Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 19: Chương 19




Lâu rồi mà người nọ vẫn chưa mở miệng, Diệp Sở cảm thấy có chút không thích hợp, nàng lập tức sửa miệng: “Xin lỗi, quấy rầy.”

Vừa dứt lời, Diệp Sở liền lập tức nhấc chân rời đi, một giây cũng không dừng lại. Nàng vừa đi, một bên chú ý phía sau.

Quả nhiên, một trận quyền phong* tàn nhẫn phá không mà đến, cọ qua bên tai nàng. May mắn Diệp Sở sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt nắm tay kia đánh lại đây, nghiêng đầu tránh.

*quyền phong: gió tạo ra khi đấm tay.

Người kia giống như có thể thấy được hành động tránh né của nàng, thấp giọng cười một chút: “A.”

Tuy là tiếng cười, nhưng dừng trong tai Diệp Sở, lại phảng phất đông lại không khí quanh nàng.

Diệp Sở không muốn rơi vào bị động, liền chủ động xuất kích. Nàng nửa ngồi xổm, vươn chân dùng sức đá vào đầu gối người nọ.

Người nọ hơi nghiêng người, dễ như trở bàn tay mà né tránh công kích của Diệp Sở.

Diệp Sở không ngừng tiến công, mà người nọ lại giống như trêu chọc nàng, thường thường trêu nàng một chút, đem nàng chơi đến xoay quanh.

Qua mấy chiêu, Diệp Sở có chút nổi giận, linh hoạt chui ra phía sau người nọ, thít chặt cổ hắn. Nàng thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai nhàm chán như vậy.

Diệp Sở tăng lực đạo, một tay khác uốn lượn, tập trung tất cả sức mạnh vào khuỷu tay, đánh vào hõm vai người nọ.

Cổ người nọ cổ bị Diệp Sở thít chặt, nhưng hắn vẫn giữ bộ dạng vân đạm phong khinh* như cũ. Khủy tay Diệp Sở còn chưa đụng tới cổ hắn, người nọ đã đánh trả.

*vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng, ung dung.

Hắn kéo tay Diệp Sở, không chút lưu tình mà ném hướng mặt đất. Cơ thể Diệp Sở bị ngửa ra, chờ hai chân đứng vững trên mặt đất, lập tức lật người lại.

Ngay khi Diệp Sở suy nghĩ phải tránh thoát giam cầm của người nọ như thế nào thì người nọ chợt buông tay ra.

Thừa dịp cơ hội, Diệp Sở nhanh chân chạy đi. Trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ, cách xa người này càng xa càng tốt.

Nàng không nhìn đến ý cười bên miệng của người phía sau, còn có đôi mắt sâu không lường được kia.

Rốt cuộc tìm được ngươi.

Bởi vì dục vọng cầu sinh mãnh liệt, lần này, Diệp Sở thật mau liền tìm được đường. Nàng vào trong phòng, đóng cửa lại, tim còn đập lợi hại.

Diệp Sở thật sự khẩn trương, rốt cuộc người nọ là ai?

Hắn có thể xuất hiện trong nhà Cảnh Sát Trưởng, nhất định không phải nhân vâtn đơn giản.

Huống chi phòng thủ ở đây rất chặt chẽ, sao có thể để một kẻ không rõ thân phận đi vào.

Diệp Sở nghĩ tới lời nhắc nhở của hầu gái trước yến hội.

“Toàn nhà ở phía nam trang viên có khách quý ở, tốt nhất không cần tới gần.”

Khách ở tại nơi đó… nhất định có thân phận tôn quý, không phải quan lớn thì cũng là quyền quý. Sao lại muốn so đo với tiểu nhân vật như nàng?

Nhưng vì sao hắn lại ra tay?

Diệp Sở nhớ lại lúc trước nhìn đến ô tô màu đen đỗ trong nhà, có điểm quen mắt, nhưng nàng không để ý.

