Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1965: Chương 1965: Niệm lên thiên kiếp hiện (2)




Lại không có người nào dám khiêu chiến thần linh. Cho đến lại qua đi rất nhiều năm, theo thời đại chúa tể quật khởi, theo chuyện liên quan tới thần linh xóa bỏ chúa tể trở thành lời đồn đại, dần dần, một vị chúa tể, ở trong từng tộc quần, ở dưới ý chí thế giới tán thành, lần lượt xuất hiện.

Cũng chính là vào lúc này, trong rất nhiều chúa tể này, sinh ra một vị... chúa tể chí cường. Đạo của hắn khác với chúa tể khác, giống như dựa vào cắn nuốt, giống như hố đen, khiến cho bản thân đi tới cực hạn. Hắn trở thành, vị tu sĩ thứ hai, khiêu chiến thần linh!

Hắn muốn cắn nuốt thần linh, tiến tới bản thân thành thần. Hắn đến, khiến cho tất cả người bảo vệ toàn bộ đại lục thần thánh hoảng sợ, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn vị chúa tể mạnh nhất trong thời đại hiện nay, chắp tay sau lưng, đi từng bước một, đi về phía ngọn núi.

- Thần linh... Ta tin tưởng ngươi tồn tại. Nhưng ta càng tin tưởng chính là, ngươi... chẳng qua là một lão gia hỏa thời kì vũ trụ, sống sót đến nay mà thôi. Ngươi cần gì phải sống tạm đến nay, không bằng thành toàn cho ta!

Chúa tể hờ hững mở miệng, ở dưới ngọn núi kia, nhấc chân lên, đang muốn bước lên ngọn núi. Nhưng vào lúc này, toàn thân hắn bỗng nhiên chấn động mạnh, hít thở đột nhiên gấp gáp. Thân thể hắn muốn lui về phía sau. Nhưng không đợi hắn lui ra phía sau, ở dưới những người bảo vệ ở bốn phía xung quanh đang ngây người, thân thể hắn, tất cả mọi thứ của hắn lặng lẽ không một tiếng động, tiêu tan...

Bốn phía xung quanh tĩnh mịch một mảnh. Cảnh tượng như vậy, cùng với kết quả vị chúa tể thứ nhất năm đó khiêu chiến trong truyền thuyết, giống nhau như đúc... Lại ở thời điểm tâm thần tất cả người bảo vệ bốn phía xung quanh chấn động, trong đầu trống rỗng, bỗng nhiên... bức tượng trên ngọn núi, hai mắt hắn đang nhắm lại, cuối cùng lại chậm rãi mở ra.

Sau khi mở ra, tất cả mặt trời bên trong tinh không, phát ra ánh sáng mạnh nhất từ trước tới nay. Tất cả ánh trăng, đồng dạng sáng chói vô tận!

Tất cả chúng sinh của một trăm lẻ tám vạn giới, thân thể tất cả đều run lên, trong tâm thần dâng lên gió bão kinh thiên. Bên tai bọn họ, truyền đến giọng nói trong sự ôn hòa mang theo tang thương.

- Là ta sơ sót... niệm lên, thiên kiếp hiện.

Ở trong chớp mắt khi giọng nói này vang vọng, bản thân tất cả thế giới bên trong tinh không ẩn chứa bản nguyên cùng pháp tắc, nhưng lại không có bị cải biến về hình, dường như gia nhập vào ý niệm nào đó, khiến cho bất kỳ thế giới nào, thậm chí toàn bộ tinh không, từ giờ khắc này... xuất hiện một đạo quy tắc.

Đó là quy tắc thiên kiếp!

Từ nay về sau, thế gian có thiên kiếp. Những người khiêu chiến này, đi khiêu chiến thiên kiếp, chẳng khác nào khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần không có ngăn cản khiêu chiến, nhưng hắn muốn yên tĩnh cảm ngộ, tùy ý sáng lập thiên kiếp. Còn ở trong nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, tất cả người bảo vệ trên đại lục thần thánh, bóng dáng của bọn họ đều biến mất, xuất hiện ở trong thế giới thuộc về từng người bọn họ.

Càng vào giờ phút này, chúng sinh thậm chí trong tất cả điển tịch, miêu tả cùng với ký ức liên quan tới Bạch Tiểu Thuần, đều bị xóa đi... Lại giống như, Bạch Tiểu Thuần từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của bất kỳ tộc quần nào.

