Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 15: Chương 15




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Bên cạnh phía trước mặt Lý Lộ và Doãn Manh là một bạn nữ lớp 4”!” Nhìn Doãn Manh, cô mới biết mình ngồi vào vị trí đắt địa gì.

Trần Tư Dĩnh mở trừng hai mắt, ý bảo Doãn Manh: “Cậu là thẩm phán ah ~” nói xong đánh ra bài cuối của mình.

Doãn Manh lặng đi một chút, sau đó mới quan sát hai hàng người vây quanh một lần.

Giống như toàn bộ xe buýt sân bay khác, hàng cuối cùng nối chung với nhau, ở giữa chỗ ngồi nhiều hơn, đúng khéo là Doãn Manh ngồi trên đó, bên phải cô là Trần Tư Dĩnh và Lý Lộ, phía trước Trần Tư Dĩnh và Lý Lộ là Lâm Kha và Trịnh Gia Thạc. Mà bên tay trái là Hậu Nghiêu Sở và nam sinh lớp 4 không nhận ra người nào hết, một hàng trước mặt Hậu Nghiêu Sở là hai nữ sinh lớp 4. Đám người kia xuất hiện cùng lúc chắc là do hai bạn nam lớp 4 kia ở trong đội bóng rỗ giống như Lâm Kha, cho nên mới đến chơi trò chơi với nhau.

Mới vừa rồi Doãn Manh chỉ lo gạt Hàn Siêu ra, vạn lần không ngờ vì một giây nhất thời của mình mà phải đứng nơi đầu gió, lập tức cảm thấy dưới mông tất cả đều là gai, hơi có cảm giác như ngồi bàn chông.

Nhưng đã ngồi ở đây còn có thể đứng lên hay sao?

Khẽ nhìn mấy chỗ trống trước mặt hoặc là túi sách chất đống, hoặc là vị trí cách bọn họ quá xa, khó khăn lựa chọn khiến cho tay Doãn Manh đang cầm bài khẽ run run.

Không sao, da mặt cô dày. ~(~▽~)~

“Nhiều người thì chơi càng vui á!” Trần Tư Dĩnh phất tay một cái, “Bắt đầu thôi.”

Cầm con bài joker “Thẩm phán”, Doãn Manh mặt dày nói: “Trời tối xin nhắm mắt lại.”

Lúc này trò chơi Mafia vẫn còn là phiên bản sơ cấp, phía sau không có nâng cấp thêm mấy thứ như bác sĩ súng bắn tỉa khắp nơi vân vân. Mà là chỉ có một cảnh sát và một sát thủ, còn lại đều là dân thường.

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, sau khi Hàn Siêu lốc chốc đi rồi những người còn lại đều rất quy củ.

“Mời sát thủ giết người.” Doãn Manh nhìn một vòng, rồi đối mặt với cặp mắt phía trước kia, khóe miệng bên phải của Hậu Nghiêu Sở nhếch lên, hoàn toàn phá hư hình tượng thanh niên văn nghệ như gió xuân của bản thân, mang thêm một chút mùi vị lưu manh.

Học sinh cao trung cứ mang màu sắc như vậy . . . . . Doãn Manh không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được người này từ nhỏ đến lớn rốt cuộc đã chơi đùa bao nhiêu cô nàng, làm vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Ngón tay thon dài của cậu ta nhấc lên, chỉ chỉ Lý Lộ, ý là giết Lý Lộ, hai mắt nhắm nghiền.

Doãn Manh sững sốt, quay đầu lại: “Xin mời cảnh sát chỉ ra và xác nhận.”

Trần Tư Dĩnh mở mắt ra, vui vẻ dùng tay ra dấu báo cho Doãn Manh, sau đó chỉ chỉ Lý Lộ bên cạnh, hỏi cô ấy có phải là sát thủ hay không.

Doãn Manh lắc đầu một cái, bày tỏ Lý Lộ không phải sát thủ.

“Trời sáng mời mở mắt ra.”

Mấy người mở mắt.

Doãn Manh dùng giọng điệu tiếc nuối nói: “Lý Lộ cậu chết.”

Con mắt Lý Lộ trợn tròn: “Hả? Tớ rõ ràng không có làm gì mà!”

