Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 9: Chương 9




Edit - beta: Lengkeng_Sophie

Đọc xong, Thanh Dung thu thánh chỉ về, cười lạnh nói: “Thận phu nhân, tiếp chỉ đi.”

Nghe xong đạo ý chỉ này, lòng Thận Lang Hoa trái lại rất bình tĩnh, nàng không thèm đếm xỉa đến Thanh Dung, đứng lên, ánh mắt tinh khiết nhìn chằm chằm Đậu Y Phòng, từ từ nói: “Đường đường là Hoàng hậu, càng dùng thủ đoạn hạ lưu như thế diệt trừ dị kỷ! Còn có một chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ sao?”

“Hừ!” Đậu Y Phòng lạnh rên một tiếng: “Ngươi cùng Đặng Thông tư thông, mang thai nghiệt chủng, bệ hạ giận dữ, vốn định đưa ngươi lăng trì xử tử, toàn tộc tru diệt, nhưng kiêng kỵ đây là bê bối, thưởng ân điển, ban một chén rượu độc, lưu một mình ngươi toàn thây.”

Thận Lang Hoa cười khẽ, Sắc Nhi bên cạnh kích động hô: “Phu nhân hoài rõ ràng chính là long duệ của bệ hạ, Hoàng hậu làm sao có thể ngậm máu phun người như vậy?” Bây giờ nàng cuối cùng đã hiểu rõ câu nói vừa rồi của phu nhân, không nghĩ tới bệ hạ vẫn chưa có băng hà, Hoàng hậu liền dám nói xấu phu nhân như vậy, còn muốn dồn phu nhân vào chỗ chết!

Lông mày Đậu Y Phòng cau lại, khoát tay chặn lại, thì có vài cung nhân che miệng Sắc Nhi lôi qua một bên, Thận Lang Hoa thấy các nàng cũng không có làm cái gì với Sắc Nhi, liền thả xuống một nửa tâm.

Thận Lang Hoa nhìn chằm chằm Đậu Y Phòng, sâu xa nói: “Không nghĩ tới ban cái chết cho một phi tần, còn muốn để Hoàng hậu tự mình đi một chuyến, mắt Hoàng hậu không phải bị mù sao? Đều như vậy, còn muốn cố ý đến một chuyến, có phải là muốn xem ta chết rồi mới cam tâm?”

Nghe Thận Lang Hoa nói tới mắt của nàng ta, sắc mặt nhất thời biến đổi, tiếp theo liền nghe Thận Lang Hoa nói: “Lại không nói đạo ý chỉ này là thật hay giả, con trai trong bụng ta đến cùng là cốt nhục của ai, Hoàng hậu ngươi càng rõ ràng hơn ta.”

“Chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng.” Đậu Y Phòng lạnh lùng nói: “Thanh Dung, bản thân nàng không uống, ngươi liền rót hết cho nàng, một giọt cũng không thể đổ ra ngoài!”

Thận Lang Hoa mắt thấy Đậu Y Phòng thẹn quá thành giận, Thanh Dung lớn tiếng trả lời một câu “vâng”, liền cười gằn dẫn người đi lại đây, Thận Lang Hoa không tự chủ được lui một bước, nhìn tình cảnh này giống như kiếp trước, hai tay nàng đặt ngay bụng mạnh mẽ nắm chặt.

Thanh Dung đã đi tới trước mặt nàng, cầm ly rượu lên, nghiêm mặt nói: “Phu nhân, ngài là tự mình uống, hay là nô tỳ giúp ngươi.”

“A a a ——”Sắc Nhi một bên không ngừng vặn vẹo thân thể, nỗ lực xông lên giải cứu nàng, đáng tiếc hai cung nữ gắt gao đè nàng xuống, bịt miệng nàng, tình cảnh này quen thuộcbiết bao...

“Cút ngay!” Thận Lang Hoa đột nhiên hất tay ra đẩy Thanh Dung, Thanh Dung đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đẩy ngã xuống đất, ngay cả chén rượu cũng ném rơi trên đất, rượu độc trong chén cũng tự nhiên bị hất hết trên đất.

Đậu Y Phòng hơi nghiêng người, nàng ta không nhìn thấy, thế nhưng nàng ta nghe thấy, nàng ta biết là Thận Lang Hoa cố ý đánh đổ rượu độc, vì vậy nói: “Thận thị, sắp chết giãy dụa đối với ngươi không hề có ích, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chết đi.”

Nhưng Thận Lang Hoa không sợ nàng ta, nói thẳng: “Chúng ta tới làm cái giao dịch.”

Đậu Y Phòng giễu cợt nói: “Người sắp chết có tư cách gì có thể cùng ta làm giao dịch.”

Thận Lang Hoa bỗng nhiên khẽ mỉm cười, thấp giọng nói: “Ta dùng di chiếu của bệ hạ để bảo mệnh ta cùng bào thai trong bụng ta.”

Mặt Đậu Y Phòng biến sắc, lập lại: “Di chiếu?”

Thận Lang Hoa rất hài lòng ánh mắt khiếp sợ lúc này của Đậu Y Phòng, uyển chuyển nói: “Không sai, trong lòng bệ hạ biết ngài ấy bị bệnh cuối cùng sẽ dẫn đến thần trí không rõ, cho nên ở mấy ngày trước khi vẫn còn tỉnh táo thì tự mình đề bút viết cho ta một đạo di chiếu. Ta không kiềm chế nổi lén lút liếc mắt nhìn, Hoàng hậu đoán xem, tương lai, người leo lên đại vị là ai?” Nói tới chỗ này thì Thận Lang Hoa liếc Đậu Y Phòng một cái: “Ta cùng bệ hạ hai bên tình nguyện, bệ hạ không thể chỉ nghe lời phiến diện của ngươi là xử tử ta ngay, nhưng nếu như lúc trước bệ hạ có lòng nghi ngờ ta cùng Đặng Thông có tư tình, thì làm sao lại có thể đem chuyện trọng đại như vậy giao cho ta?”