Hiện tại nghĩ lại, khả năng lớn đó là xe của phủ Đốc quân.

Lục Hoài từng đánh nhau với nàng, trận đánh vừa nãy có thể là để thử thân thủ của nàng.

Trên trán Diệp Sở nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, không xong, Lục Hoài nhận ra thanh âm của nàng, hiện tại nhất định là hắn đã biết thân phận của nàng.

Đáng lẽ lúc trước nàng không nên xen vào việc người khác…

Ai biết hiện nay sẽ chọc phải phiền toái như vậy?

……

Diệp Sở suy nghĩ hồi lâu, đến tận lúc buồn ngủ, mới miễn cưỡng thiếp đi.

Buổi sáng hôm sau, khí sắc Diệp Sở không tốt, chỉ có thể trang điểm nhẹ để che dấu.

Diệp Sở vag Diệp Gia Nhu cùng lên xe, lúc này Diệp Sở cũng không khi dễ nàng.

Diệp Sở đang lo lắng chuyện của Lục Hoài, nào có tâm tư quản nàng, mà Diệp Gia Nhu lại muốn nói chút vô nghĩa.

Sau khi trở về tối hôm qua, Diệp Gia Nhu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đụng hàng trong yến hội cùng với sự xuất hiện của mọi người ở hồ sena, trong mắt Diệp Gia Nhu đó không phải trùng hợp.

Khẳng định Diệp Sở muốn hại nàng!

Tại sao Diệp Sở lại muốn làm như vậy, nàng đối xử với Diệp Sở có thể nói là không thẹn với lương tâm, không có nửa điểm ngỗ nghịch, Diệp Sở lại không thể nhìn nàng tốt.

Nếu Diệp Sở biết tâm tư lúc này của Diệp Gia Nhu, khẳng định sẽ cảm thán, không phải có câu nói là nước vào não vào, trước mắt còn không phải là ví dụ sống?

Xem ra tối hôm qua Diệp Gia Nhu uống không ít nước ở hồ sen, khiến đầu óc đều không bình thường, nga không, phải là từ lâu đầu óc nàng đã không bình thường.

Diệp Gia Nhu nhìn về phía Diệp Sở, nước mắt giống như rơi mãi không hết, đôi tay nàng nắm chặt lại trên đùi, thanh âm mang theo khóc nức nở: “Tỷ tỷ, tại sao tối hôm qua ngươi và Nghiêm tiểu thư lại đến hồ sen?”

Lúc này, Diệp Sở đang bực bội vì ở cùng một không gian với Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu lại còn nói chuyện bằng ngữ điệu nàng ghét nhất

Diệp Sở cảm thấy Diệp Gia Nhu đúng là ngu ngốc, chỉ biết giả vờ vô tội.

Diệp Sở hơi hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của Diệp Gia Nhu.

Trong lòng nàng bực bội, không lưu tình mà nói với Diệp Gia Nhu: “Ngươi và tên Dương thiếu gia kia lôi lôi kéo kéo, chưa từng nghĩ đến thể diện của Diệp gia sao?”

Diệp Gia Nhu vừa định rơi lệ lại ngây dại, nghe xong Diệp Sở nói, bức nước mắt trở lại, nàng muốn phản bác, lại không biết nói thế nào.

“Kia liề nói từ bộ quần áo này a.” Diệp Gia Nhu xoa xoa đôi mắt, đem đôi mắt xoa đến hồng, “Tại sao ta lại đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn?”

Trong mắt Diệp Gia Nhu tràn đầy lên án, giống như Diệp Sở là cái tội nhân hung ác.

Diệp Sở cũng không muốn lá trái lá phải với Diệp Gia Nhu: “Là ngươi nhất định phải mua bộ âu phục màu đỏ kia mà, đúng không?”

Diệp Gia Nhu không có gì để nói, chỉ có thể gật đầu.

