Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 17: Chương 17




Edit: Kỷ Kỷ

Beta: Tô, Bế Nguyệt

- --

“Em...” Giọng lão đại có hơi khàn, hắn như đang suy nghĩ tại sao Kiều Trì lại xuất hiện trong phòng hắn.

Hơn nửa đêm, mặc dù quan hệ của hai người là người yêu, nhưng hắn là một người đàn ông chín chắn đó nha.

Suy nghĩ của Tống Nhất Tự càng ngày càng lệch lạc, nhìn cái tư thế của Kiều Trì, nghĩ thầm, thì ra bảo bối thích chủ động.

“Anh bị sốt.” Kiều Trì bình tĩnh thu tay lại, sau đó xuống giường quy củ đứng một bên, cô luôn cảm thấy suy nghĩ của lão đại lúc này có khả năng đã như ngựa hoang mất cương, lao xa vạn dặm rồi.

Suy nghĩ Tống Nhất Tự bị ngắt quãng, nghe Kiều Trì nói, hắn mới phản ứng được mình quả thật cảm thấy khá khó chịu, áo ngủ trên người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính chặt vào người, cực kỳ không thoải mái.

Hắn giơ tay lên sờ trán mình, mò tới miếng dán hạ sốt Kiều Trì cho hắn.

“Cảm ơn.” Tống Nhất Tự thấp giọng nói, thì ra hắn đã hiểu lầm.

Kiều Trì lần đầu nghe thấy Tống Nhất Tự nói cảm ơn, trong nháy mắt có hơi không biết làm sao, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, cúi người tiến lên một bước, cười hì hì đưa tay nhéo nhéo má có hơi nóng của Tống Nhất Tự, trêu chọc: “Còn nói anh không đỏ mặt.”

Cô đối diện với hai mắt của Tống Nhất Tự, mím môi một cái, đã thấy trái tim có đang đập bùm bùm.

Kiều Trì dời mắt, cô đứng lên đang muốn thu tay lại, Tống lão đại đã trực tiếp nắm lấy.

“Thế nào? Còn chỗ nào không thoải mái à?” Kiều Trì không tránh thoát, ngược lại bước về phía trước một bước, dùng mu bàn tay chạm vào trán lão đại, tay còn chưa đụng vào, trên lưng bỗng thêm một cái cánh tay, kéo cô về phía trước, đầu lão đại nhẹ nhàng đặt trên bụng cô.

Kiều Trì đẩy cũng không được mà ôm cũng không xong, cả người cứng ngắt đứng tại chỗ: “Anh..”

Mới nói ra một chữ anh, lão đại đang ôm ngang cô đã đánh gãy, buồn buồn nói: “Anh mơ thấy ác mộng.”

Kiều Trì đang muốn đẩy tay lão đại ra lại dừng lại, vô thức hỏi: “Anh mơ thấy gì vậy?”

Tống Nhất Tự mơ thấy rất nhiều chuyện, hình như hắn đã từng làm rất nhiều chuyện, hắn đã từng chán nản và dễ nổi nóng, hắn có chức vị cao, có thể nghĩ người muốn đối phó hắn nhiều vô số kể, có thể nói một chút thoải mái cũng không có.

Mỗi một bước đi, đều như giẫm trên băng mỏng.

Càng quan trọng hơn là, trong mơ hắn không thấy Kiều Trì.

“Anh không thấy bảo bối trong mơ.” Lão đại nói, giấc mơ này cũng giống với những ký ức trước đó, đều vụn vặt, không liên kết nhau.

Kiều Trì khẽ cười một tiếng, an ủi: “Em bây giờ không phải đang bị anh ôm sao?”

Tống Nhất Tự hít sâu một hơi, không trả lời.

Đầu óc u ám với những ký ức chưa kịp tiếp thu kia làm hắn cảm thấy rất khó chịu, hắn không thích cảm giác như vậy, hắn hẳn phải là một người vĩnh viễn giữ bình tĩnh và tỉnh táo.

