Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 3: Chương 3: Sinh hoạt trong rừng không dễ dàng




Đinh Tiếu lựa chọn đeo lên lưng bọc hành lý của mình, cầm tay túi đựng khoai tây cùng mì gói hướng phía xa đi tới. Khi nghe thấy tiếng nước ào ào, Đinh Tiếu thở dài một cái. Năm giờ tìm kiếm không có uổng phí, lúc này thực giống như ông trời ném cho cậu một tòa núi vàng, tươi cười trên mặt tức khắc trở nên sáng lạn. Thân thể mệt mỏi cùng hai chân tê nhức lúc này giống như cũng giảm bớt không ít. Nước, là thứ cậu cần nhất!

Theo tiếng nước bước chân đi nhanh hơn, năm phút sau trước mặt liền xuất hiện một dòng suối nhỏ trong vắt thấy đáy. Dòng suối cũng không lớn, nhưng bên trong vẫn có cá nhỏ bơi. Điều này khiến cho tâm tình Đinh Tiếu càng thêm sung sướng, trong nước có cá tự nhiên nói nước suối không có độc. Đương nhiên lúc này Đinh Tiếu cũng không biết bản thân đã xuyên qua dị thế, nếu không phán đoán như vậy cậu sẽ không tùy tiện bước xuống. Cứ cho rằng quy luật này ở nơi đây cũng thông dụng. Buông túi xuống chạy nhanh đến bên dòng suối há miệng uống một ngụm lớn. Nước suối lạnh lẽo tiến vào dạ dày Đinh Tiếu, giải khát đồng thời cũng khó tránh khỏi khiến dạ dày cậu có chút co rút đau đớn. Lúc này cậu mới ý thức được, bản thân từ giữa trưa hôm qua đến giờ cũng chưa ăn qua bất cứ thứ gì.

Cá lớn nhất trong suối cũng chỉ to bằng ngón tay, cho dù có thể dùng hộp cơm nấu lên cũng không thể đỡ đói. Đương nhiên Đinh Tiếu có rất nhiều đồ ăn. Có điều hiện tại cậu chỉ mở ra một bao khoai tây sấy. Vừa rồi uống có chút nhiều nước, hiện tại cảm giác đói cũng không rõ ràng, ăn chút khoai sấy tốt xấu cũng có dầu, tinh bột, muối đường (Bí: bim bim khoai tây). Khi còn chưa xác định được mình có thể rời khỏi nơi này gặp được khu dân cư, cậu cần phải chuẩn bị một chút đồ ăn. Một túi khoai tây sấy vào bụng, Đinh Tiếu đem giấy gói khoai tây cất gọn vào trong túi đeo chéo. Đối với việc làm ô nhiễm thiên nhiên cậu sẽ không làm. Hơn nữa khi cậu xé mở túi này có điểm cẩn thận, nói không chừng ngày sau còn có thể có chút tác dụng.

Trong bụng được lót dạ, người tự nhiên liền có nhiều vấn đề thắc mắc. Đương nhiên vấn đề Đinh Tiếu thắc mắc tuyệt đối không phải những câu như “Đây là đâu” “Mình sao lại ở chỗ này“. Bởi vì những câu này tối qua cậu đã nghĩ nhưng không ra. Cho nên hiện tại việc cần làm là giải quyết vấn đề thức ăn. Vấn đề nước đã giải quyết. Chỉ cần bản thân đi theo dòng suối, không cần lo khát nước. Vậy còn đồ ăn? Năm gói lương khô mua lúc trước còn nhiều, khi mua người bên cạnh còn nhìn cậu với ánh mắt quái dị. Nhưng hiện tại nó lại là lương thực cứu mạng, tuyệt đối không thể sử dụng hoang phí. Một bao mì gói năm túi kia, liền tính một ngày ăn một gói cũng chỉ ăn được trong năm ngày. Đừng nói khoai sấy cũng có thể thay thế lương thực, kia thật sự không khoa học. Giăm bông là mấu chốt cuối cùng. Năm cân (2.5kg) có vẻ không ít, nhưng có thể kiên trì bao lâu?

