Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 193: Q.4 - Chương 193: Lời nói trong đêm ở ốc đảo.




Nghỉ hai ngày, đoàn người lại tiếp tục đi về phía bắc. Nỗi sợ của Long Ưng đối với sa mạc đã giảm đi nhiều, dẫn đường cũng thuận buồm xuôi gió hơn. Chẳng những hắn tìm được con đường tốt nhất, mà còn có thể nhờ vào linh ứng để tránh những cơn bão cát hung dữ hoặc kết lạc đà trận để đối kháng. Đến ngày thứ mười ba, trong biển cát mênh mông, bọn họ đã tìm được một ốc đảo nhỏ.

Ốc đảo này chỉ lớn bằng một phần tư của ốc đảo Thần Sơn, nhưng nguồn nước sung túc. Nhìn những con lạc đà lao xuống hồ uống nước, một cảm giác thỏa mãn và vui mừng thật khó có thể nói nên lời.

Ba người ngồi trên tảng đá bên bờ hồ, cởi giày, ngâm chân trong hồ nước lạnh, thưởng thức cảnh mặt trời lặn.

Phong Quá Đình nói:

- Lạc đà là sinh vật uống nước nhanh nhất. Dùng từ ăn như hổ đói cũng không thể diễn tả hết. Nước cứ như là đổ vào trong miệng chúng.

Long Ưng cũng thưởng thức cảnh lạc đà đùa nước, cười nói:

- Chưa đến nửa khắc, nước dưới hồ đã thấp đi hai thước. Bởi vậy có thể thấy được tốc độ uống nước của chúng.

Vạn Nhận Vũ hớn hở nói:

- Chúng nó càng vất vả thì công lao càng lớn. Uống sạch cả hồ nước cũng không ai nói. Ha ha, may mà có đến hai cái hồ nhỏ. Chúng ta có muốn tham gia náo nhiệt hay không?

Phong Quá Đình nhìn về phía nam, cái hồ nhỏ gần biên giới bị người dùng lều vải vây quanh, nói:

- Chỉ còn lại một cái hồ nhỏ, khẳng định là chen chân không lọt. Đây là nơi dành riêng cho phu nhân Thải Hồng hơn mười ngày không tắm rồi. Ha ha...

Ở trung tâm ốc đảo, Phong Mạc đang chỉ huy thủ hạ đốt lửa, rất bận rộn.

Trong đầu Long Ưng không khỏi tưởng tượng cảnh Thải Hồng và hai nữ tỳ xinh đẹp đang tắm, mà cảm thấy ngứa ngáy:

- Đêm nay chi bằng để đệ hy sinh nhan sắc, đi dò xét bí mật của các nàng.

Vạn Nhận Vũ mỉm cười:

- Hảo tiểu tử, cuối cùng cũng không kềm chế được.

Phong Quá Đình nói:

- Ngươi đeo cái mặt nạ xấu xí, có nhan sắc gì để mà hy sinh chứ?

Long Ưng lúng túng nói:

- Chỉ là thuận miệng nói thôi. Hai vị đại ca không cần quá chú ý.

Phong Quá Đình nói:

- Còn có hơn mười ngày nữa là ra khỏi sa mạc. Thừa dịp thời gian này tính món nợ cũ với ngươi.

Long Ưng ngạc nhiên nói:

- Ta thiếu huynh chuyện gì chứ?

Phong Quá Đình nói:

- Là món nợ của Tịch Diêu đấy. Sau khi gặp Tịch Diêu trở về, ngươi trở nên khác hẳn, nói Tịch Diêu đã từ bỏ tranh đoạt tôn vị đạo tôn, một mình trở về phía nam. Sau đó Pháp Minh lại tới tìm ngươi, hỏi ngươi và Tịch Diêu đã nói những gì. Nhưng ngươi chẳng chịu trả lời cho rõ ràng, chỉ nói qua loa. Bây giờ đã rời Trường An gần một năm, một chữ ngươi cũng chẳng thèm đề cập đến. Nói cho ngươi biết, tại hạ tính nhẫn nại có hạn, mau nói cho ta biết, không được giấu diếm một chữ.

