Nhạt Màu

Chương 8: Chương 8: Chương 7




Đêm đó sau khi dỗ Bố Bố ngủ, Tụng Nhiên ngồi một mình trong phòng vệ sinh khó chịu nửa tiếng, phí mất một nửa cuộn giấy vệ sinh, trên đất toàn là giấy nát vụn đẫm nước.

Cậu không thể hiểu được, đang gọi điện thoại yên lành, nói chuyện hoành thánh nhân thịt và canh gừng đường đỏ, tại sao mình lại thần kinh dùng những câu chữ vô lễ như thế để công kích Hạ tiên sinh cơ chứ. Hạ tiên sinh là một thân sĩ chân chính, được giáo dục tốt. Dù có bị cậu xúc phạm nghiêm trọng anh cũng vẫn luôn nói năng chừng mực, nhưng còn cậu thì sao?

Rốt cuộc cậu vẫn không giấu được xuất thân thô tục.

Không có gia giáo, không có tu dưỡng, cho dù bình thường có ngụy trang nho nhã lễ độ đến chừng nào trước mắt người khác.

Thật ra mười mấy năm trước tình huống này đã xảy ra một lần, khoa trương hơn, hậu quả cũng nghiêm trọng hơn. Nếu như không phải vì lần mất khống chế không lý do kia, có lẽ hôm nay Tụng Nhiên đã có một cuộc đời hoàn toàn khác.

Năm đó Tụng Nhiên mới chín tuổi, cậu ở trong một viện mồ côi có tên là "Gia đình hy vọng" ở thành phố T. Trẻ con trong viện mồ côi phần lớn đều có khuyết tật về sinh lý, hoặc tàn tật hoặc bị bệnh. Tụng Nhiên là một trong số ít những đứa trẻ có thân thể khỏe mạnh. Tướng mạo cậu đáng yêu, bẩm sinh đã hiểu chuyện, giống như một quả táo đỏ đặt trong tủ kính, trơn nuột nhẵn bóng, có thể so với đồ trang trí làm bằng nhựa.

Khi vừa được đưa đến viện mồ côi, các cô giáo đã nói với cậu, Nhất định con có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này, vì những đứa trẻ ngoan như con sẽ được những bậc phụ huynh xếp hàng đến đón về nhà.

Thế là Tụng Nhiên yên lòng chờ mái nhà ấy, chờ một cặp bố mẹ yêu thương cậu.

Nhưng có lẽ duyên phận chưa tới, Tụng Nhiên ở lại viện mồ côi rất nhiều năm, bỏ lỡ từng lần từng lần cơ hội được nhận nuôi, mà vẫn không chờ được bố mẹ thuộc về mình. Cậu vẫn lòng đầy hi vọng, mà không biết rằng các thầy cô giáo trong viện mồ côi đều dùng lý do tương tự để cổ vũ mọi đứa trẻ.

Rốt cuộc, tại một ngày trời thu nắng vàng rực rỡ, cơ hội mà Tụng Nhiên mong chờ đã đến.

Khi ấy cậu một mình ngồi trên giường nhỏ gấp sao, cô giáo trong viện mồ côi mở cửa gọi cậu, nói cô chú hẹn gặp mấy ngày trước đã đến rồi. Lần gặp mặt rất đặc biệt, chỉ trưng bày một quả táo là cậu.

Cô giáo nói: "Không có bạn khác tranh với con, nên con phải nắm chắc lấy cơ hội, biết chưa nào?"

Tụng Nhiên gật đầu.

Dựa theo kế hoạch, cậu sẽ ôm một bình sao giấy lấp lánh sắc màu ra ngoài để làm quà tặng cho bố mẹ nuôi tương lai. Một món quà tự tay gấp, ngập tràn tấm lòng ngây thơ chất phác, ai lại không thích cơ chứ?

Nhưng mà, cặp vợ chồng Tụng Nhiên gặp này lại cực kỳ bắt bẻ, không dễ dàng cảm động vì sao giấy tự tay làm.

Bọn họ muốn nhìn những thứ chính xác.

