Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 11: Chương 11




Edit: Tô

- -

Ba người Kiều Trì vào cửa, bên trong phòng vẫn tối thui như cũ, ba người còn chưa mở miệng trao đổi tin tức đã nghe thấy trong phòng có người ngạc nhiên nói: “Độ Cao? Là mấy người sao?”

Là một giọng nam.

Ngay sau đó lại có giọng nữ nói: “Độ Cao tôi là Ôn Quả, chúng tôi bị nhốt bên trong tủ! Cứu chúng tôi với!”

Ôn Quả?

Kiều Trì và Độ Cao nhìn nhau một cái, hai người trao đổi ánh mắt nhận được lời nói của đối phương.

Không muốn cứu.

Kiều Trì đơn thuần không muốn cùng Ôn Quả ở chung một chỗ, lỡ như đi cùng nhau còn chưa nói được câu gì đã cãi nhau, cô cũng không muốn gia tăng độ khó cho trò chơi. Mà Độ Cao thì cảm thấy nếu cứu ba người đó ra, bọn họ nhất định sẽ tranh đoạt chìa khoá với bọn anh, mặc dù chìa khoá còn chưa tìm ra, nhưng lỡ như bọn họ tìm được trước, như vậy đội bọn anh sẽ thua, cộng thêm thiết lập băng lãnh của anh cũng sẽ bị sụp đổ.

Nghĩ như thế nào, bản thân cũng thấy khó chịu.

Hạ Miên Miên nhìn bọn họ một cái, ngoan ngoãn đứng ở một bên không quấy rầy.

Trong tủ quần áo ba người tựa hồ biết Kiều Trì và Độ Cao nghĩ gì, lại nghe thấy Ôn Quả vội vàng nói: “Chúng tôi biết một chút manh mối, hai đội có thể hợp tác!”

Đội cô ta vừa vào cửa còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì đã bị một cậu bé cầm dao đuổi theo quanh phòng. Cậu bé đó mặc một cái áo thun thuần trắng, sắc mặt trắng bệch, trên áo còn có vết máu, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết quỷ.

Ba người cô ta mượn ánh sáng yếu ớt trong biệt thự lảo đảo nghiêng ngã chạy tới lầu hai, thấy cậu bé không theo lên lầu hai, mới thở ra một hơi, ba người tùy ý đi vào một phòng, rất may mắn chỗ mấy người cô ta đến là thư phòng, bên trong có quyển nhật ký của chủ nhân căn biệt thự còn chưa kịp nhìn, không biết từ chỗ nào, cậu bé kia lại xuất hiện, trong miệng phát ra tiếng kêu sắc nhọn, quơ dao hướng phía ba người đâm tới.

Không chỉ vậy, bọn họ còn trông thấy, đằng sau cậu bé là một người đàn ông to lớn, ăn mặc cũng không khác với cậu bé lắm, là nam quỷ.

Bọn họ đều tuyệt vọng, thế mà còn có thể tìm giúp đỡ!

Không thể trốn trong căn phòng này nữa, vì sợ hai con quỷ kia đến, ba người bọn họ đẩy cái bàn đến phía sau cửa. Không lâu sau đã nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, còn kèm theo tiếng thét chói tai của trẻ con, bọn họ đều gần như tuyệt vọng.

Bởi vì không còn đường để lui.

Mặc dù biết đây chỉ là trò chơi, hai người kia cũng chỉ là nhân viên công tác hóa trang thành, nhưng kiểu ăn mặc đó lại thêm bầu không khí âm trầm này, vẫn không nhịn được sợ hãi.

CaCao mắt tinh, nhìn thấy cái tủ quần áo, ba người cả gan mở tủ ra, nhìn thấy bên trong chỉ treo mấy bộ quần áo đơn giản, vội vàng đem quần áo ra rồi chui vào.

Bên ngoài tủ quần áo, Độ Cao nhìn về phía Kiều Trì hỏi: “Cứu không? Bọn họ nói có manh mối.”

Kiều Trì trầm tư một lát nói: “Miên Miên, cô hỏi thử bọn họ có manh mối gì.”

Hạ Miên Miên nhẹ gật đầu, đi đến trước tủ quần áo cất giọng hỏi: “Mấy người có manh mối gì?”

Ba người bên trong trầm mặc một hồi, chỉ nghe thấy Ngô Diệp rầu rĩ nói: “Hiện tại nói cho mấy người biết sao chúng tôi có thể mấy người có cứu chúng tôi ra ngoài không?”