Kiều Trì nâng hai tay lên, nhớ lại cách trợ lý nhỏ đời trước xoa bóp cho cô để thư giãn đầu óc, hai tay đặt trên đầu Tống Nhất Tự, nhẹ nhàng giúp hắn giảm cảm giác khó chịu, thư giãn một chút.

Hai tay vẫn ôm chặt cô, Tống Nhất Tự như muốn cô và hắn hòa vào một thể,Kiều Trì chần chờ mấy giây, cuối cùng vẫn không bỏ tay hắn ra.

Từ trong cuốn tiểu thuyết cô biết được, lão đại là người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn và tin tưởng, hắn là con riêng, lúc còn rất nhỏ được mẹ đưa về Tống gia, trong nhà các anh chị em đều chán ghét hắn, từ nhỏ hắn đã bị bắt nạt không ít, ngay cả bảo mẫu và người hầu trong nhà cũng có thể tùy ý ra lệnh.

Trong lòng Kiều Trì bất đắc dĩ thở dài, động tác ở tay nhẹ hơn một chút.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Nếu có một ngày, anh phát hiện ra em lừa anh một số chuyện, anh có tức giận không?”

Lão đại chậm chạp không trả lời.

Kiều Trì cảm giác được lực bên hông mình giảm bớt, cô cúi đầu lui về sau một bước nhỏ, mới phát hiện lão đại không biết từ lúc nào đã ôm cô ngủ thiếp đi.

Kiều Trì có chút dở khóc dở cười, cô ngẩng đầu buộc lại tóc, thận trọng đỡ lão đại nằm xuống, lần này lão đại ngủ trông đã thoải mái hơn. Kiều Trì đưa tay ra vuốt vuốt mi tâm(1) của lão đại, để lông mày đang nhăn lại được giãn ra.

(1): Vùng giữa hai lông mày.

Cô nhìn chằm chằm lão đại đang ngủ, cuối cùng xoay người dùng ngón tay đẩy khóe miệng hắn lên, để trong khi mơ lão đại có thể nở nụ cười, còn mình nhìn một hồi, thấp giọng nói: “Thật là một tên nhóc đáng thương.”

**

Ngày thứ hai Kiều Trì cố ý dậy thật sớm, buộc tóc đằng sau gáy bằng một sợi dây, một tay cầm điện thoại, một tay cầm thìa gỗ không ngừng khuấy trong nồi.

Cô ngủ được hai tiếng sau đó rời giường nấu cháo cho lão đại.

Tình hữu nghị sâu sắc này thật đúng là cảm động trời đất mà.

Kiều Trì để thìa gỗ ở một bên, đóng nắp lại, bây giờ chỉ cần chờ thêm mười mấy phút là ok!

Kiều Trì cảm thấy mình có thể là thiên tài, lần đầu tiên nấu cháo đã thành công!

Cô đi ra phòng bếp, kéo ghế ở bàn ăn ngồi xuống, vừa ngáp vừa mở kịch bản điện tử ra xem, đêm qua cô canh lão đại, sau khi lão đại đã giảm nhiệt độ xuống một chút, mới trở lại phòng ngủ, hiện tại cảm thấy rất mệt.

Kiều Trì lắc lắc đầu, cố gắng tập trung vào kịch bản.

Kịch bản mới của Chương Niên tên là «Nhiệt Huyết Thanh Xuân(2)», kịch bản phát triển từ khi nữ chính học đại học, vừa tốt nghiệp bắt đầu tiến vào công ty thực tập, kể về câu chuyện nữ chính từ một tiểu bạch (3) cố gắng phấn đấu thành nhân viên cấp cao của công ty.

(2): Ở đây tác giả ghi 《我们所沸腾的青春》, bạn nào có thể dịch rõ hơn thì cho t biết nhé.

(3)Tiểu bạch: ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.

Đề tài này thật ra không mới lạ, cái khéo là, nhân vật trong kịch bản này đặc biệt tốt, không có người xấu tuyệt đối, mọi người đều có khác biệt lại không mưu mà hợp, đều là nhân vật cực kỳ đáng yêu.