Bác gái trang điểm đẹp đẽ kia lấy một tờ giấy từ trong túi xách và mở thành ba phần, nom như một danh sách dài dòng và rườm rà. Trong quá trình nói chuyện với Tụng Nhiên, cứ cách một hồi bà ta lại cầm bút đánh dấu mấy mục trên giấy. Tụng Nhiên không biết nội dung cụ thể của tờ danh sách này, nhưng cậu đoán được mục được đánh dấu càng nhiều thì xác suất được nhận nuôi lại càng lớn. Bởi vì mỗi lần đánh dấu, ánh mắt dò xét của bác gái kia sẽ thêm một phần dịu dàng, lại thỏa mãn gật đầu một cái.

Tiêu chuẩn có khắc nghiệt đến đâu thì biểu hiện của Tụng Nhiên vẫn không thể bắt bẻ.

Trên thực tế, mỗi đứa trẻ trong viện mồ côi đều được dạy một chút quy tắc, biết phải làm thế nào mới có thể khiến bố mẹ nuôi yêu thích. Cặp vợ chồng đến nhận nuôi này cũng biết được điều đó, nhưng con người đều có nhược điểm, nhìn thấy những hình tượng tích cực đẹp đẽ sẽ không quá tính toán xem trong đó tiềm ẩn bao nhiêu dối trá.

Mà Tụng Nhiên có một sở trường khống giống bình thường – Cậu có thể làm tiêu tan hết những dấu vết biểu diễn cứng nhắc.

Những đứa trẻ khác cười bằng miệng và răng, Tụng Nhiên lại dùng một đôi mắt cười, luôn luôn cong cong hơi híp lại. Đôi mắt cậu tựa như nắng mai, như kẹo trái cây màu cam, đế người ta vừa nhìn đã nếm được vị ngọt.

Những đứa trẻ khác cười sẽ thường xuyên toát lên vẻ lo lắng, đó là bất an vì sợ mình biểu hiện không tốt, nhưng Tụng Nhiên thì không. Cậu sẽ chôn vùi cảm xúc tiêu cực tận sâu dưới đáy lòng, sẽ thôi miên bản thân để mình nở một nụ cười trong veo xuất phát từ trái tim, khiến người khác không tìm được những âm u mà nó che giấu.

Trong ván cờ này, những đứa trẻ mồ côi học được dối trá, mà người nhận nuôi lại học được cách đề phòng dối trá của chúng. Chỉ có Tụng Nhiên có thể để cho những người nhận nuôi kén chọn nhất không tìm ra được chút sai lầm, có thể tin những gì mình thấy là chân thực.

Cuộc gặp mặt ngày đó kéo dài ròng rã ba tiếng đồng hồ. Năm giờ chiều, mặt trời ngả dần về phía tây, bác gái bắt bẻ cũng đánh dấu kín những mục trong danh sách của mình.

Bà ngồi xuống bên cạnh Tụng Nhiên, lần đầu tiên dịu dàng xoa đầu cậu rồi nói với cô giáo viện mồ côi: "Xã hội bây giờ thật sự càng ngày càng khó hiểu. Một đứa trẻ ưu tú như Tụng Nhiên đây, thông minh, ngoan ngoãn, khéo léo, miệng cũng ngọt, nếu mang ra ngoài chẳng phải là rất có mặt mũi ư. Nếu tôi mà tự sinh tự nuôi cũng chưa chắc đã dạy dỗ được ngoan thế này, thế mà sao lại có người bỏ rơi không cần nhỉ? Cô à, tôi đã nhắm trúng thằng bé rồi, cho một trăm điểm, nhất định sẽ đưa về nuôi dạy thật tốt."

Trừ đồng ý nhận nuôi, cặp vợ chồng kia còn đồng ý sẽ quyên tặng cho viện mồ côi một số tiền lớn để bày tỏ lòng cảm ơn từ đáy lòng. Cho nên cô giáo viện mồ côi không ngừng đi làm thủ tục với họ, để Tụng Nhiên ở một mình trong căn phòng nọ.

Tụng Nhiên nhìn bóng lưng dần dần xa xôi của họ. Cậu biết mình sắp có nhà, sắp có người yêu thương, bỗng nhiên đau khổ và tủi thân kiềm chế trong lòng mấy năm nay cũng ào ào tuôn ra.