Mà địa phương đại lục thần thánh ở lại, cũng mơ hồ, dần dần không bị tu sĩ phát hiện cùng nhìn thấy được. Từ đó về sau... tộc quần trong tinh không vẫn phát triển. Người khiêu chiến vẫn tồn tại như cũ, nhưng lời đồn đại liên quan tới Bạch Tiểu Thuần, thần thoại liên quan tới nguyên của tinh không, lại không ai có thể nhớ tới, không ai có thể biết được. Tất cả mọi thứ đều bị xóa đi.

Thời gian, từng chút một trôi qua...

Tất cả mọi thứ về Bạch Tiểu Thuần, biến mất ở trong vạn tộc của thế hệ tinh không mới này, ơ nơi không có cách nào bị người nhìn thấy được, nơi Tiên Vực Vĩnh Hằng đã từng biến mất, Bạch Tiểu Thuần vẫn từ từ nhắm hai mắt, lặng lẽ cảm ngộ tất cả bản nguyên bên trong tinh không.

Ngày qua ngày, năm lại năm...

Cho đến có một ngày, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra. Từ năm đó khi hai mắt hắn khép lại, đây là lần thứ hai hắn mở mắt ra. Lần đầu tiên là khiến cho tinh không xuất hiện thiên kiếp. Lần này... là bởi vì, hắn đã hiểu rõ tất cả.

Chứng kiến khởi nguồn sinh mạng, sáng lập nhật nguyệt chúng sinh, chính mắt thấy bóng tối cùng ánh sáng trong tinh không, cảm thụ vạn vật lại trở nên mênh mông, lại trải qua vô số vạn năm cảm ngộ, Bạch Tiểu Thuần giờ phút này, bên trong hai mắt hắn mở ra, không có thâm thúy, có chỉ là bình tĩnh cùng thuần khiết vô tận.

Sạch sẽ giống như không nhiễm một hạt bụi, giống như đứa bé sơ sinh, nhìn tất cả ngôi sao.

- Năm đó ta đánh với Nghịch Phàm một trận, từng tự hỏi, cái gì là bản nguyên... Vấn đề này, cũng làm ta cảm thấy phức tạp rất lâu. Hiện tại, ta mới hiểu, bản nguyên.

Bạch Tiểu Thuần khẽ mở miệng nói.

- Bản nguyên vô hình vô tướng, hình như không tồn tại, đồng thời sáng tạo, bao hàm tất cả tồn tại và tất cả diện mạo bên ngoài.

- Bản nguyên vô thủy vô chung, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả trước sau.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần rất khẽ. Nhưng ở trong chớp mắt khi nói ra những lời này, một trăm lẻ tám vạn thế giới trong tinh không, đều thoáng bị chấn động!

- Bản nguyên không có không gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả không gian.

- Bản nguyên không có thời gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả thời gian.

Theo sau hai câu này truyền ra, tất cả quy tắc, tất cả pháp tắc bên trong tinh không, đều cộng hưởng!

- Bản nguyên không có tiếng động không có ánh sáng, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả âm thanh ánh sáng.

- Bản nguyên không ở bất kỳ chỗ nào, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả địa phương.

Bạch Tiểu Thuần cười, nói ra câu nhận thức thứ năm cùng câu thứ sáu liên quan tới bản nguyên. Hai câu này vang vọng tám phương. Tất cả chúng sinh trong tinh không, tất cả vũ trụ, đều ở trong chớp mắt này, bất động!

Ở trong sự bất động này, Bạch Tiểu Thuần nói ra hai câu cuối cùng!

- Bản nguyên vô cùng bé, đồng thời cũng vô cùng lớn.

- Bản nguyên tức là duy nhất, lại là vô hạn!

Tinh không ngừng lại, bỗng nhiên xuất hiện sắc thái vô cùng. Từng quy tắc cùng pháp tắc dung hợp sau đó lại tiêu tan. Cuối cùng tất cả mọi thứ bên trong tinh không đều biến mất, chỉ còn lại có... một điểm!

Có một điểm chiều dài không bằng một người!

Cái điểm này, yên lặng tồn tại trong tinh không. Nó bao hàm tất cả pháp tắc, tất cả quy tắc, bao hàm một trăm lẻ tám vạn giới, bao hàm tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.