Trên Wechat Lý Y đã đề cập qua với cô, thời gian thử vai sẽ vào thứ sáu tuần này, vẫn như cũ. Lý Y còn mời Kiều Trì lúc đó cùng với cô ấy đi xem, nhưng Kiều Trì đã từ chối, hồi trước cô nhận vai nữ chính đã được đạo diễn mời đi xem người khác thử vai, nhưng bây giờ vai diễn của cô chỉ là một vai phụ, vẫn không nên giọng khách át giọng chủ thì hơn.

Điện thoại rung một cái, Kiều Trì thoát khỏi kịch bản điện tử, phát hiện luật sư gửi một tin nhắn thoại cho cô, cô ấn mở, bật âm thanh lớn, luật sư nói: “Kiều tiểu thư, trên Weibo có người hắt nước bẩn cho cô.”

Kiều Trì nhướn mày, nhắn tin cho luật sư, sau đó rời khỏi Wechat, mở Weibo ra.

Nguyên thân không đăng nhập Weibo chính nhiều, hầu hết đều dùng tài khoản phụ, nhấn vào tìm kiếm, tên cô sáng chói ở ngay trên hot search, Kiều Trì nhấn vào xem, tất cả đều là bôi đen(4) cô.

(4): bôi nhọ, làm xấu hình ảnh của ai đó.

Trong chỗ tìm kiếm, ở một tài khoản marketing đã có hơn mười ngàn bình luận, Kiều Trì cau mày ấn mở, ở đầu trang là hình ảnh, đập vào mắt chính là mấy chữ to in đậm 【 Bất Ngờ, Kiều Trì, Một Diễn Viên Nhỏ Của Chương Trình Giải Trí Livestream Mới Hot Mấy Ngày Trước Thì Ra Là Được Nhà Giàu Bao Nuôi? 】

Kiều Trì nhẫn nại đọc hết bài, lại nhìn tấm ảnh ở đầu trang, toàn bộ nội dung nhờ câu nói này mà trở nên mờ ám hơn.

Mà tấm hình kia, hình như trước đây nguyên thân có quay phim với một lão hí cốt(5), diễn viên này không nổi tiếng, lại đã rút khỏi giới, hầu hết những người trẻ đều không biết người này.

(5) Lão hí cốt: dùng để hình dung những diễn viên có kỹ năng diễn xuất cao siêu, xuất thần, diễn y như thật (Nguồn: gg).

Cô một lần nữa mở to mắt nhìn lên dòng chữ đậm, thầm nghĩ, nếu như nói là bao nuôi, thì cũng là cô bao nuôi nhà giàu có được không?

Tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, ông chủ của công ty giải trí SY đã ở nhà cô nửa tháng rồi đó!

Kiều Trì rời khỏi Weibo,quay lại Wechat, bất lực gửi tin nhắn thoại cho luật sư, sau đó lại nói: “Với lại tôi hy vọng có thể nhanh chóng hủy hợp đồng.”

Làm xong mọi thứ, Kiều Trì mới hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình quên cái gì đó, cô ngẩng đầu, vỗ trán một cái, nguy rồi, cô quên mất nồi cháo!

Kiều Trì vội vội vàng vàng, đi vào phòng bếp, cháo bị nấu chín đến đặc dính, Kiều Trì dùng thìa gỗ khuấy khuấy, nếm thử vị, trong lòng yên tâm hơn chút, may không bị cháy khét.

Cô tắt bếp, hai cái bát sứ từ trong tủ lấy, múc đầy cháo, cất tạp dề, đi gõ cửa phòng lão đại.

Gõ mấy lần bên trong cũng không phản ứng, Kiều Trì vặn tay cầm, mở cửa phòng ra, mới phát hiện lão đại không có trong phòng.

“Tống Nhất Tự? Ra ăn cơm nào!”

Kiều Trì quay lại phòng khách hô to, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng lão đại.

Kỳ lạ, lão đại đi đâu rồi?