Cậu lấy một hộp chì màu không dùng đến trong ngăn kéo, bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên giấy. Nhưng cậu không ngờ chính vì một bức tranh cuối cùng này đã tạo thành sai lầm lớn không thể cứu vãn được.

Cậu muốn vẽ một đóa hướng dương nở rộ, thế nhưng đặt bút xuống lại thành một con nhện tám chân đang chăng tơ; muốn vẽ một mảnh cỏ xanh rờn, đặt bút lại thành những hàng rào sắt đóng chặt; muốn vẽ một đám trẻ con đang vui vẻ chơi đùa, đặt bút lại thành cô bé tàn tật được bế cả ngày ở đối diện, và một con búp bê vải gãy chân giống vậy....

Một suy nghĩ tham lam bỗng nảy sinh trong lòng Tụng Nhiên.

Cậu muốn thử mạo hiểm một lần vạch trần mặt nạ giả dối của mình, chỉ bóc đi một góc cạnh thôi, lộ ra một chỗ thiếu hụt nho nhỏ không quan trọng. Bác gái kia nói thích cậu, chịu vuốt tóc cậu, nhẹ giọng nói chuyện với cậu, nhất định cũng sẽ đồng ý tiếp nhận chút mây đen nho nhỏ dưới ánh mặt trời nhỉ.

Khi đó, Tụng Nhiên coi yêu thích nông cạn là thật, cũng coi sự thân thiết một cách lịch sự là thật.

Vẽ lấy vẽ để, cậu tiện tay lật tờ giấy vẽ sang rồi lơ đãng liếc mặt sau. Trong khoảnh khắc chạm mắt vào mặt giấy, cơ thể cậu cứng đờ.

Đây là một tờ giấy được xé ra từ cuốn sổ cũ, có in lịch một tháng nào đó.

Tất cả có ba mươi mốt ngày.

Tụng Nhiên nhìn những con số sắp xếp theo thứ tự, ngón tay run nhè nhẹ. Cậu siết chặt bút chì màu, chuyển ngòi bút ra sau con số 31 rồi vội vã viết xuống một số 32.

Sau đó là 33, 34, 35, 36, 37.... Ngòi bút nhanh chóng di chuyển, rốt cuộc cũng không dừng được.

Đứa trẻ nho nhỏ như gặp quỷ, cứ điên cuồng liều mạng liên tục viết số trên giấy, từng cụm từng cụm, từng hàng lại từng hàng.... 107, 108, 109... 1210, 1211, 1212.... Những chữ số lít nha lít nhít kia như nghìn vạn con kiến dốc tổ nhanh chóng bò lên trang giấy, nhồi nhét vào từng góc bên cạnh. Mãi đến khi tờ giấy không còn khe hở nào nữa, Tụng Nhiên mới tỉnh lại từ trong hành động điên rồ của mình.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy bác gái kia đang đứng ở cửa ra vào, tay cầm chốt cửa, mặt đầy hoảng sợ nhìn cậu chằm chằm.

Bà ta bước vội đến giật tờ giấy vẽ trong tay Tụng Nhiên, quay người lại đập vào ngực cô giáo viện mồ côi, cao giọng mắng: "Cô giải thích cho tôi coi đây là thứ gì?! Nó là một đứa bé, thế mà cả ngày làm thứ chuyện quỷ quái gì đây?!"

Cô giáo viện mồ côi vừa nhìn thấy con số chi chít trên mặt giấy, lập tức biết không ổn bèn cười làm lành giải thích: "Bà Tống à, thật ra cũng không phải tật xấu gì lớn, đứa bé Tụng Nhiên này tất cả những mặt khác đều tốt, có điều hồi bé có chút thương tổn trên tâm lý...."

"Gì mà thương tổn tâm lý, rõ ràng là có bệnh!"

Bà Tống giơ tay chỉ vào Tụng Nhiên, từng tiếng sắc bén như cây dao đâm thủng tim cậu: "Cái kiểu này mang về nuôi thế nào được? Nếu nửa đêm nó bật dậy ngồi viết chữ, chắc tôi cũng bị dọa chết khiếp rồi! Cô xem tranh nó vẽ này, lại nhìn bộ dạng ngoan ngoãn khi nãy của nó đi, cái này có thể là một đứa trẻ con được sao? Nó không bị tâm thần phân liệt đấy chứ? Lấy táo nát giả làm táo lành để bán, mấy người giỏi thật đấy!"