Thiếu chút nữa Long Ưng quên mất Tịch Diêu, giống như chuyện cũ từ hồi kiếp trước, bây giờ biến thành trí nhớ mơ hồ. Nhưng trong nội tâm hắn biết rõ, bản thân có ý định chôn giấu ký ức về tiên môn.

Cười khổ nói:

- Thật sự phải nói sao?

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc:

- Ngươi vốn là người nói chuyện rất sảng khoái. Sao bỗng nhiên trở nên ấp a ấp úng vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì khó nói?

Phong Quá Đình cũng khó hiểu hỏi:

- Dường như ngươi đã hạ quyết tâm không nói cho chúng ta biết. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Mặt trời đã lặn xuống phía tây. Gió từ phía bắc thổi tới. Chính giữa ốc đảo tản ra ánh lửa lóng lánh, và tiếng người gọi lạc đà.

Long Ưng cười khổ nói:

- Ta sao dám giấu diếm hai người? Chỉ vì Tịch Diêu là một tên điên thông minh. Sợ lời nói điên cuồng của y sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng hai vị đại ca.

Vạn Nhận Vũ hào hứng nói:

- Vậy thì càng phải nghe. Bởi vì không thể đoán được y nói những gì mà có thể ảnh hưởng đến chúng ta.

Long Ưng không muốn nói dối hai người, mà cũng không nghĩ ra được có gì phải nói dối. Bất đắc dĩ, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:

- Có thể nói như vậy. Sau khi huynh nghe xong, vĩnh viễn sẽ không quay trở lại thời điểm trước khi lắng nghe. Tất cả sự vật đều mất đi ý nghĩa của nó. Nó sẽ làm dao động niềm tin của huynh đối với trời đất. Thiếu chút nữa là ta đã quên mất Tịch Diêu. Thực không muốn các huynh giẫm vào vết xe đổ của ta.

Vạn Nhận Vũ trầm giọng nói:

- Không khuếch đại quá chứ?

Long Ưng khẳng định:

- Không có một điểm khuếch đại.

Vạn Nhận Vũ dậm chân:

- Vậy thì càng muốn nghe.

Long Ưng thiếu chút nữa kêu khổ.

Phong Quá Đình cười nói:

- Lần này không được đùn đẩy. Mau nói ra.

Lúc này Trang Văn phái người đến mời bọn họ dùng bữa tối, nhưng Vạn Nhận Vũ đã khéo léo từ chối.

Ánh mắt hai người sáng quắc nhìn hắn, tỏ rõ không nói sẽ không bỏ qua.

Long Ưng vẫn không quyết định chắc chắn.

Phong Quá Đình nói:

- Pháp Minh hỏi chuyện gì? Ngươi đã nói cho y biết sao?

Long Ưng gật đầu.

Vạn Nhận Vũ nổi giận:

- Ngươi có thể nói cho Pháp Minh biết, vì sao lại không thể nói cho chúng ta biết?

Long Ưng thản nhiên nói:

- Bởi vì ta không muốn hại các huynh.

Hai người trao đổi ánh mắt, đều nhận ra cái lạnh trong lòng đối phương.

Tối nay sao không sáng lắm, nhưng sao lại mọc đầy bầu trời đêm, tạo thành đường vân khiến người ta hoa mắt. Chúng kéo dài qua đỉnh đầu, ngàn vạn ngôi sao liên bầy kết đội, hình thành đuôi con Ngân Long.

Phong Quá Đình nói:

- Ngoại trừ Pháp Minh, ngươi còn nói cho ai biết nữa không?

Long Ưng trả lời:

- Công tử cũng đoán được, ngoại trừ Pháp Minh, ta chỉ nói cho một mình Tiên Tử biết.

