Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 7: Chương 7




Edit: Tô, Bế Nguyệt

- --

Đến giữa trưa Kiều Trì mới về đến nhà, cô vào nhà thay giày, mới phát hiện trong nhà quá yên tĩnh.

Cô lên tiếng: “Tống Nhất Tự?”

Không ai trả lời, Kiều Trì có chút nghi ngờ đem đồ đạc cất kỹ đi sau đó đến phòng cho khách gõ cửa, nhưng vẫn không có ai đáp lại, cô xoay nhẹ nắm cửa, cửa liền dễ dàng mở ra.

Tống Nhất Tự cũng không có trong phòng.

Kiều Trì đang chuẩn bị đóng cửa rồi gọi điện thoại cho hắn, bất ngờ gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm đống giấy Tống Nhất Tự để trên bàn bị thổi tung rơi xuống đất.

Kiều Trì đi vào đóng cửa sổ lại, sau đó cúi người nhặt mấy tờ giấy rơi xuống đất lên, Kiều Trì tùy ý cầm một tờ trong đó, phát hiện chính là hợp đồng cô đưa cho Tống Nhất Tự, mà trên hợp đồng có rất nhiều chỗ được Tống Nhất Tự dùng bút chì khoang vào, còn tri kỷ ghi chú.

Kiều Trì sợ hãi thán phục, không hổ là lão đại, đống giấy khiến cô thấy nhức đầu muốn chết, lão đại một buổi sáng liền làm xong.

Kiều Trì lưu loát đem giấy tờ nhặt lên, dự định nghiên cứu thêm một chút, cô vừa mới đứng lên liền nghe thấy từ cửa truyền đến vài tiếng tiếng ho khan, Kiều Trì nhìn lại, Tống Nhất Tự lúc này đang dựa vào cửa, khoanh tay nhìn cô.

“Anh...” Kiều Trì nhìn quả đầu của lão đại đột nhiên nghẹn lời.

Lúc trước lúc ở nhà lão đại để tóc rũ xuống, bây giờ đột nhiên bị cắt để lộ vầng trán cao, cặp mắt đào hoa chính trực hơi nhếch lên nhìn chằm chằm Kiều Trì, Kiều Trì không lên tiếng lặng lẽ quay đầu.

Cô thu dọn hợp đồng xong, khống chế tốt tâm tình, xoay người lại kỳ quái hỏi: “Anh vừa mới đi đâu?”

Lão đại nói: “Anh xuống dưới cắt tóc.”

Được rồi, kỳ thật Kiều Trì nhìn ra được.

Kiều Trì cầm hợp đồng chuẩn bị ra ngoài, vừa đi đến cửa, lão đại hỏi: “Em thấy thế nào?”

“Rất đẹp trai.” Kiều Trì chân tâm thật ý nói.

Lão đại nhíu mày, “Chán nghe rồi.”

Ồ, lão đại đã thay đổi rồi.

Kiều Trì nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Mặc dù miệng vết thương anh đã tốt lên nhưng mà vẫn...”

Kiều Trì còn chưa nói hết, cổ tay của mình liền bị Tống Nhất Tự kéo một cái, cô còn chưa kịp phản ứng, trời đất bỗng tối sầm lại.

Cô mơ hồ tựa vào cửa, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú của lão đại chỉ cách gang tấc, trái tim nhỏ nhảy loạn nhịp, cô nghĩ, nếu như lão đại lao vào hôn, cô liền giãy dụa một chút sau đó liền thuận theo đi.

Kiều Trì cảm thấy mình là kẻ kén cá chọn canh, nhưng lão đại trước mặt thật sự là mẫu người lý tưởng của cô.

Ngay sau đó cô nghe thấy bên tai rầm một tiếng, lão đại kabe-don cô, cô có chút ngửa đầu, kết quả mặt lão đại dần trở nên vi diệu.

Cùng với vẻ mặt thâm tình cô nghĩ tuyệt đối khác nhau.

Kiều Trì nghiêng đầu mắt nhìn cánh tay thon dài chống trên cánh cửa, mặt không thay đổi hỏi: “Đau không?”

Tống Nhất Tự: “Không đau.”