Trần Tư Dĩnh sửng sốt, thuận theo lập tức nói: “Vậy có thể khẳng định Lý Lộ không phải sát thủ. Nhưng ai đã giết Lý Lộ đây?”

“Hiện tại Lý Lộ có thể để lại một câu di ngôn.”

Lý Lộ vẫn còn trong trạng thái tức giận, vừa quay đầu: “Tớ cảm thấy Trần Tư Dĩnh là sát thủ! Bởi vì vừa rồi lúc thẩm phán tuyên bố tớ chết, tớ thấy vẻ mặt của bạn ấy không đúng!”

“Hả?” Trần Tư Dĩnh há to mồm, “Cậu thật là tức cười ! Tại sao tớ phải giết cậu? Nhiều mối nghi ngờ như vậy?”

Nói như vậy, khả năng sát nhân là người quen rất lớn, không quen đoán chừng có vài khuôn mặt. Hai bạn nữ lớp 4 kia hình như có một người ở trong vũ đoàn với Lý Lộ, gọi là Kham Đình Đình, một người khác thì không biết, chớ nói chi là Hậu Nghiêu Sở và nam sinh bên cạnh cậu ta.

Dường như Lý Lộ cảm thấy Trần Tư Dĩnh nói rất đúng, lập tức liền do dự, ánh mắt tránh né Hậu Nghiêu Sở, nhìn Kham Đình Đình một chút, lại nhìn Lâm Kha và Trịnh Gia Thạc một chút, không cách nào lựa chọn.

Doãn Manh ngẩng đầu, vì chút thông minh của cô em Lý Lộ này mà thắp nến, ý vị thâm trường liếc nhìn Hậu Nghiêu Sở thuần lương vô tội, không biết thằng nhãi này phúc hắc thật hay là đúng dịp. Không phải là cậu ta nhìn ra em gái Lý Lộ đối với ( thân xác ) của cậu ta có cảm tình, tâm thiếu nữ đập thình thịch, cho nên giết cô ấy là có thể tránh khỏi hiềm nghi cho mình, thời điểm thiếu nữ ngượng ngùng phần lớn sẽ ở trước mặt mọi người chọn lựa tránh né người trong lòng, chỉ ra và xác nhận người quen, từ đó để lại ấn tượng tốt ở trước mặt Hậu Nghiêu Sở.

Mẹ nó, Doãn Manh bị chính suy đoán của mình dọa khẽ run rẩy, cảm thấy nhất định là mình suy nghĩ nhiều. Đám học sinh cao trung này nếu biết chơi tâm kế còn phải cai quản làm gì! owo, nhất định là cô suy nghĩ nhiều.

Rốt cuộc, thiếu nữ Lý Lộ ra quyết định: “Nhất định là Lâm Kha! Tớ mới vừa thấy cậy ấy cười!”

Nằm cũng bị trúng đạn Lâm Kha nhún vai một cái: “Tôi chỉ đang cười nhạo trí thông minh của cậu thôi.”

Một vòng bỏ phiếu xong, quyết định treo cổ Lâm Kha. Lâm Kha “Chết” lật bài trong tay ra cho thấy thân phận của mình: “Dân thường. Lý Lộ ngu ngốc này.”

Vòng thứ nhất sát thủ được như ý. Tiếp theo vòng kế tiếp, Trần Tư Dĩnh mới vừa xác nhận Kham Đình Đình không phải là sát thủ, thì bị giết chết rồi.

Cảnh sát chết rồi, sát thủ thắng. Trần Tư Dĩnh vẻ mặt mướp đắng: “Ai là sát thủ? Rốt cuộc là ai?”

Doãn Manh vỗ vỗ tay, chỉ chỉ Hậu Nghiêu Sở, công bố đáp án.

Hậu Nghiêu Sở chớp chớp mắt, cười ha ha: “Tôi vừa định nói nếu như sát thủ thắng, chờ xuống xe rồi công bố đấy. Tay cậu thật là mau.”

Doãn Manh: Tôi làm sao mà giữ lại cậu gieo họa cho quần chúng chứ. . . . . .

Trần Tư Dĩnh từ vẻ mặt mướp đắng biến thành mướp đắng mướp đắng mướp đắng.