“Bộ âu phục đấy là ta đưa cho ngươi.” Ngữ điệu Diệp Sở thanh thanh lãnh lãnh, “Nếu ngươi cảm thấy bất mãn, liền trả tiền cho ta.”

Diệp Gia Nhu thật cảm thấy chính mình có phải hay không tối hôm qua ở hồ hoa sen ăn quá nhiều thủy, toàn bộ ngực buồn đến hoảng, một hơi đổ, thượng không tới, cũng không thể đi xuống.

Hai người không nói bao nhiêu, những câu nói của Diệp Sở khiến Diệp Gia Nhu không hề có sức đánh trả.

Nhưng không bao lâu, xe Diệp Công quán thế nhưng chậm rãi ngừng lại.

Rõ ràng chạy không bao lâu, xe lại đột nhiên tắt lửa. Càng kỳ quái là, tài xế làm cách gì cũng không nổ máy được, chiếc xe chắn ở giữa đường, không hề nhúc nhích.

***

Một chiếc ô tô màu đen ngừng lại đằng sau, nhìn kỹ lại, đó là xe phủ Đốc Quân.

Thần sắc Lục Hoài có chút đạm, hắn nhìn thoáng qua Chu phó quan: “Ngươi đi phía trước nhìn xem, đã xảy ra chuyện gì.”

Chu phó quan lên tiếng, xuống xe.

Chỉ chốc lát sau, Chu phó quan đã trở lại, hắn thấp giọng hồi bẩm: “Tam thiếu, phía trước là xe Diệp gia, xe Diệp gia bị chết máy.”

Chu phó quan nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Diệp gia hai vị tiểu thư đều ở trên xe.”

Lục Hoài không nói gì, sau một lúc lâu, khóe miệng hắn lộ ra một tia ý vị thâm trường cười: “Diệp gia tiểu thư.”

Lục Hoài phân phó Chu phó quan nói mấy câu, Chu phó quan ứng thanh là, đi đến xe Diệp gia.

Đi đến trước xe Diệp gia, cửa sổ xe hạ xuống.

Chu phó quan nói với Diệp Sở: “Diệp Nhị tiểu thư, Tam thiếu mời ngươi lên xe.”

Diệp Sở cũng không biết xe phủ Đốc Quân ngừng phía sau bọn họ, lúc này, nghe thấy được Chu phó quan nói, trái tim Diệp Sở hơi trầm xuống, biết Lục Hoài lại muốn thử nàng.

Lục Hoài làm người đa nghi, tâm tư thâm trầm, lần này nổi lên lòng nghi ngờ, tuyệt đối không buông tha nàng dễ dàng như vậy.

Lát nữa chỉ cần nàng biểu hiện có một chút không ổn, nàng không rõ Lục Hoài sẽ làm cái gì.

Diệp Sở không nghĩ xuống xe, nhưng không có biện pháp, hắn là Lục Tam thiếu.

Không ai có thể vi phạm mệnh lệnh của Lục Tam thiếu.

Diệp Sở nhìn về phía Chu phó quan, hơi hơi mỉm cười: “Vậy cảm ơn Tam thiếu.”

Đây là lần đầu tiên Chu phó quan thấy Diệp Sở, chỉ thấy mặt mày thiếu nữ trước mắt tinh xảo, cử chỉ hào phóng, quanh thân đều tản ra hơi thở cao quý. Hắn không khỏi thầm than trong lòng một câu.

Diệp Gia Nhu nghe thấy Chu phó quan nói, đáy mắt lộ ra ghen ghét. Nàng không nghe lầm đi, Lục Tam thiếu cư nhiên sẽ để Diệp Sở lên xe? Diệp Sở khi nào nhận thức Lục Tam thiếu?