Hạ Miên Miên nhìn về phía Kiều Trì.

Kiều Trì nói: “Chúng tôi nói lời giữ lời.”

“Đúng, chúng tôi nói lời giữ lời, lại nói, đang trực tiếp mà, chúng ta sẽ ở ngay trước mặt nhiều người như vậy lừa các người hay sao?” Độ Cao ăn ý tiếp lời nói.

Kiều Trì sóng vai đứng cùng Độ Cao, Hạ Miên Miên nhìn sang, thấy thế nào cũng cảm thấy anh của cô và Kiều Trì chính là loại người lừa bọn họ trước mặt nhiều người.

Ngô Diệp kỳ thật vẫn không quá không nguyện ý nói cho bọn Kiều Trì, nhưng Ôn Quả không biết chuyện gì xảy ra liền vội vã nói: “Ở trong thư phòng chúng tôi thấy một quyển nhật ký, chờ mấy người cứu chúng tôi ra ngoài, chúng tôi sẽ đưa mấy người đến thư phòng được không?

Kiều Trì và Độ Cao liếc nhau, ý vị thâm trường. Độ Cao nhìn Hạ Miên Miên làm mấy hành động, Hạ Miên Miên ngầm hiểu, rón rén đi tới chỗ hai người kia, ba người cứ thế nghênh ngang cầm ngọn nến đi.

Thậm chí còn không nhìn lại tủ quần áo một lần.

【 Ha ha ha ha ba người đi mà mấy người kia cũng không biết.】

【 Trình ca nói, sẽ không lừa người ta ở trước mặt mọi người, vẫn là Trình ca sâu hiểm. 】

【 Chỉ một mình tôi cảm thấy Độ Cao và Kiều Trì rất ăn ý sao? Mặc dù ngay từ đầu Trình ca có chút sợ, nhưng giờ đã có thể đuổi theo Kiều Trì. 】

【 Đồng ý với lầu trên! Hai người bọn họ trông thật ngọt ngào a!!! 】

【 Hạ Miên Miên: Tôi là người không có tên trong bộ phim ba người. 】

...

Ngồi sau camera, mặt đạo diễn suýt nữa phun hết nước trà ra ngoài, ông đem mặt liếc sang chỗ khác, bỗng nhiên ho khan.

Cái tủ quần áo này thật ra cần một người ở bên ngoài kéo mới có thể kéo ra, lúc trước bọn ông nghĩ khách mời sẽ trốn ở trong, nhưng lúc ấy chỉ nghĩ là một người trốn vào, tránh thoát cơn bão, đồng đội sẽ đi đến cứu.

Không nghĩ tới đội ba người Ôn Quả đều chui vào.

Càng không nghĩ tới là, đội ở ngoài Kiều Trì đồng ý các kiểu, kết quả có thông tin lại quay đầu rời đi.

Cái gì mà hữu nghị thứ nhất tranh tài thứ hai, thắng mới là quan trọng nhất.

Trên màn hình theo dõi, ba người Kiều Trì đã tìm đến chỗ thư phòng, thật ra rất dễ tìm, cửa mở ra trên lầu hai chính là thư phòng. Hạ Miên Miên đi sờ soạng đèn trên tường, vốn cho rằng giống với những căn phòng khác sẽ không bật lên được, lại không nghĩ rằng khi cô nhấn xuống, đèn thư phòng liền sáng lên.

Lập tức căn phòng trở nên sáng sủa, khá lâu không thấy ánh sáng, ba người đồng thời híp mắt lại, một hồi lâu sau mới thích ứng. Căn này thư phòng coi như bình thường, Kiều Trì bên cạnh hai anh em đồng thời thở một hơi, thứ ánh sáng mang tới chính là sự an tâm.

Độ Cao muốn đem ngọn nến trong tay thổi tắt, miệng vừa định thổi ra, đã bị Kiều Trì chặn lại.

“Đừng thổi, chúng ta cũng không phải không đi ra ngoài nữa.”

Độ Cao vô tội nhìn cô nhẹ gật đầu, Kiều Trì mới bỏ tay ra. Cô đi thẳng đến bàn sách phía trước, quả thật nhìn thấy nhật ký trong miệng Ôn Quả, đặt ở đỉnh chồng sách, đã có người lật ra một tờ.

Đoán chừng là bọn Ôn Quả còn chưa kịp nhìn.

Kiều Trì nghĩ nghĩ nói: “Khóa cửa lại.”