Cho nên biện pháp tốt nhất là bản thân phải kiếm đồ ăn trong rừng. Mặc kệ là quả dại cũng được hay là động vật hoang dã cũng tốt. Hiện tại Đinh Tiếu đã không có biện pháp đi làm một người đi bảo vệ động vật hoang dã, mấu chốt là cậu chưa từng có kinh nghiệm săn bắt động vật, cho dù có nhiệt huyết, có thể bắt được gà rừng hoặc thỏ hoang tỉ lệ cũng không cao. Trừ phi là làm bẫy rập.

Cuốn kia thực sự thứ gì cũng có. Kỳ thật tìm kiếm nguồn nước cũng có một số biện pháp. Đương nhiên đây là khi Đinh Tiếu mở ra cuối sách mới phát hiện. Bên trong cũng viết vài loại phương pháp đi săn, nhưng bẫy kẹp hay lao là những thứ cách mình thật quá xa. Biện pháp duy nhất là đào một cái hố to, đáy hố cắm một ít cọc gỗ nhọn, sau đó dùng cỏ lấp lại miệng hố, dẫn hoặc chờ con mồi rơi vào bẫy. Nhưng biện pháp duy nhất lúc này cũng có vẻ không khả quan. Lấy cái gì đào hố? Đừng nói là dùng bộ công cụ đa năng 30cm kia. Trong đó không có xẻng. Cậu thật hối hận, cái xẻng nhỏ kia chỉ có 21 đồng, bản thân vì sao lại thấy nó to mà từ bỏ chứ.

Đi săn tạm thời không thực hiện được, vậy chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm quả dại cùng rau dại. Hy vọng ở hạ du dòng suối có thể tìm được sông. Đối với việc trực tiếp dùng tay bắt cá cùng dùng lao xiên cá, Đinh Tiếu từ nhỏ liền rất thuần thục. Kỳ thật kỹ năng này vẫn là do nam nhân kia dạy. Nhớ tới gương mặt kia mười năm làm bạn cùng ba mình, Đinh Tiếu hơi nhíu nhíu mày. Vô luận tư vấn tâm lý như thế nào, cảm giác thương tổn vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn liền sẹo. Nghỉ ngơi trong chốc lát, Đinh Tiếu cảm thấy mình phải khởi hành. Cho dù chỉ việc đi theo nguồn nước, nhưng ấm nước lúc nào cũng phải đầy, đề phòng bất cứ tình huống nào. Cõng lên ba lô nặng hành lý, Đinh Tiếu hiện tại lại không hề cảm giác nó nặng mấy. Bên trong đều là mạng của mình a!

Rừng rậm cũng không giống như Đinh Tiếu cảm thấy có thể dễ dàng đi tới bìa ngoài. Đi suốt một ngày, ngược lại làm cho cậu có một loại cảm giác càng lúc càng lâm vào ngõ cụt. Nơi này vẫn như cũ không có bất luận dấu hiệu con người hoạt động, may mắn cậu cũng không có phát hiện ra phân của động vật lớn, điều này làm cho cậu yên tâm không ít. Ngẫu nhiên nghe được trong bụi cỏ có tiếng chạy tới chạy lui, cũng đều là ngược hướng với đường mình đi,vừa thấy liền không phải là mãnh thú ăn thịt. Có điều thời gian này cậu cũng có thu hoạch. Đó chính là cậu phát hiện một loại trái cây rất kỳ lạ. Cây của quả này rất cao, nhưng là cây cối xung quanh trước mặt cây này có vẻ thấp bé. Ước chừng khoảng 8 mét, cậu nghĩ muốn trèo cây hái quả kia tuyệt đối không có khả năng. Thứ nhất hiện tại cơ thể cậu còn có chút đau nhức, thứ hai là cậu cũng không giỏi trèo cây, cho dù khắc phục được chứng sợ độ cao mà trèo lên, chẳng may lại ngã xuống gãy xương, vậy thì hoàn toàn xong đời.