Những gì trên TV với ông chủ tiệm cắt tóc nói đều là gạt người. Tống Nhất Tự cảm thấy mình thật sự rất oan ức, thật vất vả lấy dũng khí đùa nghịch kết quả bị người ta quay xe lại.

Hắn lui về sau một bước, ngón tay khẽ di chuyển, hắn nhăn mặt theo bản năng thổi thổi lên ngón tay đã đỏ.

Kiều Trì vẻ mặt cao thâm tiến lên một bước, vỗ bả vai Tống Nhất Tự, làm bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra: “Về luyện lại cho tốt đi.”

Tống Nhất Tự ủy khuất, nhưng Tống Nhất Tự không nói.

Hắn còn bỏ ra hai mươi tệ cắt một quả đầu thật đẹp để biểu diễn vẻ đẹp trai trước mặt Kiều Trì sau đó lại thuận lợi hôn một cái, và đó sẽ là nụ hôn đầu tiên sau khi hắn mất trí nhớ.

Không nghĩ tới còn chưa bắt đầu liền kết thúc.

Ai.

Sao lại khó khăn đến vậy?

Kiều Trì luồn xuống phía dưới cánh tay hắn đi ra phòng khách, cô còn xoay người lại, hướng về phía hắn làm mặt quỷ.

Tống Nhất Tự cảm thấy không chỉ đau ở tay mà tâm cũng bắt đầu đau.

**

Trời trong gió nhẹ, trên đỉnh núi mát mẻ, thi thoảng còn có gió thổi làm vạt áo bay bay. Hôm nay chính là ngày quay chương trình thực tế, Kiều Trì ngồi trên xe bảo mẫu(1), đeo kính đen uống đồ uống ướp lạnh, mới chỉ uống được nửa chai, nam nhân cũng đeo kính đen ngồi chỗ điều khiển xe nói: “Uống ít một chút.”

(1) Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. Nguồn:gg

Kiều Trì không để ý tới, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xem tổ đạo cụ bố trí dựng cảnh.

Nơi này chính là chỗ quay phim của chương trình truyền hình kinh dị kỳ thứ nhất, Kiều Trì vừa rồi tìm người hỏi, mới biết được chủ đề kỳ này là biệt thự bỏ hoang. Người kia nghe cô hỏi thăm còn rất kinh ngạc, tổ tiết mục bọn họ sớm đã liên lạc cho người đại diện của nghệ sĩ trước một tuần.

Kiều Trì chỉ cười rồi nói cảm ơn.

Có thể nghĩ ra được La Tuyết tại sao lại cố ý không nói cho cô, hôm nay xe cô đi cũng là của công ty cấp cho.

Dù sao việc cô đến cũng chỉ là để làm nền.

Cho đóa bạch liên Ôn Quả thôi.

Kiều Trì suy nghĩ dần bay xa, chợt trong tay nhẹ đi, đồ uống lạnh trong tay liền biến mất, Kiều Trì nhìn sang, chỉ thấy lão đại hết sức nhanh chóng một hơi uống hết số nước còn dư lại của cô một giọt cũng không thừa. Uống xong, hắn cau mày nhìn chai nuớc, lầm bầm nói: “Nước này sao lại khó uống quá vậy?”

Nước anh uống đều là nước tiên, tất cả nước trên thế gian này tất nhiên không hợp với miệng anh.

Kiều Trì oán thầm, cô đẩy kính râm lên, hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Biệt thự bỏ hoang ghi hình lúc bảy giờ tối, đến khoảng năm giờ rưỡi có xe đưa đón nghệ sĩ xuất hiện ở trong núi. Kiều Trì nhìn thoáng qua, nhíu mày.

Bạch liên hoa tới rồi.

Cô vỗ vai Tống Nhất Tự ngồi phía trước đang chơi game “ Người đại diện của em tới, anh chờ chút đừng xuống xe.”

Tống Nhất Tự không ngẩng đầu, hắn điều khiển nhân vật trong trò chơi của mình như mai phục trong một bụi cỏ, lầm bầm nói: “Anh cứ như vậy không gặp được người khác sao?”

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tống Nhất Tự cũng ngầm nghe theo ý Kiều Trì.