Vạn Nhận Vũ buông lỏng một hơi:

- Nói chuyện liên quan đến sinh tử thì rất khó giải thích được sự huyền diệu trong đó.

Long Ưng bị dẫn dắt ra mối quan hệ với tiên môn, liền biểu hiện khổ sở, chán nản nói:

- Nguyên nhân chính là chẳng những huyền diệu khó giải thích, mà rất chân thật. Nó điên đảo hết thảy, khiến Tiên Tử mệt mỏi phải lập tức trở về Tĩnh trai báo lại với sư tôn của nàng.

Phong Quá Đình nói:

- Thế thì ta lại càng muốn biết.

Long Ưng ngắm nhìn bầu trời, từ từ nói:

- Trước khi nói ra, trước tiên cần phải nói cho các huynh biết cảm nhận của ta.

Hai người cảm giác sự việc không bình thường. Với trí tuệ của Long Ưng, Pháp Minh và Đoan Mộc Lăng, chuyện gì có thể làm cho bọn họ điên đảo, vĩnh viễn không thể trở lại như trước?

Long Ưng cố gắng lục tìm trong biển sâu trí nhớ, dùng thanh âm tràn ngập tâm trạng nói:

- Từ lúc ta hiểu chuyện cho đến nay, ngoại trừ luyện công thì chính là đọc sách. Hoặc là tay phải chơi với tay trái, não phải đấu với não trái. Ở hoang cốc năm năm, hoàn toàn chìm đắm vào việc tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp. Cho đến khi gặp phải cửa ải khó khăn không cách nào vượt qua, khi muốn buông tha thì công tử, Thái Bình và Bàn công công lại lĩnh mệnh thánh thượng đến. Ta buộc phải hóa công lực toàn thân, để mặc cho bọn họ áp giải đến Kinh sư.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ngươi giống như con khỉ đá. Sức lực toàn thân như con khỉ hoang dã. Khi trở lại Thần Đô, liền hay đi tán gái. Gặp một người là theo đuổi một người. Ngay cả Tiên Tử cũng không buông tha. Đến bây giờ, bất luận là thế nào thì ngươi cũng không còn như lúc trước.

Phong Quá Đình tán dương nói:

- Hình dung thật tốt.

Long Ưng quay lại nhìn bọn họ, nói:

- Lúc đó ta giống như đám lạc đà này, sau một đoạn đường dài đi trong sa mạc không có sự sống, bỗng nhiên gặp được một ốc đảo, thích thú đến nỗi mất đi sự kiềm chế, chỉ biết thỏa mặc uống nước ăn cỏ, không thèm quan tâm đến bất cứ vật gì. Nếu như không phải gặp được Tiên Tử, bị nàng dùng tiên tâm buộc chặt thì hẳn sẽ còn có thêm tiểu mỹ nhân thất thân trên tay Đấu Tinh này. Ha ha....

Vạn Nhận Vũ nói:

- Lần đầu tiên ta cảm thấy ngươi lưu tình khắp nơi.

Phong Quá Đình nói:

- Ngươi nên hiểu rằng, khi đi trên hoang mạc, nhìn thấy được ốc đảo không khống chế được tâm trạng là chuyện tất nhiên. Như vậy, ngươi đã là người có khả năng tự chủ rồi. Bởi vì lúc ấy thánh thượng muốn dùng tiểu mỹ nhân để lung lạc ngươi.

Long Ưng nói:

- Trong lúc ta toàn tâm chìm đắm vào cuộc sống tươi đẹp đó, bỗng nhiên ta gặp được Tịch Diêu. Y nói cho ta biết một câu chuyện cũ có liên quan đến trời đất. Ví dụ như, quân cờ đã vượt qua bàn cờ, thì hiểu được rằng mình chỉ là một con cờ trong ván cờ đó. Khi đó, các người sẽ có cảm giác gì? Giờ khắc này hết thảy đều bình thường. Nhưng sau một khắc, tất cả đối với ngươi sẽ không còn là bình thường nữa. Niềm tin đều sụp đổ. Chẳng những tâm không còn mà hồn phách cũng vậy.

