Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Chương 17: Chương 17




Edit: Bé Muỗi

Beta: Đào Mai

La lão thái thái kêu vài cô nương đi ra gặp Lưu phu nhân, các cô nương La gia bộ dạng đều thanh tú trắng nõn, đều là mỹ nhân.

Lưu phu nhân khen ngợi các nàng một phen, còn thưởng riêng cho Nghi Ninh tuổi ít nhất một túi đậu.

Lưu công tử nhìn La Nghi Ngọc liếc mắt một cái, thấy nàng lớn lên quả nhiên xinh đẹp, có chút ngượng ngùng.

La Nghi Ngọc nhìn Trần thị nói chuyện không chớp mắt, lưng đứng thẳng tắp.

Lưu phu nhân thực vừa lòng với Nghi Ngọc, nói chuyện với nhau một phen, hai nhà liền định ra việc hôn nhân.

Sân khấu kịch dựng lên ở tiền viện, mọi người chuyển sang tiền viện xem diễn.

Các cô nương ngồi phía sau, Nghi Liên liền ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên Nghi Ngọc, nói Lưu công tử có nhiều điểm tốt, còn nói với Nghi Ngọc:

- “Tri phủ Bảo Định không vài năm sẽ lên chức, ngày sau Lưu đại nhân sẽ càng thăng tiến. Tỷ tỷ có phúc khí, khẳng định sẽ hạnh phúc.”

La Nghi Ngọc sắc mặt đẹp mắt chút, thấp giọng nói chuyện với Nghi Liên một hồi lâu.

La Nghi Tú quay đầu nói với Nghi Ninh:

- “Tỷ tỷ muội thật lợi hại, tứ tỷ chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với tỷ.”

Nghi Ninh nghĩ rằng hai người các ngươi làm sao giống tỷ muội, giống kẻ thù truyền kiếp hơn, gặp nhau là đỏ mặt tía tai, La Nghi Ngọc làm sao có thể tâm tình với ngươi. Nàng từ từ nói:

- “Lục tỷ tính tình dịu dàng, với ai cũng hợp tính.”

La Nghi Tú nghe xong lại đăm chiêu.

** Truyện đăng tại https://www.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **

Buổi chiều ngày dần dần tàn. La lão thái thái mời Lưu phu nhân đến phòng khách nghỉ tạm.

La Nghi Ngọc bị Trần thị kêu đi nói chuyện, La Nghi Tú thấy nàng phải đi, nài nỉ nàng đưa vòng ngọc cho mình chơi, Nghi Ngọc trừng mắt liếc nàng rồi mới tháo xuống đưa.

La Nghi Tú mang đến trước mặt Nghi Ninh như hiến vật quý:

- “Muội xem, có phải đẹp lắm không?”

Hạt châu màu xanh lục thẫm lăn qua lăn lại trên ngón tay trắng thuần, thật đẹp mắt.

Hiên Ca ngồi trong ngực Nghi Liên, nhìn thấy hạt châu sáng chơi, vươn tay nhỏ bé mập mạp nói:

- “Ngũ tỷ tỷ, Hiên Ca cũng muốn chơi.”

La Nghi Tú thu tay lại, không dám đem vật quý trọng này cho hài tử chơi. Lung tung dỗ hắn:

- “Hiên Ca ngoan, cái này không chơi được đâu.”

Hiên Ca là nam hài nhỏ tuổi nhất nhà, bình thường đều được đãi ngộ như Nghi Ninh, cả nhà đều chiều hắn.

Kiều di nương cũng cưng chiều hắn tận trời, đòi gì cũng cho. Nghe được không cho chơi, hắn liền khóc lớn.

Nghi Liên nghe được đệ đệ khóc, vội ngồi xổm xuống cầm cái trống bỏi dỗ hắn, Hiên Ca lại không muốn, đẩy ra, rồi nhoài người về La Nghi Tú.

Nghi Liên thấy đệ đệ không ngoan, nhíu mi nhu hòa nói với La Nghi Tú:

- “Nếu không... Ngũ tỷ cho Hiên Ca mượn chơi đi, tránh cho hắn khóc nháo lên ồn ào.”

La Nghi Tú hừ một tiếng nói: “Nếu đệ ấy làm hỏng thì sao?”

Nghi Liên nhìn vòng tay tưởng chỉ là đá quý tầm thường, nghĩ đến Hiên Ca quăng vỡ không biết bao nhiêu món đồ quý. Chỉ là vòng tay thôi mà, sao dễ vỡ được. Ả kiên nhẫn khuyên nhủ:

- “Ngũ tỷ, nếu là đồ tầm thường, cho Hiên Ca chơi cũng không sao mà.”

Nghi Tú muốn trả lời, hạ nhân lại mang đồ ngọt lên, là món mật đậu đỏ đá bào. Chén nhỏ đựng băng đã bào nhỏ, phía trên rưới nước đậu đỏ nấu với mật, nhìn thôi cũng phát thèm.

Nghi Ninh thấy bàn đồ ngọt, cười nói với Hiên Ca: “Hiên Ca muốn ăn không?”

Hiên Ca bị đồ ngọt hấp dẫn, không thèm chơi vòng tay nữa.

La Nghi Tú có chút mất hứng:

- “Cái gì là vòng tầm thường, vỡ rồi ta lấy gì đền cho tỷ tỷ ta. Quả nhiên thứ con do tiểu thiếp sinh ra...”

Nghi Ninh ra dấu im lặng, thấp giọng nói:

- “Hiên Ca nhi đã không muốn chơi rồi, nói chuyện này làm gì.”

La Nghi Tú vẫn bất mãn, reo lên:

- “Muội nói giúp cái gì. Tỷ nói với muội, tiểu nha đầu đều bàn ầm lên, nói nếu không phải Kiều di nương vào cửa, mẫu thân muội không uất ức mà sinh bệnh, rồi mới...”

