấy hưng phấn dị thường.

Hắn cũng không ngại đối phương có kinh nghiệm tình dục. Một người đàn ông độc thân, có dục vọng là chuyện rất bình thường.

Trên thực tế trong mắt của đại đa số đàn ông, tình yêu và tình dục cũng không hoàn toàn là một. Bọn họ có thể phát sinh quan hệ với rất nhiều người, thế nhưng yêu thì chỉ có một.

Mà hôn môi, càng giống như một sự tượng trưng của tình yêu.

Tượng trưng của tình yêu.

Lan Tri không có từng yêu qua rất nhiều người.

Thế nhưng hiện tại ít nhất y thích mình.

Hàn Kính càng nghĩ càng hạnh phúc, cả người đều hưng phấn đến run rẩy. Hắn đè Lan Tri xuống giường, lặp lại nhiều lần vuốt ve tóc cùng gương mặt Lan Tri, dùng đầu lưỡi mình quấn chặt đầu lưỡi Lan Tri, hung hăng mút vào, thậm chí dùng răng mình đi cắn môi Lan Tri.

“Làm sao anh lại ăn ngon đến thế chứ? Ân?” Hắn ở trong miệng Lan Tri mơ hồ nói, đầu lưỡi hầu như chà đạp qua mỗi một ngóc ngách trong miệng Lan Tri, “Tôi con mẹ nó yêu anh muốn chết rồi!”

Hắn đang ngọt ngào thưởng thức hương vị của Lan Tri, đang ngọt ngào nói những lời tâm tình mà hắn tự cho là động lòng người nhất, thậm chí đang ngọt ngào mong chờ Lan Tri phản ứng trước màn hôn lưỡi cùng lời tâm tình của hắn, thế nhưng mũi hắn lại bỗng ngửi được một hương vị không ngọt ngào cho lắm.

Khen khét, như là vật gì nấu cháy vậy.

Hàn Kính rất mất hứng, hận không thể bịt mũi mình lại.

Chờ một chút! Mùi khét!

Hàn Kính một cái giật mình phản ứng kịp, đẩy mạnh Lan Tri ra, chạy ra ngoài hướng phía phòng bếp.

Trong nhà bếp tràn đầy khói, Hàn Kính vừa ho khan vừa vọt tới cạnh bếp gas: Toàn bộ nồi giống như một nồi than, vài miếng sườn non tỉ mỉ ướp đã sớm biến thành cục than đá cháy đen, vô tình cười nhạo Hàn Kính.

(Sub: Này thì hám zai…. Haha)

Hàn Kính ủ rũ cúi đầu nhìn một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ chấp nhận sự thật rằng hắn vẫn không thể nào làm được bánh gạo sườn non cho Lan Tri ăn.

Để có bánh gạo sườn non ăn, liền phải chịu chút trắc trở vậy. Quay về với chính nghĩa được bổ sung a-bu-min cũng không phải chuyện xấu, làm tình làm xong té xỉu mới không phải chuyện tốt.

Hàn Kính một bên suy nghĩ hay là nên khuyên Lan Tri đi khám bác sĩ, một bên bưng dĩa, xẻo một cái đùi gà, lại cho thêm ít nước tương, một lần nữa bưng vào phòng ngủ.

Lan Tri không ở trong phòng ngủ. Hàn Kính có chút nghi hoặc, tới lui tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện Lan Tri đang trong phòng tắm.

Y một tay cầm chén đánh răng, tay kia chống ở cạnh bồn rửa tay, đưa lưng về phía Hàn Kính, cúi thấp đầu đối mặt bồn rửa tay.

“Giáo sư Lan,” Hàn Kính thở dài một hơi gọi.

Lan Tri hiển nhiên có chút giật mình, mạnh quay đầu lại thoáng nhìn Hàn Kính.

Lúc này Hàn Kính mới phát hiện hai má Lan Tri phồng ra, hiển nhiên là đang ngậm nước.

Hàn Kính liền cảm giác lòng mình bị người ta mạnh đánh một cái.

Lan Tri đang súc miệng.

Lan Tri hôn lưỡi với mình xong, chuyện đầu tiên làm dĩ nhiên là tới phòng tắm súc miệng.

Khi nhận rõ sự thật này Hàn Kính cảm giác lòng mình đều đã vỡ nát.

Đương nhiên hắn sẽ không truy hỏi Lan Tri, chỉ thất hồn lạc phách nhìn Lan Tri, thì thào che giấu nói: “Nguyên lai anh ở trong này. Tôi sợ anh lại ngất xỉu, liền vào nhìn anh một chút. Anh, anh không có việc gì là tốt rồi. Nga, tôi, tôi không quấy rầy anh, ra ngoài chờ anh vậy, anh súc…rửa mặt xong liền ra ăn cơm.”

Posted in colangnguyetthanh

Đến chính hắn đều cảm giác được giọng của mình tràn đầy khổ sở.

Lan Tri ngơ ngác đứng nơi đó nghe Hàn Kính nói liên miên ủ rũ. Chờ Hàn Kính nói xong, vừa định xoay người rời đi, Lan Tri đột nhiên vươn tay, kéo hắn lại.

Hàn Kính uể oải mà mê man nhìn Lan Tri. Sau đó hắn liền thấy yết hầu Lan Tri giật giật, trong miệng còn phát sinh tiếng “Rầm rầm” rất nhỏ, quai hàm lập tức xẹp xuống.

Hàn Kính thoáng cái ngây ngẩn cả người: Lan Tri dĩ nhiên nuốt một miệng nước súc miệng xuống trước mặt mình!