Cánh tay mảnh khảnh của Diệp Gia Nhu siết chặt ống tay áo, gương mặt chỉ bằng bàn tay giống như muốn rơi lệ, nhất định là Tam thiếu không biết nàng cũng ở trên xe, nếu không sao có thể nỡ ném một nữ tử nhu nhược như nàng ở trên đường được?

Diệp Gia Nhu nhìn thoáng qua Chu phó quan, lại nghĩ, biết đâu nam nhân này truyền sai lời rồi, kỳ thật Lục Tam thiếu gọi nàng chứ không phải Diệp Sở.

Ân, nhất định là như thế. Ngắn ngủn một hồi, Diệp Gia Nhu đã tưởng tượng ra rất nhiều, tâm tình của nàng thư hoãn chút, Diệp Gia Nhu nghĩ thông suốt, nhẹ giọng gọi một câu: “Tỷ tỷ…”

Lời còn chưa nói xong, Diệp Sở coi như không nghe thấy, trực tiếp xuống xe. Lời nói Diệp Gia Nhu chặn ở cổ họng, thanh âm xấu hổ mà ngừng ở đó.

Diệp Gia Nhu ngầm bực, Diệp Sở đáng giận, nhất định là nàng** sợ nàng* đi qua, đoạt nổi bật của nàng**, cho nên mới xuống xe vội vã như vậy.

*Diệp Gia Nhu

**Diệp Sở

Trong lòng nghĩ như vậy, biểu tình Diệp Gia Nhu lại rất ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ.

Diệp Gia Nhu lại nhìn về phía Chu phó quan, hy vọng Chu phó quan nói rằng nàng cũng cùng đi qua.

Không ngờ Chu phó quan cũng không nhìn nàng một cái, chỉ nói một câu “Diệp Nhị tiểu thư, mời đi bên này”, sau đó liền rời đi.

Diệp Gia Nhu: “…” Nàng dậm dậm chân, chưa từ bỏ ý định mà đi theo.

Xe phủ Đốc Quân liền ở phía trước, Diệp Sở vừa đi, một bên trầm tư, đây là lần đầu tiên nàng và Lục Hoài trực tiếp gặp mặt, nàng nhất định phải cẩn thận ứng đối.

Người Diệp Sở phải đối mặt là Lục Hoài, Diệp Sở biết, hắn đáng sợ hơn bất kì kẻ nào, ở chung với hắn, Diệp Sở không thể lơi lỏng dù chỉ là một giây.

Đời trước Diệp Sở là Đốc Quân phu nhân trên danh nghĩa, nhưng bọn họ tôn trọng nhau như khách, nàng cũng không hiểu nhiều về Lục Hoài.

Lục Hoài không nói nhiều, tâm tư khó dò, Diệp Sở vĩnh viễn không đoán được Lục Hoài suy nghĩ cái gì.

Mỗi lần Lục Hoài nhìn nàng, Diệp Sở luôn cảm thấy đôi mắt hắn có thể nhìn thấu đáy lòng nàng, tất cả đều không thể che giấu trước mặt Lục Hoài.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở đi bước một đi tới, ánh mắt sâu cạn không rõ.

Diệp Sở cùng Chu phó quan đã tới trước xe, thần sắc Chu phó quan kính cẩn: “Tam thiếu, Diệp nhị tiểu thư tới rồi.”

Diệp Sở nhìn qua, nam tử trong xe ung dung cao nhã, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, đây là Lục Hoài, Lục Tam thiếu mà ai ở Bến Thượng Hải cũng kiêng kị.

Lục Hoài không nhìn qua, nhàn nhạt nói: “Ân.”

Chu phó quan nói: “Diệp Nhị tiểu thư, mời.” Diệp Sở hít sâu một hơi, đi lên xe.

Diệp Gia Nhu thấy thế, vội muốn theo sau. Nhưng cánh tay Chu phó quan duỗi ra, ngăn cản nàng, ngữ khí không vui.

“Ý của Tam thiếu là, chỉ có Diệp Nhị tiểu thư có thể lên xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.