Nghi Ninh khuyên nàng là sợ nàng bị người ta bắt được nhược điểm, nàng lại cố tình không hiểu. Nghi Ninh thở dài:

- “Chó cắn Lữ Động Tân, không biết người tốt là ai, muội không khuyên tỷ nữa.”

La Nghi Tú thấy Nghi Ninh như vậy, cười tủm tỉm nắm tay Nghi Ninh lắc lắc.

- “Không cần tức giận. Muội nghĩ Nghi Ngọc ở ngoài đang bàn chuyện gì? Chúng ta đi nghe lén một chút đi.”

Nghi Ninh lười lại sợ nóng, từ chối không đi. La Nghi Tú lại hiếu kỳ, leo xuống giường đi nghe lén Trần thị nói chuyện, nha đầu chạy theo phía sau nàng.

Nghi Ninh hôm qua ngủ trễ, thừa dịp giữa trưa ngủ một giấc, ước gì La Nghi Tú không ầm ỹ nàng.

Nàng vừa bê gối đầu lên chuẩn bị ngủ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng động giòn vang, tựa hồ là vô số hạt châu rơi vỡ nát.

Lòng Nghi Ninh đột nhiên căng thẳng, lại lập tức nghe tiếng em nhỏ oa oa khóc lớn.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Hiên Ca đang cầm một hạt châu trong vòng tay, đại a đầu chạy nhanh lại dỗ hắn.

Nghi Ninh chỉ vào hạt châu, hỏi:

- “Không phải không cho đệ ấy chơi sao, Hiên Ca lấy nó từ nơi nào?”

Đại a đầu vội vàng quỳ xuống:

- “Nô tì làm thất tiểu thư thức giấc. Hạt châu này... Hạt châu là lục tiểu thư mang cho tiểu thiếu gia chơi, nô tì cũng không rõ ràng.”

Nghi Ninh vội vàng xuống giường, nói với Tuyết Chi:

- “Ngươi nhanh đi giúp nàng dỗ Hiên Ca.” Lại kêu Tùng Chi, “Chạy nhanh đi tìm ngũ tiểu thư lại đây!”

Hai a đầu cảm thấy tiểu thư nghiêm cẩn, rất có tác phong của đại tiểu thư, trong lòng cảm khái quả nhiên là tỷ muội ruột thịt. Vội vàng chạy đi tìm người.

Nghi Ninh đi vào đã thấy mấy hạt châu đều vỡ nát.

Ngọc này vốn dễ vỡ, La Nghi Liên lại mang cho Hiên Ca chơi.

Vòng ngọc này là của hồi môn của Trần thị, cực kỳ trân quý, Trần thị mà biết, La Nghi Tú khó tránh khỏi bị trừng phạt.

Nghi Ninh lập tức kêu nha đầu mang mâm lên, đem từng mảnh vỡ nhặt lên hết.

Tuyết Chi dỗ dành Hiên Ca, nàng nhỏ giọng nói với đại a đầu trông Hiên ca là vòng tay này giá trị cỡ nào, đại a đầu sợ tái mặt, nhờ Tuyết Chi trông chừng Hiên Ca, nàng lập tức chạy đi tìm La Nghi Liên.

Nghi Ninh có chút đau đầu, giấc ngủ trưa này sợ là ngủ không được nữa rồi, Hiên Ca còn khóc thút thít nghẹn ngào, nàng còn muốn đi dỗ nàng đây này.

Trần thị mang theo La Nghi Ngọc đi vào, nhìn đến mảnh vỡ của vòng tay, lại nhìn Nghi Ninh bưng những hạt châu còn lại, mặt trầm như nước, bà làm sao có thể không nhận ra bản thân đưa cho Nghi Ngọc cái gì.

Nghi Ninh cũng nghịch ngợm, chơi xấu không phải lần một lần hai. Nhưng bà lại không có khả năng vì một chuỗi hạt châu cùng Nghi Ninh so đo, chỉ có thể nhịn nhẫn hỏi:

- “Nghi Ninh, sao chuỗi hạt châu lại vỡ nát rồi?”

Nghi Ninh sợ nàng hiểu lầm, nhẹ giọng nói:

- “Vừa rồi, Hiên Ca lấy chơi, rơi vỡ mấy hạt lớn, các hạt khác hoàn hảo.”

Lúc này Lâm Hải Như cũng đi lại, phía sau là La Thành Chương vừa từ nha môn trở về, chuẩn bị đi gặp Lưu công tử.

La Thành Chương vừa thấy mấy mảnh vỡ, lại thấy Nghi Ninh đứng ở bên cạnh, mà sắc mặt Trần thị rất khó nhìn. Nhíu nhíu mày hỏi:

- “Đại tẩu, không biết là chuyện gì xảy ra? Nghi Ninh nghịch ngợm chọc giận người?”

Trần thị lắc đầu nói: “Tiểu hài tử làm rơi vỡ đồ thôi, không có việc gì.”

La Thành Chương nghe xong lời của Trần thị lại hiểu lầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghi Ninh, nhớ tới Nghi Ninh trước kia cũng làm vỡ đồ này nọ trong thư phòng của hắn, liền nghiêm khắc nói:

- “Mau tạ tội với bá mẫu ngươi, càng lớn càng kỳ quái. Ngọc này trân quý, sao có thể mang ra chơi? Còn làm rơi vỡ thành ra như vây.”

Nghi Ninh trong lòng chợt lạnh, tốt lắm, người cha này có trí tưởng tượng thật phong phú.

Không nghe rõ ràng đã định tội, quả nhiên hắn luôn nghĩ nàng kiêu căng nghịch ngợm, không cần biện bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.