Nhưng là có được trái cây này vẫn thực dễ dàng. Đại thể là sau khi chín, dưới gốc cây có rất nhiều trái bị rụng xuống. Kỳ thật sở dĩ phát hiện ra chúng nó, là bởi vì Đinh Tiếu nhìn thấy có mấy con chim nhỏ liều mạng mổ vỏ của trái cây này, hơn nữa ăn loại trái cây này không chỉ có loài chim. Điều này khiến cho cậu có lý do tin tưởng trái cây này không độc. Nhưng cho dù vậy, cậu nhặt lên một trái cũng không dám từng ngụm từng ngụm ăn, mà là trước gặm một miếng nhỏ, nhai nhai hai ba cái liền nhổ ra, đợi một tiếng sau thân thể không có vấn đề gì, lúc này cậu mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Sở dĩ nói loại trái cây này kỳ lạ, bởi vì trước kia Đinh Tiếu chưa từng thấy qua. Chẳng những chưa gặp qua thậm chí nghe cũng chưa nghe nói đến. Bên ngoài trái cây là màu xanh biếc, cũng không quá cứng rắn nhưng là rất dày. Cắn xuống giòn giòn, hương vị gần giống dưa chuột, nhưng là ngọt hơn dưa chuột. Ngon nhất chính là thịt quả bên trong, nhìn giống quả táo nhưng lại có vị quả vải. Điều này làm cho Đinh Tiếu không thể không bội phục chúa sáng tạo thần kỳ. Một mạch ăn liền hai quả to bằng nắm tay xong, cậu cẩn thận đem hột nhỏ bằng móng tay cất vào ba lô. Trong lòng nghĩ, nếu là sau này về nhà trồng ra loại trái cây này, mình không muốn phát tài cũng khó. Trong rừng hai ngày Đinh Tiếu quyết định nghỉ tại bên cạnh dòng suối. Đối với việc không mua lều trại cá nhân của mình, cậu hiện tại vạn phần hối hận, nhưng cũng không còn cách nào. Cũng may nhiệt độ trong rừng rậm cũng không quá lạnh, buổi tối mình còn đốt lửa trại, cho nên một cái áo thun cùng quần jean phối hợp hẳn là có thể kiên trì một thời gian.

Trời tối, Đinh Tiếu dùng hộp đựng cơm inox nấu nước sôi. Uống một chút, nước còn dư lại thì rửa mặt rồi rửa chân một chút. Hai ngày nay quá kinh tủng, cậu cần phải để hai chân được thư giãn một lúc. Khởi hành ngày hôm sau, Đinh Tiếu nhặt được 20 trái thanh hồng làm lương thực dự phòng. Đương nhiên đây là tên do cậu tự đặt, mặc dù không mỹ miều nhưng so với màu sắc thì là tương đối phù hợp.

Dọc theo bờ suối, loại cây ăn quả như này không nhiều. Nhưng Đinh Tiếu cũng không thể nào chỉ ăn loại trái cây này để đỡ đói. Cho nên cậu ăn chung với mì gói cùng khoai tây chống đỡ được ba ngày. Trong lúc này cậu nhìn thấy một số loại quả màu sắc hình dạng khác nhau, nhưng vì không thể phán đoán được nó có độc hay không nên không thể ăn, cậu cũng không dám ăn bừa. Ngay cả rau dại cậu cũng không dám nếm thử, cho dù có không ít loại cậu biết, nhưng trước mắt cậu cũng không muốn tùy tiện ăn đồ vật không xác định. Có điều trong ba ngày này cậu có thêm một chút thịt để ăn. Đó là một con chim giống như cò trắng ở bờ suối đẻ trứng.

Không có bất luận kỹ xảo săn bắt nào, Đinh Tiếu căn bản không nghĩ tới bản thân sẽ thành công. Có điều khi cục đá văng ra chuẩn xác mà đánh trúng vào đầu con chim kia, Đinh Tiếu ngây ngẩn cả người. Thứ nhất là thật không dám tin bản thân lại ném chính xác như vậy, thứ hai là càng không nghĩ tới con chim này trốn cũng không trốn liền trúng chiêu. Vì thế Đinh Tiếu cứ như vậy có một con chim to gần bằng con ngỗng, còn có một quả trứng.