Tụng Nhiên nghe được câu nói này thì nhảy dựng lên, vứt mạnh bút chì đang cầm trong tay vào người bác gái.

"Tôi có bệnh đấy, tôi tâm thần phân liệt đấy, là một quả táo nát đấy, thì sao hả? Tôi còn không thèm cho bà nuôi đâu!" Cậu dứ nắm đấm về phía bà Tống, tức giận gào thét: "Nếu tôi cũng có một danh sách thì mục nào của bà cũng là một dấu gạch chéo thật to! Bà không xứng làm mẹ tôi, cút xa một chút cho tôi!"

Cũng vì lần mất khống chế này mà cậu vĩnh viễn mất đi cơ hội được người nhận nuôi.

Cậu là một quả táo đỏ bên ngoài bóng loáng, lại bất cẩn bại lộ thịt quả hư thối bên trong, nên bị ép hạ giá, bị đưa khỏi tủ kính trưng bày rực rỡ, bị ném vào trong nhà kho hẻo lánh, không còn cơ hội gặp người.

Về sau cậu nghe nói cặp vợ chồng định chọn cậu hôm đó có gia tài bạc triệu, vì cậu lỡ lời mà viện mồ côi bị mất một khoản quyên tặng lớn, đương nhiên món nợ này sẽ tính lên đầu cậu. Lại sau đó nữa, cậu nghe nói mình đã trở thành tài liệu dạy học về điển hình tiêu cực, mỗi một đứa trẻ trước khi tham gia "Buổi triển lãm" đều phải được tiêm một mũi dự phòng. Các cô giáo nói: Các con học ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được học Tụng Nhiên. Đáng lẽ thằng bé đã có cuộc sống tốt đẹp, thế mà lại cứng rắn tìm đường chết cho nửa đời sau của mình.

Đúng thế, cứng rắn tìm đường chết.

Mấy năm sau đó, Tụng Nhiên cứ thế bình thản sống trong viện mồ côi. Năm mười bốn tuổi, cậu đã quá tuổi được nhận nuôi. Mười sáu tuổi, cậu đeo dụng cụ vẽ tranh trên lưng, một mình rời khỏi nơi ấy.

Có ở lại nữa hình như cũng không còn ý nghĩa.

Chi bằng cứ ra ngoài xông pha một lần.

Nếu như trên đời này thật sự có một mái nhà thuộc về cậu, nhất định cũng giấu ở một nơi cách xa viện mồ côi. Bởi vì thư viện mồ côi có thể cho cậu đã vỡ vụn trong giây phút cậu để lộ mặt nạ rồi.

Lúc ấy Tụng Nhiên ngập tràn hi vọng, cậu cho rằng mình chỉ đi một hành trình có vẻ gian khổ hơn so với người ngoài thôi, đến điểm cuối cùng của hành trình nhất định sẽ có một cánh cửa nhà dán chữ Phúc đỏ rực trên đó rộng mở nghênh đón cậu. Nhưng hôm nay, khi cậu kéo từng dải từng dải giấy vệ sinh trong phòng, đột nhiên cậu nhận ra mãi mãi mình sẽ không đi đến điểm cuối cùng.

Bởi vì cậu thiếu thốn một kỹ năng cực kỳ quan trọng.

Cậu vốn không biết đối đãi với những mối quan hệ thân mật.

Tụng Nhiên gần như dùng cách hủy diệt để đối xử với quan hệ thân thiết: Người bên ngoài chỉ cần chủ động bày tỏ một dấu hiệu thân cận, cậu sẽ sinh ra một loại dục vọng thăm dò lớn hơn – Đào thứ tăm tối nhất trong đáy lòng ra để lộ trước mặt người ngoài, hoặc là phát tiết cảm xúc mà không hề kiêng kỵ, để đối phương phá hủy hảo cảm thương xót mới nảy sinh ban đầu, từ đó chùn bước với cậu, và nhượng bộ lui binh.

Bà Tống năm đó là thế, và Hạ tiên sinh bây giờ cũng vậy.