Trò chơi tiếp tục tiến hành, hình thức lại trở thành: vòng thứ nhất luân phiên bỏ phiếu ném chết Hậu Nghiêu Sở, nếu vòng thứ nhất Hậu Nghiêu Sở không có chết, chứng minh cậu ta chính là sát thủ, vòng thứ hai nhất định sẽ ném chết cậu ta, sau đó dân thường và cảnh sát thắng lợi.

Cái trò chơi này đối với Hậu Nghiêu Sở mà nói thì trở nên vô cùng khó khăn rồi, nếu như cậu ta là sát thủ, như vậy bắt đầu vòng thứ hai cậu ta nhất định phải giết chết cảnh sát trước mới có thể thắng lợi.

Thần kỳ chính là, trò chơi tiến hành mấy vòng, cũng không biết là trùng hợp hay là may mắn, Hậu Nghiêu Sở thế nhưng hơn nửa tình huống đều là sát thủ, hơn nữa 80% cậu ta đều thắng. Cho tới Doãn Manh cũng cảm thấy từng trận gió lạnh, Hậu Nghiêu Sở này biết xem bói hay là sao vậy.

“Mẹ nó! Rốt cuộc cậu làm sao làm được vậy?” Nam sinh bên cạnh Hậu Nghiêu Sở tên là Ngũ Vinh, ngay cả cậu ta cũng cảm thấy lừa bịp rồi.

Hậu Nghiêu Sở vỗ bài trong tay một cái: “Vận khí tốt mà thôi.”

Vận khí tốt con quỷ! Doãn Manh cảm thấy đau tim, tuổi nhỏ như vậy mà tâm cơ nhiều thế kia. Áp lực lớn như núi nhích lại gần Trần Tư Dĩnh bên này, cô cảm thấy vẫn nên cách xa Hậu Nghiêu Sở thì tốt hơn.

Còi xe buýt vang lên, chú tài xế vững vàng đánh tay lái cho xe dừng lại ở bãi đậu xe công viên. Thiếu niên thiếu nữ xách túi sách lên vội vàng đứng lên, cô Lý vội vàng đứng dậy: “Bình tĩnh đừng nóng vội, đợi lát nữa rồi đứng lên !”

Bên trái đi trước, sau đó lại đến phiên bên phải, mọi người theo thứ tự xuống xe, rất có trật tự. Xuống xe chia lớp xếp thành hai hàng nam nữ.

Doãn Manh thoáng nhìn lên, phát hiện vậy mà Mạnh Thi Nguyệt lại cùng Hàn Siêu vừa nói vừa cười. Cô cả kinh con ngươi thiếu chút nữa cũng rớt ra luôn, cô đẩy Hàn Siêu lên phía trước hoàn toàn không có ý tốt, muốn cho cậu ta nhìn thấy rõ sự thật, đó không phải là cô nàng mềm mại mà cậu ta thích. . . . . . Thế cho nên Doãn Manh vẫn cho rằng bằng vào Hàn Siêu cẩu thả này tuyệt đối sẽ bị Mạnh Thi Nguyệt ghét bỏ, lại không nghĩ rằng vậy mà có thể trò chuyện tới mức này?

Loại chuyện tình yêu này thật là một vật khắc một vật, Doãn Manh nén xuống sóng lớn trong lòng, nhìn sườn mặt đỏ lên vì kích động của Hàn Siêu, đây chính là mùi vị của mối tình đầu ah ~

Mặc dù không phải là Chủ nhật, cửa công viên vẫn trùng trùng điệp điệp đầy người xếp hàng như cũ. Doãn Manh đã sớm xây dựng trong lòng xong, theo lớp học ra ngoài hoạt động từ trước đến giờ đều là đi cả đội nên nửa ngày cũng chưa vào được cửa.

Quả nhiên, chuyến xe này của bọn họ tài xế lái xe chạy đi đầu, cho nên đến sớm nhất, tất cả đều phải ngồi chồm hổm chờ các bạn học các lớp khác.

Mặc dù tháng 9 không nóng, nhưng không chịu nổi chọn ngày quá tốt, trời xanh mây trắng, mặt trời chiếu xuống đầu. Doãn Manh phơi nắng có chút ủ rũ, cũng may ở “Lĩnh vực thấp bé” cùng với cô này còn có Lâm Kha. Lâm Kha uống nước, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Doãn Manh chưa chơi mà đã ỉu xìu: “Lớn tuổi không dễ dàng ah bà nội.”

