Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 620: Q.4 - Chương 620: Quyển 4 - Chương 612: Gài bẫy




Có thể nói hành trình Ma La động lần này Từ Ngôn thu hoạch tương đối khá.

Hắn không chỉ đoạt được rất nhiều tài liệu quý hiếm mà còn có thêm trên trăm túi trữ vật, trong đó có sáu bảy túi của trưởng lão Hư Đan.

Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng hắn đổ khúc Thiên Trọng mộc cực lớn ra, sắc mặt đầy dữ tợn, lại còn không ngừng hắc hắc cười lạnh.

Lúc trước Từ Ngôn chỉ xem Võ Thần đạn mà Khâu Hàn Lễ sáng chế ra như một loại trò chơi mà thôi, thế nhưng lúc này thứ đó lại trở thành một phần tiên cơ giúp hắn chôn giết quái vật.

Võ Thần pháo cực lớn rất vô dụng, Từ Ngôn cũng không muốn ở đây chờ quái vật đi ra. Hắn chỉ cần luyện chế ra một viên Võ Thần đạn cực lớn là được. Một khi luyện chế ra rồi, hắn có thể dùng Súc linh quyết thu nhỏ lại, giấu dưới dấu chân đầu tiên. Đến lúc quái vật trong cấm chế đi ra, chẳng phải vừa vặn đạp trúng một cước sao.

Tuy rằng đó không phải là dấu chân thực chất nhưng lực đạo có thể để lại dấu chân trên mặt đất cứng rắn tuyệt đối không nhỏ. Từ Ngôn ước chừng dưới một cước kia, cơ bản đủ để giẫm nổ một viên Võ Thần đạn được rồi.

Đến khi lấy ra đoạn Thiên Trọng mộc cực lớn kia rồi thì hắn cũng kinh hỉ phát hiện ra tài liệu trên người mình đầy đủ để luyện chế ra một viên Võ Thần đạn.

Hắn chà xát hai tay, không chờ đợi được, mặt mũi như một tên ác bá chuẩn bị vào nhà cướp của, nhe răng cười không ngừng khiến nữ hài bằng gỗ ngồi cạnh bị dọa phải dịch lùi ra vài bước.

“Tiểu Mộc đầu, ngươi nói xem thứ trong cấm chế kia có phải là một tên rất tên vô lại hay không?” Ánh mắt Từ Ngôn lóe lên tia hung ác, hỏi.

Nữ hài bằng gỗ ngốc chát một lúc, không rõ có hiểu hắn nói gì không mà chăm chú gật gật đầu.

“Đến ngươi cũng nói đó là thứ vô lại, vậy nhất định là thế rồi.” Từ Ngôn cười hắc hắc, thấp giọng nói: “Nếu là vô lại, vậy gài bẫy nó là được.”

Phù.

Từ Ngôn vận dụng Pháp luyện, đắm chìm trong luyện khí. Trước mặt hắn là ánh lửa lập loè liên tục, phản chiếu lên gương mặt trẻ tuổi thanh tú lại giống như ác ma.

Đến khi thời gian trôi qua một ngày hắn mới ngừng tay, vội vã đi đến cạnh cấm chế, đợi chờ vòi rồng tiếp theo tiến đến.

Từ đó về sau, Từ Ngôn trở nên bận rộn. Quái phong xuất hiện, hắn lại dùng độn pháp trốn vào trong rễ cây, không còn gió thì hắn lại tiếp tục luyện khí, không chỉ vận dụng Pháp luyện mà đến đan hỏa cũng thúc giục ra.

Liên tiếp bảy ngày Từ Ngôn cơ bản không làm gì khác ngoại trừ thực hiện luyện chế Võ Thần đạn. Bảy ngày thoáng cái trôi qua, trước mặt Từ Ngôn là một viên lôi châu to khủng bố được hoàn toàn luyện chế ra.

Lôi châu cao hơn một trượng, lôi quang bên trong lập loè. Lúc luyện thành, đến chính Từ Ngôn còn thấy kinh hãi.

Nhìn qua viên Võ Thần đạn cực lớn này, Từ Ngôn đại khái tính toán có lẽ uy lực còn lớn hơn vạn khối Thần Võ đạn đồng loạt phát nổ.

“Khâu lão đầu quả nhiên là thiên tài luyện khí, đến thứ này mà cũng nghĩ ra...”

Từ Ngôn si ngốc nhìn Võ Thần đạn, yết hầu không khỏi nhúc nhích qua một cái. Nếu như đặt viên Võ Thần đạn cực lớn này vào Võ Thần pháo, sau đó dù có là phàm nhân đốt kíp nổ thì quả thật vẫn có thể giết chết được tu hành giả cảnh giới Hư Đan.

Từ khi Võ Thần đạn xuất thế, lời truyền lưu nhiều năm ở giới tu hành rằng tiên phàm cách biệt cơ hồ đã bị Từ Ngôn tự tay đánh vỡ!

Với hành động vĩ đại của mình, Từ Ngôn vừa sợ hãi lại muôn phần tiếc nuối.

Một viên Võ Thần đạn này hầu như hao tốn hết toàn bộ thu hoạch hành trình Ma La động lần này của hắn, chỉ còn lại nửa đoạn Thiên Trọng mộc mà thôi. Đây có thể nói là hao phí tài liệu đến kinh người.

“Súc!”

Chuyển động ngón tay, Từ Ngôn vận dụng Súc linh quyết thu nhỏ Võ Thần đạn cực lớn lại.