Tụng Nhiên đã học được cách làm một người bạn, đồng nghiệp, hàng xóm đạt tiêu chuẩn, nhưng lại không học được làm thế nào để trở thành một người nhà đạt tiêu chuẩn.

Cậu và Hạ tiên sinh quen biết nhau được bao lâu rồi?

Mới hai mươi tư giờ, gọi ba cú điện thoại.

Hạ tiên sinh chín chắn và ôn hòa như thế lại đồng ý tin tưởng lòng người khó lường, giao con trai cho một người xa lạ chăm sóc, nguyện ý hào phóng đưa cho cậu mười bốn nghìn tiền lương, thi thoảng lại còn trêu đùa cậu, dùng giọng nói gợi cảm để thả thính... Một Hạ tiên sinh tốt như vậy, thế mà lại bị cậu làm mất rồi.

Ngày mai, Hạ tiên sinh sẽ tìm một bảo mẫu mới đến thay thế cậu, Bố Bố sẽ ở lại nhà mình ăn tối, không còn tới nghe cậu kể chuyện, cũng không quấn lấy cậu gọi anh ơi anh à.

Mới hai ngày, thế mà chẳng còn cái gì nữa.

Cậu vẫn một mình, đi đến đâu cũng vẫn một mình.

Tụng Nhiên đã từng thề phải sống thật tích cực, phải tươi cười cởi mở trò chuyện với người khác, phải đối xử với mọi người không kiêu ngạo cũng chẳng tự tin, vẽ những bức tranh nhạt màu ấm áp, viết truyện cổ tích chữa lạnh, để mỗi ngày đều ngập tràn sắc màu ấm áp – Nhưng vô dụng, không hề có một chút tác dụng nào cả.

Một khi bị kích thích, cậu vẫn sẽ lộ nguyên hình, hiện ra dáng vẻ xấu xí nhất.

Quái vật trong đáy lòng cậu chưa hề chết, nó vẫn ẩn núp trong hang sâu, một khi có người sống tới gần sẽ phát ra tiếng gầm thét đáng sợ, dọa lùi bất cứ ai có ý đồ thân cận với cậu.

Tụng Nhiên không muốn từ bỏ. Đêm đó sau khi khóc xong cậu lấy giấy bút ra, nửa đêm ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách viết thư xin lỗi Hạ tiên sinh, nói mình còn muốn chăm sóc Bố Bố, nhất định về sau sẽ để ý kiềm chế cảm xúc.

Ánh trăng bàng bạc chiếu vào trên giấy, nhuốm đẫm mùi vị lành lạnh.

Cậu viết một tờ lại một tờ, định đêm mai sẽ gọi điện thoại cho Hạ tiên sinh rồi đọc cho anh nghe, viết xong lại thấy nhất định không còn kịp nữa. Cậu mắng chửi khó nghe như một ả đàn bà chanh chua không nói đạo lý, có lẽ Hạ tiên sinh còn không muốn nghe giọng cậu nữa rồi.

Lòng Tụng Nhiên rất khó chịu, tiện tay vò tờ giấy lại một cục rồi ném về góc tường.

Trong bóng tối, một cục lông tròn xoe phi thân vọt lên, lại chui xuống sô pha ngậm cục giấy kia đưa về trước mặt Tụng Nhiên.

"Meo."

Bố Đâu Đâu ngọt ngào kêu một tiếng, ngửa đầu cầu khen ngợi.

Tụng Nhiên sờ bộ lông dài mượt mà của nó, lại nhéo nhéo đôi tai nhọn, thấp giọng nói: "Bố Đâu Đâu, tại sao đến cả mày cũng không phải là của tao chứ? Tao nhận thêm mấy bản thảo nữa, mua đồ hộp nhập khẩu cho mày, mày theo tao nhé, được không?"

Bố Đâu Đâu nghiêng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt xanh biếc là một khoảng trời trong veo.

Tụng Nhiên không ngờ Hạ Trí Viễn còn đồng ý nói chuyện với mình.

Đêm hôm sau khi Bố Bố đưa điện thoại đến trước mặt, cậu đang lặng lẽ ngồi trên sô pha gấp sao, có rất nhiều ngôi sao đang rơi đầy chân, tựa như những cánh hoa.

Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình sáng lóa, thấy hai chữ "Ba ba" trên đó, không dám thò tay ra.

"Anh ơi, nhanh nhận đi." Bố Bố cầm điện thoại thúc giục: "Papa muốn nói chuyện với anh nè."

Tụng Nhiên nhận lấy điện thoại chậm rãi đặt lên tai. Cậu cảm thấy nó là một quả lựu đạn chưa kéo chốt, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, ngay cả những tạp âm rất nhỏ trong đó cũng khiến cậu sợ hãi.

Cậu không dám mở miệng, vẫn thấp thỏm nín thở chờ đợi. Một lát sau, cậu nghe thấy Hạ Trí Viễn nói: "Tụng Nhiên, tôi nghĩ chúng ta cần nói những chuyện liên quan đến tối qua một chút."

Ngữ khí bình thản, dù không thân thiện nhưng cũng chẳng có quá nhiều trách cứ.

Vừa nghe thấy giọng anh, Tụng Nhiên không kìm được nữa, mũi cay cay, giành nói trước: "Hạ tiên sinh này, tối qua... Tối qua là thái độ của tôi không tốt, nói chuyện không mang não, đã xúc phạm đến ngài. Tôi trịnh trọng xin lỗi ngài, dùng tư thế cúi đầu chín mươi độ tiêu chuẩn luôn! Ngài là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền*, liệu có thể..."

*Câu này ý là: Kẻ lớn/trên thì ko để tâm đến lỗi lầm của người nhỏ/dưới. Tấm lòng của tể tướng/người trên rộng rãi đến độ có thể cho thuyền bơi ở trong.

Cậu thành khẩn cầu xin: "Liệu có thể tha thứ cho tôi không?"

Nhưng Hạ Trí Viễn trả lời: "Không thể."

"Ừm."

Thất bại như dự đoán, đáp án trong dự liệu, Tụng Nhiên che tai nghe, sững sờ gật gật đầu: "Vậy... Tôi cũng không thể trông Bố Bố nữa đúng không?"

"Không thể." Hạ Trí Viễn dùng hai chữ ngắn gọn dập tắt toàn bộ hi vọng của cậu: "Tụng Nhiên, chuyện tôi muốn nói với cậu chính là điều này. Tôi đã liên hệ với một công ty quản lý gia đình, ngày mai họ sẽ sắp xếp một bảo mẫu có kinh nghiệm đến trông Bố Bố. Cậu yên tâm, lúc này tôi đã tự mình sàng lọc sơ yếu lý lịch. Bảo mẫu mới này còn trẻ, là cô giáo mầm non, biết kể truyện cổ tích, biết gói hoành thánh, với lại... Rất hiểu cách kìm chế cảm xúc."

Nghe mấy chữ cuối cùng mà anh nhấn mạnh này, tim Tụng Nhiên chìm xuống đáy vực.

"Tụng Nhiên, mong cậu có thể hiểu cho tôi." Ngữ khí của Hạ Trí Viễn lạnh nhạt và xa cách: "Tôi tin chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, tính cách của cậu không có bất cứ khuyết điểm nào. Nhưng mà xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của một phụ huynh, tôi chỉ có thể thay thế người khác."

Nghe vậy Tụng Nhiên cười khô khốc: "Không sao, tôi hiểu, đúng là tôi... Không hợp trông trẻ con lắm."

Cậu nhặt một ngôi sao giấy lên cắn lấy, cực kỳ hối hận mà nghiền nát nó.

Xem đi, quả nhiên không liên quan đến mày kìa.

Cho mày miệng tiện này, cho mày mất mặt này.

Sao giấy bị cắn thành một dải giấy thật dài, lắc lư trước miệng cậu. Bố Đâu Đâu vọt lên nhanh chóng tát rớt. Tụng Nhiên vô cùng uể oải, lại nhặt một ngôi nhét vào trong miệng, dùng sức nhai nát nó. Thế này cũng tốt, chẳng những không được trông trẻ, quan hệ hàng xóm cũng bế tắc, sau này trước khi ra ngoài phải nhìn qua mắt mèo để đề phòng xui xẻo gặp mặt Hạ tiên sinh trong hành lang, vô cớ khiến người ta ghét.

