Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 953: Q.4 - Chương 953: Quyển 9 - Chương 944: Hải triều (thượng)




Dịch: Hoangtruc

***

Tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ chỉ có linh khí, không cách nào sinh ra được linh lực, chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể mới có thể linh lực được.

Từ Ngôn lấy được chỉ là một tia linh lực cực kỳ yếu ớt, nói là một tia linh khí cũng không sai. Linh lực có trình độ như vậy có thể coi như cùng loại với linh khí của Trúc Cơ sơ kỳ.

Cấm chế trong Tử Phủ chỉ xuất hiện một vết rách, còn lâu mới bị phá vỡ. Dù vậy Từ Ngôn đã cảm thấy vui mừng rồi.

Chân khí không thể thúc giục phi kiếm pháp khí được, nhờ tia linh lực này mà Từ Ngôn không chỉ ngự kiếm được, còn có thể thi triển ra pháp thuật. Tuy cấp bậc không cao nhưng vẫn mạnh mẽ hơn cảnh giới Luyện Khí Kỳ rất nhiều.

Hao phí hai viên linh đan thượng phẩm cùng với vạn lần thi triển Ích Vân thức mới giải khai được một tia cấm chế nhỏ, Từ Ngôn lại không để ý tới cái giá này. Sau khi đạt được linh lực, việc trước nhất là hắn lấy Thiên Cơ phủ, thử mở ra.

Linh lực được ngưng tụ thành một đường dài chui vào trong viên châu, sau đó Từ Ngôn bắt đầu nghiêm túc cẩn thận cảm giác lấy.

“Vượt chuyển mười tám ngoặt...hắc!”

“Bay qua tám ngọn núi...hắc!”

“Vận khởi thần lực a~~~a ~~~!”

“Trong hồ tu viên mãn, hà hà hà!”

“Tiểu Thanh à, ngươi thấy khí lực Hải ca ca thế nào hả? Ta đã hủy sạch cả tường viện, xây cho riêng ngươi cái hồ nước mới. Ngươi xem, bên cạnh hồ nước còn có tường chia bốn phía, trên tường còn có cửa sổ, có giống một gian phòng lớn hay không? Mái che phòng thì khỏi cần, trong Thiên Cơ phủ làm gì có trời mưa. Trên đỉnh đầu Hải ca ca cũng không còn nhiều gạch ngói, muốn che phía trên cần phải phá bỏ thêm một ít phòng ốc nữa. Phá vài bức tường thôi thì trưởng lão chưa chắc phát hiện ra, nhưng mà phá thêm vài gian phòng, không khéo ta sẽ bị đánh...”

Bên tai Từ Ngôn xuất hiện tiếng ca rền rĩ, còn cả tiếng Hải Đại Kiềm thì thầm. Hắn thở dài một hơi, thu hồi viên châu lại.

Thiên Cơ phủ không mở ra được.

Một tia linh lực nhỏ này không cách nào mở Thiên Cơ phủ ra hoàn toàn được. Khi mà Thiên Cơ phủ đang đóng lại, ở bên trong cũng không cách nào mở ra được.

Vất vả lắm mới ngưng tụ ra được một tia linh lực, thế mà Từ Ngôn chỉ có thể nghe được tiếng ca chướng tai của Hải Đại Kiềm trong Thiên Cơ phủ.

Nhớ tới linh Thú hóa hình Tiểu Thanh, Từ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Tiểu Thanh, khổ cho ngươi rồi, phải ở chung với con cua ngốc đấy tới mấy trăm năm...”

Linh lực trình độ Trúc Cơ không mở Thiên Cơ phủ ra được nói rõ cấp bậc Thiên Cơ phủ vẫn là pháp bảo. Có lẽ cấp bậc của pháp bảo ở thế giới trong bình không thay đổi, hoặc là do đặc thù của loại pháp bảo thu nạp.

Kỳ thật theo như Từ Ngôn nhận thấy, cảnh giới thế giới trong bình thấp hơn Chân Vũ giới một tầng, linh đan linh thạch trong đó đều không sánh bằng Chân Vũ giới. Như vậy cấp bậc pháp khí và pháp bảo cũng có thể bị hạ xuống một tầng, pháp bảo sẽ trở thành pháp khí cực phẩm, còn pháp khí thượng phẩm trở thành pháp khí hạ phẩm.