“Anh…” Hắn kinh ngạc thốt lên.

“Tôi khát nước.” Lan Tri rât điềm tĩnh nói, “Cho nên tới phòng tắm lấy chút nước uống.”

Hàn Kính nói không nên lời.

Lan Tri cho rằng hắn là con nít ba tuổi sao? Lời nói dối sứt sẹo như thế! Rõ ràng có nước lọc, có ly uống nước, ai lại đi tới phòng tắm dùng ly đánh răng đựng nước máy uống chứ!

Trong lòng hắn có điểm tức giận, thế nhưng lại có chút không nói nên lời vui mừng. Lan Tri nhất định là nhìn ra được hắn thất vọng, sở dĩ…sở dĩ cố ý nói dối như thế để an ủi mình?

(Sub: Qủa thật là Hàn ca còn ko có tiết tháo để mà rơi nữa mà, mặt mũi là gì ăn được ko?)

Nói như vậy, Lan Tri thật ra có quan tâm cảm thụ của mình? Sở dĩ uống vào nước súc miệng, chỉ vì lập một câu nói dối để hắn không thấy khó chịu?

Hàn Kính nghĩ đến lần trước hắn và Lan Tri làm tình trên xe, không cẩn thận rơi nước bọt lên người Lan Tri, Lan Tri cũng chỉ nhíu mày, không hề trách ý cứ, chỉ tự mình nhẹ nhàng lau sạch đi.

Hắn đột nhiên cảm thấy Lan Tri người này so với trong tưởng tượng của hắn còn hướng nội hơn, giống như một cây măng vào mùa xuân, nếu không bóc từng lớp từng lớp bóc đến cuối, liền không cảm nhận được từng lớp tấm lòng của y.

“Không…không có gì. Tôi biết anh có chút…khiết phích.” Hắn nhẹ giọng nói với Lan Tri, “Tôi rất thích anh. Anh không cần cố ý làm vậy. Thật sự không hề gì.” Vừa nói hắn vừa nhìn Lan Tri cười cười, nâng đùi gà vàng ươm trong dĩa trên tay, thúc giục nói: “Giáo sư Lan anh rửa mặt chút đi! Rửa mặt xong nhanh chóng đi ra, nếu không canh gà và đùi gà sẽ nguội mất.”

Lan Tri không nói lời nào, cũng không buông hắn ra.

“Anh vẫn luôn ăn uống không điều độ, nghỉ ngơi không theo quy luật đối thân thể vô cùng xấu.” Hàn Kính lại nói, “Anh hẳn là mỗi ngày phải ăn đúng giờ, không nê…”

“Tôi tìm được một phòng mới rồi.” Lan Tri đột nhiên cắt lời hắn, nói “Ngay cạnh đại học Z, cách lớp luyện thi của cậu cũng không xa. Cuối tuần này tôi liền dọn qua đó.”

Hàn Kính cũng không biết vì sao Lan Tri đột nhiên dời chủ đề câu chuyệnmà nói với hắn chuyện này, sững sờ một chút mới tiếp lời: “À? Phải? Vậy cũng tốt a.”

Hắn nghĩ phòng ở hiện tại là của tên súc sinh họ Chu kia, nghĩ đến Lan Tri rốt cuộc phải dọn ra ngoài, trong lòng liền cao hứng. Tuy rằng Lan Tri có khiết phích, tuy rằng Lan Tri sau khi hôn lưỡi phải súc miệng, nhưng là nói như thế nào Lan Tri cũng vẫn còn rất để tâm đến mình, cũng một mực nỗ lực phân rõ giới hạn với tên họ Chu kia.

Kỳ thực Hàn Kính nghĩ hai người có thể phát triển đến mức này đã khiến hắn cảm thấy đủ hạnh phúc rồi.

Hắn suy nghĩ thông suốt, liền gật đầu, còn nói: “Cách nơi anh làm không xa, như vậy mỗi ngày anh đi đường sẽ ngắn hơn, buổi tối có thể ngủ sớm một chút. Hơn nữa anh cũng có thể ăn ở căn tin, như vậy ba bữa cũng có thể có giờ giấc…A!”

Hắn đột nhiên kêu một tiếng.

Bởi vì tay Lan Tri đang nắm hắn bỗng siết chặt lại, “Căn tin không thể ăn.” Y kề sát tai Hàn Kính chậm rãi nói.

Lời của y thậm chí có chút ý cười, thế nhưng Hàn Kính không thể lĩnh hội được ý của Lan Tri.

Trên thực tế hắn có chút ngoài ý muốn, hỏi ngược lại: “Căn tin ăn không ngon sao?”

“Ừ.” Nụ cười trên mặt Lan Tri rõ ràng hơn một chút, nói tiếp: “Tôi thích món ăn vừa làm ra nóng hôi hổi.”

“Làm tại chỗ nóng hôi hổi?”

“Ừ. Giống như canh gà khi nãy cậu đút cho tôi.”

“À! Giáo sư Lan, hóa ra anh muốn ăn canh gà sao!” Hàn Kính vỗ đầu một cái, “Anh yên tâm, căn tin có bán canh gà, bên trái lầu hai cửa sổ thứ ba có bán đấy. Không chỉ có canh bà, còn có canh cà ri bò và canh xương hầm. Tôi ăn qua rồi, đều rất tươi!”

Hắn nói xong rất hăng hái, lại phát hiện nụ cười trên mặt Lan Tri chậm rãi cứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.