Đinh Tiếu xử lý con chim này trong nước. Cậu thực lo lắng mùi máu quá nồng sẽ dẫn tới mãnh thú ăn thịt. Nhưng cũng may là cậu lo xa. Khi cậu đem chim nướng chín cũng không nhìn thấy dấu vết của mãnh thú to lớn, điều này làm cho cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vậy cậu suy đoán, có lẽ phụ cận nơi này không có đại hình dã thú, thậm chí ngay cả động vật nhỏ cũng không nhiều lắm. Con chim trắng này là một cái ngoài ý muốn. Chỉ là người sống sót cũng không chỉ dựa vào ăn uống no đủ. Đinh Tiếu không thể hiểu được ngày thứ năm ở trong rừng rậm này, cơ thể đau đớn càng tăng lên, hơn nữa cảm xúc cũng xuất hiện nôn nóng. Không liên quan đến đói khát, bởi vì cậu phát hiện trái thanh hồng này không những có thể điền đầy bụng mà còn không hề có tác dụng phụ, sức lực trong thân thể cũng không bởi vì mấy ngày đều mệt nhọc mà đau nhức giảm bớt (Bí: chỗ này hơi khó hiểu, na ná là ví dụ lần đầu tiên bạn tập thể dục thì cơ thể sẽ bị nhức, nhưng được một thời gian cũng tập như thế thì cơ thể liền quen, không còn đau nhức nữa.) Chỗ thịt chim kia cũng đủ cho cậu duy trì hai ngày. Khiến cậu phát điên chính là khu rừng này giống như không có biên giới, cậu hoàn toàn không thấy mình có hy vọng rời khỏi. Bác sĩ nói khi rơi vào khốn cảnh cần phải bảo trì tâm tính luôn hướng hy vọng về phía trước. Nhưng hiện tại vấn đề không phải Đinh Tiếu không muốn bảo trì, mà là cậu hoàn toàn mất đi phương hướng. Ngay từ đầu cậu còn thực tin tưởng la bàn trong đồng hồ. Nhưng là sinh hoạt trong rừng ngày thứ năm, hết suối thì sẽ đến chân núi. Cậu xoay người đi theo dòng nước, tính toán đem la bàn xác nhận vị trí một chút. Kết quả cậu phát hiện, mặc kệ là cậu xoay như thế nào, kim la bàn chỉ rung động một chút mà không có bất luận gì chỉ về hướng Bắc. Chẳng lẽ khi rơi xuống bị đụng hỏng? Đinh Tiếu nghi hoặc. Nhưng là thời gian cùng ngày tháng thập phần chính xác, điều này không khỏi khiến cho trong lòng cậu sinh ra một cỗ sợ hãi nói không nên lời. Ta tới một nơi từ trường bị rối loạn sao? Sau khi tổng hợp một số việc mình không trả lời được, Đinh Tiếu rốt cục ý thức được một vấn đề “Ta còn ở nơi bản thân vẫn thường sinh hoạt sao?”

Vấn đề này rất quan trọng, quan trọng đến mức khiến cậu không thể phóng nó tới một chỗ nào đó. Dừng bước ở chân núi. Dựa vào một khối đá lớn ngồi xuống.

Nếu đã không còn trên địa cầu, vậy bản thân là xuyên không? Giống như trong tiểu thuyết mà rất nhiều bạn học thích đọc trên internet? Như vậy nơi này là ngoại tinh? Dị thời không? Vẫn là cổ đại hoặc tương lai của một địa phương nào?

Đinh Tiếu lúc này hoàn toàn mờ mịt. Bác sĩ tâm lý dạy cậu những phương pháp tự mình điều tiết đều vô tác dụng. Cậu thậm chí cảm thấy nếu mình nói cho bác sĩ suy nghĩ hiện tại của bản thân, bản thân không cần phải uống thuốc hay phụ đạo tâm lý, mà là trực tiếp bị đưa vào bệnh viện. Nghĩ đến đây cậu lại cười. Bản thân còn có thể tự mình nói đùa, xem ra tâm tính thật không có vấn đề gì. Cũng đồng thời khẳng định mình không phải nằm mơ, càng không phải ảo tưởng do thần kinh có vấn đề.

Nhưng là phải làm sao bây giờ? Thế giới này hoặc là nói địa phương này có người sao? Nếu không có, bản thân liền phải sống quãng đời còn lại cô độc một mình trong rừng? Không, không có khả năng sẽ có quãng đời còn lại. Chỉ sợ bản thân chỉ có thể sống đến một khắc khi đụng phải đại hình mãnh thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.