Lần thi triển Súc linh quyết này lại khiến Từ Ngôn vô cùng mất công, mãi cho đến khi linh khí trong Kim Đan sắp hao tổn hết sạch mới thu nhỏ Võ Thần đạn bằng cỡ móng tay.

Hắn lau mồ hôi, có chút tiếc nuối không nỡ bỏ sát khí chân chính này của mình.

Nếu dùng thủ pháp phi thạch đánh ra, uy lực một khi phát nổ còn lớn hơn Sơn Hà pháo nhiều, gần như một kích đủ giết chết Hư Đan bình thường được rồi!

“Võ Thần đạn có thể giết chết Hư Đan trong phạm vi hơn một trượng, vậy trong mười trượng hẳn đủ nổ chết Nguyên Anh?”

Khóe miệng hắn nhếch ra, chợt hít vào một hơi lạnh. Bởi vì hắn phát hiện một quy luật kinh khủng, đó là chỉ cần Thần Võ đạn đủ lớn thì gần như không cường giả nào là không bắn chết được.

Hắn lắc đầu, vội vàng đem chôn sâu phần phát hiện kinh người này xuống đáy lòng.

Nữ hài bằng gỗ vẫn luôn một mực nhìn Từ Ngôn từ lúc bắt đầu luyện khí, phát hiện Từ Ngôn luyện chế thành công, nàng cũng cao hứng theo. Nữ hài không nói chuyện, nhưng hai bàn tay như hai thanh gỗ lại liên tục vỗ vào nhau bày tỏ ý chúc mừng.

Nữ hài bằng gỗ tâm trí như trẻ nhỏ, nhìn qua ngây thơ đáng yêu bắt đầu dần có thêm linh trí.

Nhìn thân thể gầy nhỏ của nữ hài, lại còn khuôn mặt nhỏ nhắn bằng nét vẽ kia, Từ Ngôn chợt cảm thấy đau lòng.

Mộc Linh vốn nên vô ưu vô lự lại bị vây trong tử địa thần bí, không thấy mặt trời...

“Ngươi có thể đi ra ngoài không?” Từ Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Nơi đây không tốt lành gì, nếu có thể đi được thì đừng chết dí mãi ở chỗ này.”

Nữ hài bằng gỗ gật gật đầu, lại lắc đầu, một lúc sau mới nói ra hai chữ: “Không thể...”

“Thân thể bằng gỗ thế này, có lẽ cất vào trong túi trữ vật được.”

Từ Ngôn suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Ta mang ngươi rời khỏi đây.”

Nữ hài bằng gỗ lại lắc đầu, bỗng nhiên chạy đến bên rễ cây, chỉ vào rễ cây lắc đầu.

“Ngươi là ở nơi này, phải không?”

Từ Ngôn nhìn ra ý tứ đối phương muốn biểu đạt đến, đành bỏ ý định mang nữ hài bằng gỗ đi. Có lẽ Mộc Linh mà hắn gọi là Tiểu Mộc không cách nào rời khỏi thân thể Bản Nguyên được.

Kỳ thật loại tình huống này không tính là hiếm. Trừ phi linh thể chính thức đại thành, bằng không Mộc Linh hay tham linh trong núi sâu vẫn phải nghỉ ngơi cạnh bản thể, không thể tách rời bản thể quá xa. Nếu rời đi quá xa thì chúng nó dần dần sẽ tiêu tán đấy.

Nhìn nhìn Võ Thần đạn thu nhỏ trong tay, Từ Ngôn có chút sầu muộn đặt vào dấu chân đầu tiên ngay trước cấm chế, sau đó lại tự mình ước lượng bước chân.

“Thứ này mà nổ tung thì có làm bản thể ngươi bị thương không?”

Tiểu Mộc đầu như hiểu được lời hỏi thăm của Từ Ngôn, nghiêng đầu một hồi rồi ra sức lắc đầu.

Xem ra bản thể của Mộc Linh không phải rễ cây này, cho dù rễ cây có nổ tung cũng không ảnh hưởng tới sinh tử của Tiểu Mộc đầu. Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mộc đầu là lúc nàng ở trong bí cảnh rừng cây mọc ngược, Từ Ngôn tạm thời yên tâm. Hắn nhìn Võ Thần đạn bên trong dấu chân kia, ánh mắt dần lạnh như băng.

“Nổ không chết, cũng lột được xuống lớp da.”

Từ Ngôn lạnh lùng quét mắt qua cấm chế đỏ thẫm, trong lòng hiển hiện một loại cảm giác không nói rõ được.

Hắn vẫn luôn cảm thấy thứ ở trong cấm chế kia cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm đến mức đủ để đẩy hắn vào chỗ chết...

Ùng ục…Tiếng bong bóng lần nữa truyền đến. Từ Ngôn nhìn chằm chằm vào bong bóng khí đang nổi lên, có chút bận tâm không rõ Võ Thần đạn có bị cổ cuồng phong kia xé rách mất hay không đây.

Đến khi vòi rồng xuất hiện, Từ Ngôn cùng Tiểu Mộc đầu lại trốn vào trong rễ cây. Lúc hắn trở ra, vòi rồng tiêu tán, chỉ còn lại linh khí tràn đầy khắp động, lại nhìn thấy Võ Thần đạn dán chặt lấy cấm chế không chút hao tổn bên trong dấu chân đầu tiên, Từ Ngôn rốt cuộc cũng an tâm. Xem ra dấu chân đầu tiên không bị ảnh hưởng bởi phong bạo từ bong bóng tràn ra. Như vậy, hố bẫy này xem như đã chuẩn bị ổn thỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.