Dù sao thì tu vi khác nhau cũng sẽ luyện chế ra cấp bậc dị bảo khác nhau. Thế giới trong bình là pháp khí thượng phẩm có uy lực ngang ngửa với pháp khí hạ phẩm Chân Vũ giới, vậy pháp bảo cũng có thể như thế.

Chẳng qua loại pháp bảo thu nạp có không gian bị cố định, cho nên cấp bậc mới có thể không thay đổi, linh lực trình độ Trúc Cơ vẫn không cách nào mở ra được.

Từ Ngôn thu hồi Thiên Cơ phủ lại, không có gì thất vọng cả.

Nếu như Ích Vân thức có hiệu quả với cấm chế thì chỉ cần tìm thêm nhiều linh đan hoặc là linh thảo, cơ hội phá vỡ cấm chế càng nhiều, càng đạt được thêm nhiều linh lực nữa.

Hắn khoanh chân ngồi, thần hồn quy về Tử Phủ, điều động Nguyên Anh trùng kích khe hở trên cấm chế. Theo Nguyên Anh toàn lực thi triển, từng sợi linh lực bên trong Tử Phủ cũng chậm rãi lao ra.

Người khác hao hết sạch linh lực linh khí phải ngồi xuống khôi phục, còn Từ Ngôn hao hết sạch linh lực thì cần phải nỗ lực kéo linh lực ra ngoài. Nói chung, phần tu luyện dở dở ương ương chẳng ra sao thế này quả thật cũng là hắn bất đắc dĩ mà thôi.

“Rầm Ào Ào“... “Rầm Ào Ào“...

Trong đêm yên tĩnh, tiếng sóng biển truyền đến càng lúc càng lớn, cuối cùng đã trở nên ầm ầm.

Như thể có sóng dữ ngập trời, tiếng sóng biển ngoài cửa sổ càng lúc càng chảy xiết, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt.

Loạt soạt... Loạt xoạt...

Tiếng động quỷ dị trong biển rộng truyền đến như có có vô số tiếng bước chân bò dưới đáy biển. Nơi hải vực cách đảo Lâm Uyên không xa, một cảnh tượng kinh người xuất hiện.

Có rất nhiều bóng đen cực lớn đang đi tới gần, nước biển cũng trở nên đổi màu, đen sì như mực. Nếu lúc này nhìn xuyên qua tầng nước biển xuống dưới đáy, đã không còn nhìn thấy được cát đá bên dưới đáy biển nữa rồi.

Không phải cát đá biến mất mà là phía trên lớp cát đá ấy đã bị một tầng Hải thú phủ kín!

Cua to như nghé con, tôm cong như trường cung, rùa to hơn cối đá, cá to như gấu hổ... Đủ loại Hải thú kích cỡ to lớn phô thiên cái địa xúm về phía đảo Lâm Uyên. Hải tộc lan tràn đến hơn mười dặm, nhìn không tới phần cuối.

Không chỉ có tôm cua rùa cá, mà còn có cả cá sấu và cá mập khổng lồ nữa. Còn có cả loại Hải thú khổng lồ nào đó phủ đầy lông, chỉ chưa hai ánh mắt lóe sáng ánh đỏ.

Ở chỗ sâu trong Đảo Lâm Uyên bỗng vang lên một tiếng gầm, ngay sau đó có một bóng đen phóng lên trời, đáp xuống bãi biển.

“Hải thú triều...” Vương Ngữ Hải nhìn chằm chằm vào biển rộng bốn phía, ánh mắt lạnh như băng lóe chút kinh ngạc.

Dưới cảm giác linh thức của ông ta, trong hải vực quanh đảo Lâm Uyên có tới năm luồng khí tức Hải thú Đại yêu, Hải thú trình độ yêu linh có hơn trăm con, Yêu thú vô số kể.

Hải thú xuất hiện trong phạm vi lớn như vậy, nói rõ tai kiếp nguy hiểm nhất ở biển sâu đang tiến tới.