“Vì sao?” Mặc dù hỏi, Độ Cao vẫn nghe lời xoay người đi khóa cửa lại, nhìn một chút vẫn không quá yên tâm, thận trọng đem ngọn nến còn một nửa trên kệ sách, còn mình đẩy ghế sofa nhỏ trong thư phòng chặn phía sau cửa.

“Ôn Quả bọn họ vì sao chưa kịp nhìn nhật ký? Còn trốn vào trong tủ treo quần áo cách thư phòng xa như vậy?” Kiều Trì cũng không ngẩng đầu lên nói.

Độ Cao hiểu ra, hẳn là giống như bọn họ gặp nhân viên công tác đóng vai quỷ.

Phía trước cuốn nhật ký cũng không có thông tin gì hữu dụng, cơ bản chỉ là ghi lại mỗi ngày chủ nhân cuốn nhật ký xảy ra chuyện gì ăn cái gì, cực kỳ nhàm chán.

Cho đến ngày bốn tháng tư, nhật ký đã có thay đổi.

Ngày bốn tháng tư, trời trong xanh.

【Anh trai đã ngã bệnh nửa tháng,cũng ngây người trong bệnh viện nửa tháng, bác sĩ trong bệnh viện nhi đồng cũng không phát hiện ra là bệnh gì, cuối cùng còn kêu tôi đưa đến bác sĩ tâm lý xem thử, nhưng đứa bé hiểu chuyện như vậy sao có thể bị tâm lý? Bác sĩ không chịu cho nhập viện tôi chỉ có thể đưa về nhà, để mẹ có thể làm đồ ăn ngon bồi bổ. 】

【Mẹ tôi tới, bà nhìn thấy Khả Khả gầy đi nhiều liền đau lòng ghê gớm, tôi đem lời bác sĩ nói cho mẹ nghe, mẹ mắng tôi một trận sau đó lại mắng bác sĩ một trận, nói đây có thể là trúng tà, chỉ cần mời thần đến xua đuổi tà ma sẽ tốt lên, nhưng trên thế giới làm gì có thần? Mê tín dị đoan không tin được, nói bao nhiêu lần mẹ vẫn không nghe, haiz, phiền. 】

“Mê tín dị đoan không tin được.” Hạ Miên Miên nhìn câu đó nói.

Chuyện tiếp theo đã rõ ràng, Độ Cao gãi gãi tóc, không muốn nhìn lắm, Hạ Miên Miên cũng thế, cô liên tưởng đến bức tranh bọn họ nhìn thấy trên tường liền nhịn không được mà nổi da gà.

Kiều Trì mặt không đổi sắc lật trang kế tiếp, Độ Cao vỗ vỗ bả vai Kiều Trì, nói: “Sau khi cô xem xong, thuật lại một lần, còn tôi đi tìm xem còn manh mối nào khác không.”

Hạ Miên Miên cũng đi theo Độ Cao rời đi khỏi bàn đọc sách, điều cô ghét nhất trên đời chính là mê tín. Quả thực không có đầu óc! Còn làm hại gia đình!

Chỉ còn một mình Kiều Trì, cô tăng tốc độ, không đến năm phút đã xem hết nhật ký.

Cô khép nhật ký lại, đang muốn đứng lên cùng hai người kia nói đại khái nội dung, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng bước chân. Hạ Miên Miên gần như vô thức ôm eo Độ Cao, trốn đằng sau Độ Cao trợn mắt nhìn cửa. Tiếng bước chân càng ngày càng to, Kiều Trì mặt không đổi sắc đi tới cửa đưa tay tắt đèn thư phòng.

“Rầm rầm rầm.” Thư phòng bị đập ầm ĩ, người bên ngoài cũng không nói chuyện, xem ra là quỷ tới.

“Làm sao bây giờ.” Hạ Miên Miên nhỏ giọng nói với Độ Cao, cả người đều run lẩy bẩy.

Độ cao sờ lên tóc cô, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”

Tiếng đập cửa đột nhiên dừng lại, Kiều Trì ghé tai nghe hình như là đã đi xa, mới đưa tay mở đèn, nhưng không nghĩ đến vừa mở đèn lại nhìn thấy một cô bé.

Hạ Miên Miên buông Độ Cao ra, bị cô bé làm cho giật mình lại ôm thật chặt Độ Cao, cố nuốt tiếng thét chói tai xuống bụng. Kiều Trì cũng bị giật nảy mình, cô lui lại một bước, đầu nhìn sang một bên, giơ tay lên vuốt ve tim nhỏ bé của mình.