Kiều Trì đã nói với hắn, hai người bọn họ yêu nhau không thể để cho người đại diện biết, Kiều Trì đã đáp ứng công ty trước ba mươi tuổi không thể yêu đương. Nhưng mà cũng không có cách nào khác, mị lực của mình quá cường đại, khiến cô mê đắm đến thần hồn điên đảo, chỉ có thể cùng mình yêu đương vụng trộm.

Tống Nhất Tự phiền muộn dùng AWM bắn hết những kẻ thù đi ngang qua, suy nghĩ, trước khi hắn mất trí nhớ, hẳn là cực kỳ yêu Kiều Trì, thế nên mới đáp ứng cô, khiến cho hắn bây giờ trở thành tài xế lái xe cho cô.

Nhưng mà có thể ở bên cạnh cô cũng tốt rồi.

Tống Nhất Tự để điện thoại di động xuống, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, Kiều Trì đã xuống xe đi tới bên cạnh xe của người đại diện, Tống Nhất Tự mắt thấy từ trên xe bước xuống một nữ nhân tóc tai bù xù, mà áo thun cô ta mặc, thế mà lại giông Kiều Trì như đúc.

Thế mà lại đụng hàng.

Tống Nhất Tự yên lặng đem ánh mắt dừng trên người Kiều Trì quan sát một chút, vẫn là bảo bối nhà ta mặc đẹp nhất.

Mà Kiều Trì cũng đang quan sát Ôn Quả, cái áo thun này là sản phẩm mới của một thương hiệu giá rẻ, T-shirt trắng in gấu nhỏ hoạt hình đáng yêu, tháng này cô lướt Weibo cũng thấy mấy nữ minh tinh mặc ở sân bay, mặc dù hai người mặc áo giống nhau, nhưng màu áo không giống nhau, Kiều Trì chỉ sửng sốt một chút, rồi trở lại như bình thường.

Nhưng là Ôn Quả tựa hồ không có nghĩ như vậy, cô ta đem trên mặt kính râm tháo xuống, cau mày không vui nói: “ Kiều Trì, sao cô lại mặc áo giống tôi? “

Ôn Quả trên mặt trang điểm tinh xảo, quay đầu nhìn về phía La Tuyết đang chuẩn bị từ trong xe đi ra, tức giận nói: “Kiều Trì mặc áo giống tôi.”

La Tuyết xuống xe, cũng giống Ôn Quả nhíu mày, trực tiếp yêu cầu: “Trên xe Ôn Quả còn có quần áo khác, tôi lấy cho cô một bộ, cô đổi quần áo đi.”

Kiều Trì khoanh tay, khóe miệng cười châm chọc, nhỏ giọng hỏi: “Dựa vào cái gì?”

La Tuyết nói: “ Cô không thể đoạt danh tiếng của Ôn Quả.”

Hai người kỳ thật chỉ là giống áo, còn lại ăn mặc tuyệt không giống nhau, Ôn Quả phía dưới mặc quần ngắn, mà Kiều Trì thì mặc quần jean đơn giản mà trưởng thành để lộ ra đôi chân dài, Kiều Trì còn cao hơn Ôn Quả một cái đầu, lúc này ưu thế chiều cao liền hiện ra.

Ôn Quả đương nhiên không vui, nếu như hai người bọn họ mặc như thế này, dựa theo phương pháp làm việc của tổ chương trình, chắc chắn sẽ so sánh cô ta và Kiều Trù, mà gần đây vừa mới hơ khô thẻ tre(2), cho nên ưu đãi mình cực kỳ tốt, so với trước đó đã mập thêm mấy kg.

(2):Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực).

Mặt Kiều Trì vừa nhỏ vừa gầy, mà hôm nay cô chỉ vẽ lông mày bôi ít son, có thể nói là trang điểm đơn giản tới tham gia tiết mục ghi hình.

Mới hơn một tháng không gặp Kiều Trì, làm sao lại có cảm giác cô tựa hồ trở nên đẹp hơn, làn da so với trước kia tốt hơn rất nhiều!

Ôn Quả không thể chịu được, cô ta kêu La Tuyết gọi Kiều Trì đến quay chương trình là để giúp làm nền cho cô ta, nhưng bây giờ nhìn lại, trông giống như cô ta làm nền cho Kiều Trì vậy.