Vạn Nhận Vũ sợ hãi nói:

- Sao lại nghiêm trọng như thế?

Phong Quá Đình trầm ngâm không nói.

Long Ưng đáp:

- Sự tình này không có cách nào tạm thời để lắng nghe. Thảm nhất chính là biết rõ bảo khố trước mắt nhưng lại không có chìa khóa để mở bảo khố đó. Mà cho dù mở ra, tiến vào hay không lại là vấn đề khác. Như thế thì không biết càng tốt hơn. Xin hai vị đại ca nghĩ lại, tiểu đệ trước mặt hai người chính là người bị hại nặng nề.

Phong Quá Đình bình tĩnh nói:

- Các ngươi nên sớm đoán được, ta có một chuyện cũ thương tâm chôn sâu tận đáy lòng. Bắt đầu từ thời khắc đó ta không có cách nào hồi phục lại. Ta chỉ sống bằng thể xác, còn cố ý dấn thân vào tình huống hiểm ác nhất. Bởi vì ta không sợ chết, mà lại xem cái chết chính là kết quả tốt nhất. Cho nên, bất luận ngươi nói cho ta biết chuyện ly kỳ đáng sợ đến cỡ nào, cũng chưa chắc khiến cho cuộc sống của ta trở nên ác liệt hơn. Ai, phúc khí lớn nhất của ta chính là gặp được Long Ưng ngươi, khiến cho ta cảm thấy có chút sức sống và ánh sáng trong cuộc đời của mình. Nói đi...

Ánh mắt Long Ưng nhìn Vạn Nhận Vũ.

Một cơn gió mạnh từ từ thổi tới, khiến tay áo ba người tung bay phần phật.

Vạn Nhận Vũ quả quyết nói:

- Sự việc này bắt đầu thì không có chuyện dừng lại. Ba huynh đệ chúng ta chính là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Tiên sư bà ngoại nó, đừng lề mề nữa.

Long Ưng cười nói:

- Việc này đúng là họa phúc khó liệu. Ta phải nói ra trước cảm nghĩ của mình mới có thể tỏ rõ vì sao ta lại tin tưởng vào câu chuyện của Tịch Diêu mà không nghi ngờ. Việc này cũng có thể từ một khối đá mà nói lên. Việc chúng ta đang di chuyển về Toái Diệp Thành càng khiến người ta cảm thấy trùng hợp với câu cửa miệng Tịch Diêu “Ở giữa thiên địa ai cũng biết”. Trùng hợp đến nỗi khiến người ta cũng thấy như không trùng hợp. Nếu như thánh thượng đã nói với ta “Ở một nơi nào đó đều có chủ nhân của riêng mình” thì các người cũng đều là người có duyên.

Hai người căng thẳng lắng nghe, không dám ngắt lời.

Ánh mắt Long Ưng chuyển hướng sang ngọn đèn nơi trú quân cách bọn họ hơn nửa dặm. Lúc này lạc đà đã được nhốt vào bên trong rào chắn tạm thời. Còn đám người Mạt thì biết ý tránh qua chỗ phía nam hồ lớn, để cho bọn họ yên tâm nói chuyện.

Long Ưng thở dài, sửa sang lại tư tưởng hỗn loạn trong đầu:

- Những năm cuối thời Đông Tấn, tại Giang Hoài có một nơi gọi là Biên Hoang, là thành thị thịnh vượng duy nhất ở khu vực hoang vu kéo dài mấy trăm dặm, không thuộc về bất cứ chính quyền nào. Đó là địa phương vô pháp vô thiên duy nhất ở Trung Thổ.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Có việc này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.