Trên đời này sao lại có kẻ ngu xuẩn như cậu chứ?

Thảo nào không ai cần.

Ngón chân cái trái của Tụng Nhiên vạch một chữ S trên sô pha, chân phải thì vạch một chữ B. Cậu nhìn chằm chằm vào hai chữ này trong chốc lát, hai chân bất an chà xát, lại chui vào trong sô pha sâu hơn một chút.

*SB: ngu ngốc, từ lóng bên Trung Quốc.

Cậu giả làm nấm hồi lâu, vậy mà đầu kia vẫn chưa tắt điện thoại, Hạ tiên sinh vẫn im lặng.

Nhanh cúp máy đi!

Thanh máu quá mỏng, sắp không chịu được rồi.

Tụng Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: "Ừm, Hạ tiên sinh, tôi thật sự... Thật sự cực kỳ xin lỗi ngài. Đầu óc tôi thi thoảng lại không bình thường, nếu ngài vẫn chưa nguôi giận, thế thì... Ngài mắng lại đi? Tôi cam đoan sẽ khiêm tốn tiếp thu giáo huấn, không cãi lại một chứ!"

Hình như bên kia hơi thở dài, nhưng vẫn không lên tiếng.

Tụng Nhiên không chờ được đáp lại, đầu cúi càng thấp hơn. Cậu kề cái trán lạnh lẽo trên đầu gối, ngực đau xót quá đỗi: "Vậy... Nếu ngài không có chuyện khác thì tôi, tôi không quấy rối nữa. Hạ tiên sinh, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Cậu liên tục nói ba tiếng xin lỗi, sau đó vội vàng nhấn xuống như chạy trối chết.

Điện thoại rơi xuống, Tụng Nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu gối, lâm vào trầm mặc.

Bố Bố vẫn đang nghiêm túc vẽ tranh trong phòng, lúc thì tô màu, lúc lại chọn chọn lựa lựa trong hộp bút chì. Tụng Nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng lưng nho nhỏ của bé, hỏi: "Bố Bố, sáng mai em muốn ăn gì?"

"Sáng mai hả?" Bố Bố thả giấy bút xuống quay người lại, vịn thành ghế nghiêm túc suy nghĩ: "Sáng mai muốn ăn trứng chần, với cháo nữa, tốt nhất là loại đặc, nồng nàn, thơm thơm ấy ạ!"

Tụng Nhiên gật đầu: "Được, anh sẽ làm cho em."

Cái gì anh cũng làm cho em.

Cậu vùi mình suy sụp trên sô pha một lúc, bỗng đứng dậy nhặt mấy trăm ngôi sao giấy rải rác khắp nơi về một chỗ rồi cất trong lọ thủy tinh, lại nhặt từng quyển sách tranh đang bày bừa bốn phía lên xếp lại ngay ngắn, chia làm ba chồng dựa vào năm xuất bản. Cậu đặt nó lên bàn tra, vào phòng ngủ lấy một sợi dây nilon ra cột chặt từng chồng, lại thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

Bố Bố thích tranh cổ tích như vậy, những thứ này coi như là quà tặng bé đi.

Dù sao lúc cậu muốn tham khảo lời thoại vẫn có thể mượn bên tạp chí.

Bố Bố nghe thấy động tĩnh thì tò mò quay người lại: "Anh ơi, anh đang làm gì thế?"

"Phòng khách... Hơi bừa bộn, anh dọn dẹp lại một chút." Tụng Nhiên cố gượng cười: "Còn Bố Bố thì sao? Vẽ thế nào rồi?"

Bố Bố cười hì hì: "Vẽ đẹp lắm ạ, nhưng mà chưa xong. Hôm nay nhiều hoa lắm nha, mỗi bông là một màu, mắt em sắp thêu hoa rồi đấy! Anh ơi, mai anh vẽ ít thôi, chỉ vẽ hai bông. Em nghĩ kỹ rồi, một bông tô màu đỏ tươi, một bông tô màu vàng sáng."

"Được, ngày mai... Anh chỉ vẽ hai bông cho em thôi."

Tụng Nhiên nói với bàn trà, trong lòng trống rỗng, không biết mình đang đồng ý với ai.

______________________

Người post: Yến Nhi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.