Kiều Trì lạnh lùng a một tiếng, xoay người rời đi, bản thân cô ở đây là vì sợ La Tuyết đến chỗ cửa xe bảo mẫu sẽ trông thấy Tống Nhất Tự, cho nên sớm đã đi xuống chào hỏi, nhưng bây giờ xem ra cô ngồi trên xe còn tốt hơn!

“Kiều Trì!” La Tuyết cắn răng nghiến lợi kêu, cô ta phát hiện gần đây Kiều Trì càng ngày không nghe lời, càng ngày không quản lý được, khiến cho cô ta không im lặng kiểm soát mọi việc được.

Kiều Trì đầu cũng không quay lại một cái, muốn cô đổi quần áo? Nghĩ cũng hay đấy.

Chỗ đậu xe cũng không có quá nhiều người, La Tuyết tính ép Kiều Trì mang lên xe để thay quần áo, Ôn Quả cô ta không thể trêu vào, cũng chỉ xả giận vào Kiều Trì người không có bối cảnh.

Lại không nghĩ rằng đột nhiên có một chiếc xe bảo mẫu khác dừng ngay chỗ đậu xe gần chỗ mọi người đang đứng.

La Tuyết nhận ra chiếc xe bảo mẫu này, là của một diễn viên Độ Cao đang hot, cũng thấy Kiều Trì hình như đã trở về thay quần áo, mắt cô ta sáng lên, nhìn thẳng đằng trước.

La Tuyết nhìn Kiều Trì đã lên xe, lại nhìn Độ Cao lập tức sẽ xuống xe, quả quyết hướng Ôn Quả đi tới.

Cửa xe một bên bị kéo ra, Ôn Quả điều chỉnh tốt nụ cười trên mặt, nửa bước đã vọt ra ngoài, chỉ chờ Độ Cao vừa xuống xe cô ta liền có thể nghênh đón nói chuyện.

Lúc La Tuyết và Ôn Quả nhìn chăm chú, trong xe bảo mẫu rốt cuộc có tiếng nói chuyện, ngay sau đó trên xe của Độ Cao xuất hiện thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa, cô khom người hai ba cái rồi từ trên xe nhảy xuống tới, đợi cô đứng thẳng người lên, mặt Ôn Quả bắt đầu cứng lại.

Bởi vì, từ cô gái từ trên xe của Độ Cao xuống cũng mặc áo thun giống hệt.

Trong vòng một ngày, cô ta đụng hàng liên tiếp hai lần.

La Tuyết thấy biểu cảm trên mặt Ôn Quả sắp không duy trì được nữa, bất động thanh sắc đụng một cái vào cánh tay của Ôn Quả.

Ôn Quả lúc này mới tỉnh táo lại, đè nén bất mãn của mình, nhìn La Tuyết có chút không hiểu hỏi: “Đây không phải là xe của đàn anh Độ Cao sao?”

Thiếu nữ gật đầu nhẹ, hướng vào trong xe kêu lên: “Anh Độ Cao.”

Sau đó Độ Cao trong xe lười biếng đáp lại một tiếng, cũng không lâu lắm, anh ta mặt buồn ngủ bước xuống xe, anh ta ngáp được một nửa, lại không nghĩ tới bên ngoài có người khác, nên một nửa còn lại phải nuốt vào lại.

Lễ phép hướng Ôn Quả và La Tuyết nhẹ gật đầu, lại lần nữa di chuyển trở lại trên xe.

Mà Kiều Trì người đã trở lại xe, chứng kiến cảnh tưởng trước mặt, thở dài một tiếng, cô với Ôn Quả cũng chỉ là giống kiểu áo thôi, mà cô nhìn cô bé trước mặt lại giống cả màu sắc nữa.

“Em cười cái gì.” Tống Nhất Tự cũng nhìn thấy, hắn ngữ khí ê ẩm nói ra: “Anh chẳng lẽ không đẹp trai bằng hắn? Sao em không nhìn anh cười đi?”

Kiều Trì thu lại nụ cười trên mặt, có chút mê man, lão đại lại nói cái gì vậy a?

____

Có ai muốn edit hay beta hông? Cho tui thấy một cánh tay nàoooo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.