Doãn Manh giương mắt, phơi nắng đến độ lười phải để ý tới lời trêu chọc cô của Lâm Kha.

Cực khổ lắm mới đợi được người đến, cô Lý mới dẫn đi mua vé. Vào cửa chính công viên đã là chuyện của một tiếng sau rồi.

Đi theo lớp học vui mừng vào cửa chính công viên, giáo viên các lớp dẫn đội chạy lấy người.

Cô Lý tương đối phóng khoáng: “Giải tán đi! Đến buổi trưa tập hợp ở Hồ Khẩu!”

Một đám học sinh lớp 7 hoan hô cùng nhau giải tán, bình thường đều là tự phân tổ.

Doãn Manh và Lâm Kha chạy đến phía sau tìm Trần Tư Dĩnh và Lý Lộ, phát hiện bên cạnh hai cô nàng còn có Trịnh Gia Thạc và Hàn Siêu.

“Ôi! Anh Siêu anh không dẫn vợ anh theo hả?” Doãn Manh trêu ghẹo nói.

Không ngờ Hàn Siêu nhìn tuỳ tiện, da mặt lại mỏng như vậy, mặt đỏ lên: “Cậu nói cái gì đó!”

Trịnh Gia Thạc phụt cười một tiếng: “Được rồi cậu đừng trêu ghẹo anh Siêu của chúng ta nữa, nhìn xem anh Siêu bị dọa sợ rồi kìa.”

Mấy người vừa đi vừa nói, đi dạo công viên xa xa đã nhìn thấy sân chơi. Vẫn chỉ có vài công trình kia, mấy người nhìn nhau cười một tiếng, Trần Tư Dĩnh dũng mãnh vọt thẳng vào trong cùng cáp treo: “Đi cùng không?”

Doãn Manh sao cũng được: “Được đó, các cậu thì sao?”

Lý Lộ cũng đồng ý.

Mấy nam sinh lại phản ứng khác nhau, Lâm Kha khinh thường nói: “Mấy tuổi rồi còn chơi?”

Trịnh Gia Thạc thì ngược lại hào hứng bừng bừng. Hàn Siêu chân hơi run lên, cố tự trấn định nói: “Nữ sinh các cậu còn chơi trò nguy hiểm như vậy sao?”

Trần Tư Dĩnh và Lý Lộ xuy một cái thay phiên cười nhạo Hàn Siêu một chập, cuối cùng áp giải kẻ dở hơi không chịu thua lên pháp trường.

Cuối cùng sáu người vẫn lên toàn bộ, sau khi xuống dưới hai con nhóc điên Lý Lộ và Trần Tư Dĩnh lại đi xếp hàng lần nữa. Lâm Kha không có phản ứng gì, Trịnh Gia Thạc đỡ Hàn Siêu chân mềm nhũng: “Cậu không thể ngồi thì đừng ngồi, làm gì đi tìm chết?”

Mặt Hàn Siêu đỏ lên: “Sao tớ không dám ngồi? Tớ còn kém hơn hai bạn ấy à?”

Doãn Manh cười hì hì, liếm Ice Cream Kha thần mời, khen ngợi nói: “Lúc anh Siêu có vợ cái gì mà không thể ngồi?”

Lâm Kha tiếp lời: “Lão bà anh Siêu ở đâu?”

Hàn Siêu đỏ mặt tía tai: “Doãn Manh cậu câm miệng.”

Doãn Manh trợn mắt nói: “Tôi đã giúp cậu như vậy rồi, còn chưa có chút lợi lộc gì mà bảo tôi câm miệng?”

Hàn Siêu: “Tớ mời cậu ăn cơm có được hay không đại gia? Đừng nói bọn họ đều không biết. Đợi chút làm sao mà cậu biết?”

Trịnh Gia Thạc liếc mắt: “Sao tớ không biết, không phải cậu thích Mạnh Thi Nguyệt sao? Mắt bị mù mới không nhìn ra được.”

Lâm Kha: “Hả? Cậu ta thích Mạnh Thi Nguyệt?”

Doãn Manh: ←_←

Trịnh Gia Thạc: →_→

Hàn Siêu: o-o

Lâm Kha: “Mạnh Thi Nguyệt là ai ?”

Doãn Manh: “. . . . . .”

Trịnh Gia Thạc: “. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.