Được gọi là hải triều Hải thú triều!

“Chưa tới ba năm, làm sao Hải tộc lại đánh vào đảo Lâm Uyên rồi?”

Vương Ngữ Hải không nghĩ ra, bởi vì có khi vài chục năm còn chưa gặp được cảnh Hải thú công đảo ở phạm vi này một lần. Ba năm trước đây, đảo Lâm Uyên đã có hải triều xuất hiện qua, không thể có chuyện mới ba năm sau lại xuất hiện nữa mới đúng.

Có điều vị đảo chủ này đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa. Đã có vài con cá sấu khổng lồ bò lên trên bãi biển, khí tức yêu linh cũng đã theo gió tanh ập tới.

Đảo chủ cảnh giới Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, tay điểm một chỉ, một bóng kiếm bay ra. Mấy con yêu linh cá sấu còn chưa leo hết ra khỏi mặt nước đã gặp phải đuổi giết khủng bố. Toàn thân khổng lồ đã nhao nhao đứt gãy, bị một kiếm này giết chết cả.

Hải thú quá nhiều, tuy rằng Nguyên Anh không sợ nhưng không thể ngăn cản được vô số Hải tộc từ bốn phương tám hướng bò đến.

Một kích giết chết vài con yêu linh, sau đó Vương Ngữ Hải lui ba bước, pháp quyết trong tay tung bay.

Theo đảo chủ thi pháp, trên bờ cát xuất hiện từng tràng nổ vang, từng cây cọc gỗ cạnh bờ đột ngột nhô lên khỏi mặt đất, nhô cao lên tới năm trượng. Bề ngoài mấy cọc gỗ này khắc đầy phù văn, sau khi được thúc giục còn phát ra ánh hào quang lập lòe. Mỗi cọc gỗ lại liên kết với cọc gỗ hai bên bởi dải ánh sáng trắng hẹp dài tạo thành một mảng sáng trải rộng dày đặc tia sét.

Đại trận khởi động, toàn bộ đảo Lâm Uyên lập tức được bao bọc bởi một luồng khí tức kỳ dị, bước tiến của Hải tộc đã bị cản lại ở bên ngoài đảo.

“Môn nhân đảo Lâm Uyên nghe lệnh!”

Trong bầu trời đêm, tiếng quát của đảo chủ vang vọng.

“Bảo vệ trận!!!”

Một tiếng bảo vệ trận đã đánh thức toàn bộ đám đệ tử đảo Lâm Uyên. Từng bóng người bay lên trời, có hơn mười vị trưởng lão Kim Đan vừa mới bay lên không đã lập tức phân tán, tản ra rộng như nan quạt tiến về bãi cát quanh hải đảo.

Đệ tử cảnh giới Trúc Cơ theo sát các trưởng lão Kim Đan, nhanh chóng chạy tới vị trí riêng của mình. Tốc độ đệ tử Luyện Khí Kỳ chậm hơn, đi theo phía sau cùng.

Dù là tu sĩ Kim Đan hay Trúc Cơ, Luyện Khí thì những những tu sĩ trên đảo Lâm Uyên này đều ứng đối với tràng tai nạn này hết sức nhanh chóng, lại không có chút bối rối. Mỗi người đều có vị trí cố định, đều có nhiệm vụ riêng phần mình, đều hết sức ngay ngắn rõ ràng.

Mỗi một trưởng lão Kim Đan đều chịu trách nhiệm mười cọc gỗ, không ngừng thúc giục linh lực gia cố.

Tu sĩ Trúc Cơ thì cứ mười người chịu trách nhiệm một cọc gỗ, cũng đang thúc giục linh khí gia cố. Còn đám đệ tử Luyện Khí Kỳ còn lại vận chuyển chân khí, rót chân khí vào màng sáng lôi điện giữa hai cọc gỗ, gia tăng uy lực lưới điện này.

Dưới sự chỉ đạo của đảo chủ, hơn vạn tu sĩ đảo Lâm Uyên toàn lực ứng phó, vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng ngưng trọng. Theo vô số Hải thú từ bên ngoài bãi biển vọt tới, một cuộc chiến công thủ đột ngột đã được mở ra trong màn đêm này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.