Kiều Trì cầm điện thoại lên, gọi cho lão đại, không ngờ vừa kết nối lão đại đã tắt máy.

Ở cửa bỗng có tiếng nhấn mật khẩu, từ bên ngoài mở ra, Tống Nhất Tự hai tay cầm theo bánh quẩy và bánh bao đi vào, hắn gỡ tai nghe trên tai xuống, nhìn về phía Kiều Trì nở một nụ cười tràn đầy sức sống.

“ Anh đi mua bữa sáng. “

“Nhưng em làm cháo rồi mà.” Kiều Trì chỉ chỉ cháo trên bàn, đây là cháo trứng muối thịt nạc làm theo công thức bí mật đó!

Tống Nhất Tự để bữa sáng lên bàn, trả lời: “Không sao đâu bảo bối.”

Thật đúng là không sao.

Kiều Trì yên lặng đi đến bàn ăn, cô nhìn Tống Nhất Tự đang bận để bánh bao và bánh quẩy lên đĩa, chỉ chỉ đầu của mình hỏi: “Anh còn khó chịu không?”

Tống Nhất Tự lắc đầu, hắn ném túi nhựa vào thùng rác, rút một tờ giấy lau tay, cực kỳ tự nhiên khen Kiều Trì: “ May mắn có tiểu tiên nữ thiện lương lại ôn nhu nhà anh chiếu cố một đêm, nếu không có khi đầu óc nóng đến mơ mơ màng màng rồi, vậy thì món cháo tình yêu bảo bối nhà anh nấu anh sẽ không có phúc hưởng.”

Nói xong Tống Nhất Tự còn thở dài, nói bổ sung: “Cũng may sức khỏe anh tốt!”

Lại quay đầu hỏi: “Hôm nay em không ra ngoài sao?”

“Phải đi công ty một chuyến.” Kiều Trì ngồi xuống, chuyện đứng đầu hot search hẳn là do La Tuyết làm, nguyên thân không gây thù với ai trong giới, hai kẻ địch duy nhất một là người đại diện, hai chính là Ôn Quả.

Hôm qua Kiều Trì đòi hủy hợp đồng, chọc La Tuyết tức gần chết, cô ta chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết, Kiều Trì còn nghĩ tối qua sẽ chỉ có một vài tin đồn thôi, không ngờ sáng nay lại có một vụ scandal lớn như vậy.

Kiều Trì nhớ tới tấm hình kia, cũng không biết bọn họ sau khi biết sự thật sẽ có phản ứng gì.

Có khi quậy càng hăng hơn.

“Bảo bối, bảo bối?” Tống Nhất Tự giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô, Kiều Trì nhìn về phía hắn: “Sao vậy?”

Tống Nhất Tự lặp lại: “Anh cũng phải đi ra ngoài, vậy lát nữa anh đưa em tới công ty nhé?”

Kiều Trì từ chối, nói: “Em còn phải trả xe cho công ty.”

Cô suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được quan tâm hỏi: “Anh không có chuyện gì thật sao?”

Tống Nhất Tự đang cúi đầu húp cháo, Kiều Trì nấu vừa vặn, hương vị và độ đặc cực kỳ hợp khẩu vị của hắn, hắn nghe thấy tiếng Kiều Trì, ngẩng đầu lên, rút một tờ giấy chậm rãi lau miệng.

Kiều Trì mí mắt giật giật, cô cảm thấy lão đại lại muốn nói ra lời kỳ quái nào đó.

Quả nhiên, lão đại không cần liêm sỉ nói: “ Đầu còn hơi đau, nếu như được hôn một cái, có khi lại tốt lên.”

Hắn nhìn Kiều Trì đầy mong đợi, Kiều Trì cực kỳ ôn nhu nhìn hắn nở một nụ cười sau đó gằn từng chữ: “Vậy anh cứ đau tiếp đi.”

__

Chương này ngắn nhưng khó thật sự, t sửa mà mệt hết cả người:<

Cuối cùng cũng được 200 vote rồi, t chờ mãi mn ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.