Nghe nàng nói tới tình cảm cùng Lưu Hằng, Đậu Y Phòng tức giận thân thể run rẩy, nhưng mà nàng ta càng kinh hãi là bệ hạ đã lưu lại một bùa hộ mệnh cho Thận thị.

Nếu như cuối cùng đăng cơ chính là Khải nhi, hắn đã là Thái tử, căn bản không cần di chiếu, nếu như không phải, đám Hoàng tử dưới gối bệ hạ Tam hoàng tử Lưu Tham mẹ đẻ địa vị thấp kém, hai mẹ con cũng không được sủng ái, được đất phong cũng là có chút ít còn hơn không. Tứ hoàng tử Lưu Ấp đã té chết, ngoại trừ hai người này, cũng chỉ còn sót lại Vũ nhi của nàng ta...

Nhưng mà lời kế tiếp củaThận Lang Hoa, thành công nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng nàng ta: “Bệ hạ đối với Thái tử cũng rất tốt, chọn một chỗ đất phong rộng lớn xinh đẹp, thế nhưng đột nhiên từ một Thái tử quốc gia biến thành phiên vương, lại bị đệ đệ ruột thịt của mình đoạt đế vị. Coi như là cho nhiều bồi thường hơn nữa, tâm cũng sẽ có khúc mắc đúng không.”

“Ngươi là nói, bệ hạ có ý định đổi trữ, lập Vũ nhi làm Thái tử sao?” Đậu Y Phòng mặt ngoài không có chút rung động nào, thế nhưng trong mắt phượng sắc bén nhấc lên sóng to gió lớn.

Lang Hoa nhìn Đậu Y Phòng trắng bệch gò má, chậm rãi nhếch lên nụ cười, từ từ nói: “Từng ấy năm tới nay, Hoàng hậu lẽ nào không nhìn ra thái độ bệ hạ đối với hai vị điện hạ?”

Bệ hạ xác thực đối với Khải nhi khá là nghiêm khắc, nhưng thường thường sai người mang đồ vật mới mẻ cho Vũ nhi, thế nhưng chuyện này nhất định không phải là bởi vì ngài ấy không thích Khải nhi, muốn đổi Vũ nhi làm Hoàng đế!

“Không thể!” Đậu Y Phòng đột nhiên hô: “Khải nhi là Thái tử bệ hạ tự mình giáo dục, bệ hạ mang nhiều kỳ vọng đối với nó, làm sao có khả năng đột nhiên đổi trữ? Ngươi - tiện phụ này đừng hòng gây xích mích quan hệ huynh đệ của bọn họ!” Nàng ta vừa chửi vừa nhíulông mày, thầm nghĩ: Cần phải lập tức kết thúc tính mạng Thận thị, mau chóng tìm ra đạo thánh chỉ trong miệng nàng nói kia, bằng không hai đứa con trai nàng ta nhất định sẽ bởi vậy trở mặt thành thù.

Nàng ta tuy rằng không thích Khải nhi tính tình lạnh lùng, thế nhưng so sánh lại, Vũ nhi kích động dễ tức giận, tính tình như vậy làm một đại tướng quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng còn tốt, nhưng không phải là lựa chọn minh quân tốt, nàng ta càng rõ ràng, Khải nhi lòng dạ thiên hạ, chỉ có nó mới có thể dẫn dắt Đại Hán tiến thêm một bước.

Thận Lang Hoa nghe được lời lẽ cực kỳ không khách khí của Đậu Y Phòng, cũng không xấu hổ, chỉ mỉm cười, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Hoàng hậu, hiện tại di chiếu đã bị ta giấu kỹ, đợi khi bệ hạ vừa băng hà, nó sẽ công bố rộng rãi, ngươi cũng không nên nghĩ giết ta rồi tìm di chiếu, chỉ cần sáng mai ta không có bước ra Tuế Vũ điện, di chiếu này sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Trường An, Hoàng hậu đều có thể thử một lần.”

Đậu Y Phòng nham hiểm chất vấn: “Ai biết di chiếu trên tay ngươi là thật hay là giả!”

“Có tin hay không tự nhiên là chuyện của Hoàng hậu, hiện tại chính là phải xem ngươi muốn để ai leo lên ngôi vị Hoàng đế?”

Chọn Lưu Khải, một khi di chiếu xuất hiện, Lưu Vũ nhất định sẽ không cam lòng làm một phiên vương tầm thường vô vị, lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ xua quân thẳng tới; nếu như chọn Lưu Vũ, Lưu Khải đã ở trên triều nhiều năm, chính tích của hắn đám triều thần đều nhìn ở trong mắt, dễ dàng đổi trữ nhất định sẽ gây nên triều đình rung động.

Thận Lang Hoa thấy nàng ta do dự đều nhìn ở trong mắt, vuốt bụng dưới hơi lồi, lạnh nhạt nói: “Ta cùng đứa bé chỉ có hai cái mạng, chỉ khi nào đổi trữ, trên triều lại sẽ nhấc lên một trận một máu me ác liệt. Bên nào nặng bên nào nhẹ, Hoàng hậu suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Thanh Dung ở một bên chen miệng nói: “Hoàng hậu tuyệt đối không nên nghe tiện nhân kia nói hưu nói vượn! Ả ta nhất định là vì mạng sống mới nói như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.