Nhặt Được Một Con Mèo Ba Tư

Chương 3: Chương 3




Đang là giữa hè, thời tiết có chút khô nóng.

Đường Linh ở thời điểm đi vào giấc ngủ thì cảm giác giống như đang chạm vào cái gì đó lạnh băng

"Gối cuộn sao? Như thế nào sờ lên lại lạnh như vậy?" Đường Linh ôm chặt cái vật thon dài kia " um...Thật thoải mái ~"

Mèo nhỏ đã hóa thành hình người: "Ta là mèo, không phải gối ôm! Từ từ, không ổn...... Trời ạ mặt ta vì cái gì lại nóng lên như vậy a~......"

Ngày kế, thời điểm Đường Linh tỉnh lại, phát hiện trong lòng đang ôm một con mèo.

" Lông rụng lung tung rồi đi?" Đường Linh có chút ghét bỏ mà nhìn cục bông trắng.

Mèo nhỏ mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra có chút cáu khỉnh nghĩ: "Ta chính là một con mèo Ba Tư cao quý, rụng lông cái đầu ngươi a~ meow!"

Mèo cao quý nâng trảo cào cào Đường Linh, nhưng Đường Linh chặn lại bộ móng nhỏ của nó rồi đem mèo nhắc lên, thả xuống mặt đất

" Ta không cho phép, không được lên giường của ta nữa." Đường Linh nói.

"Meow......" Mèo nhỏ thanh âm thập phần u oán.

Cứ như vậy qua mấy ngày, Đường Linh mỗi lần rời giường đều sẽ nhìn thấy mèo đại gia ở trên giường hắn bán manh. Thời điểm ra ngoài đi dạo, trong lòng ngực Đường Linh mèo nhỏ cũng luôn nghịch ngợm khiến cho người đi đường chú ý. Sát thủ đem theo một con mèo nhỏ thì làm sao phát uy! Vẫn là nó nghe lời đấy, chính là quá thu hút mắt nhìn không thể mang đi cùng. Hắn bắt đầu suy xét ngày nào đó làm một nồi thịt mèo kho tàu ăn.

Hôm nay ra cửa, Đường Linh không đi dạo, mà đi tới một góc thị trấn. Đem mèo đặt ở phía dưới một cây hòe lớn, hắn nói: "Ta có chuyện muốn làm, ngươi liền ở chỗ này chờ ta. Nếu thời điểm ta trở về không có nhìn thấy ngươi, ngươi liền không cần xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Nghe hiểu thì kêu một tiếng."

"Meow ~" Mèo nhỏ một bộ dáng ngoan ngoãn đáp lời.

Nhưng lúc Đường Linh đi được xa hơn một chút thì một đạo ánh sáng vụi lên mèo nhỏ liền bay nhanh hóa thành hình người, ẩn thân theo hắn.

Địa điểm chấp hành nhiệm vụ lần này là ở bên một bờ hồ

Đợi hồi lâu, người hắn muốn đợi lại chậm chạp không xuất hiện. Đường Linh cảm giác có chút không thích hợp, chuẩn bị rời đi.

"Muốn chạy? Không còn kịp rồi." Một đám hắc y nhân đột ngột xuất hiện rồi vây quanh hắn.

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không ra chương mới, rốt cuộc cũng rảnh, khôi phục đổi mới này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.