Còn Độ Cao, đã nói không nên lời, thận trọng kéo Hạ Miên Miên về phía Kiều Trì, lần nữa hối hận đồng ý tham gia chương trình, cô bé này lại là từ chỗ nào xuất hiện vậy!

Kiều Trì sau một hồi, lại nhìn về phía cô bé ngồi trước bàn sách, trong miệng cô bé còn ngậm kẹo mút, đôi mắt sáng, quần áo cũng sạch sẽ, xem ra không phải mời đến đóng vai quỷ, hẳn là NPC quan trọng nào đó.

“Em tên gì?” Kiều Trì ngữ khí ôn nhu đi tới, cố gắng nói chuyện với cô bé.

Bất ngờ là cô bé cũng mở miệng nói chuyện, bé cầm kẹo mút ra, nhìn Kiều Trì ngọt ngào cười: “Mẹ ơi!”

Cô bé từ trên ghế nhảy xuống, nhìn hai anh em bị dọa cho phát sợ tức giận nói: “Bà dì thối, mau buông ba tôi ra!”

Kiều Trì:???

Độ cao:???

Hạ Miên Miên:???

【Đm, bị dọa làm điện thoại rơi thẳng vào mặt, nhưng mà ha ha ha ha đây chính là fan cứng của Takahashi cp! 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha thật là hạnh phúc, Hạ Miên Miên vẫn không có tên.】

【Em gái thật là đáng yêu, tui đồng ý để bé làm con của chồng tui đó! 】

Tống Nhất Tự lại tức giận không chịu được, không phải Kiều Trì nhận chương trình kinh dị sao! Sao lại đổi thành chương trình gia đình vậy!

Hắn ngẩng đầu nhìn đoàn làm phim cách đó không xa, nghĩ nghĩ, đội chiếc mũ Kiều Trì để phía sau lên, sau đó cầm điện thoại di động mở cửa xe đi đến phía bọn họ.

Hình ảnh trên màn hình nhanh hơn hình ảnh trực tiếp và đó là thời gian thật. Tống Nhất Tự vốn muốn lẻn vào xem ké, không ngờ hắn vừa mới tới gần liền bị người ta phát hiện.

“Xin chào, anh là?” Trợ lý nhỏ của đạo diễn cầm một quyển sách đứng trước mặt hắn chặn hắn lại, mặc dù nơi này khá tối, Tống Nhất Tự lại đội mũ, nhưng trợ lý nhỏ vẫn nhìn thấy cằm dưới hoàn mỹ và môi mỏng khẽ nhếch lên của hắn, trái tim nhảy bụp bụp mấy cái liền.

Tống Nhất Tự bị nhìn chằm chằm có chút không vui, nhưng vẫn là tương đối ôn nhu nói: “Tôi là trợ lý của Kiều Trì, muốn hỏi là còn bao lâu mới kết thúc?”

Giọng nói dễ nghe khiến tim trợ lý nhỏ đập thêm mấy cái, khiến lỗ tai ửng đỏ lên, cô trả lời: “Kỳ thứ nhất độ khó cũng không lớn, chị Kiều Trì cũng đã gặp nhân vật mấu chốt, nếu thuận lợi đại khái một giờ sau là có thể kết thúc.”

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, giơ tay lên sờ cằm, cực kỳ chân thành tha thiết nói hươu nói vượn: “Vậy tôi có thể ở đây xem không? Cô ấy có bị hạ đường huyết, trước khi quay cô ấy chỉ ăn có mấy viên đường, tôi có hơi lo lắng thân thể của cô ấy.”

Tống Nhất Tự chắp tay trước ngực: “Làm ơn.”

Trợ lý nhỏ vội vàng nhẹ gật đầu, dù sao cũng là trợ lý của nghệ sĩ, cũng không phải chuyện lớn gì. Cô mang theo Tống Nhất Tự vòng qua mấy nhân viên công tác đứng bên cạnh đạo diễn, đưa đến chỗ của mình.

Đạo diễn, người đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, quay lại, trợ lý đi qua thấp giọng nói với ông mất câu, đạo diễn liếc hắn một cái, một lần nữa quay đầu trở về nhìn màn hình.

Trợ lý nhỏ quay người hướng hắn làm động tác ok.

“Anh ngồi vào chỗ của tôi đi.” Trợ lý nhỏ thật ra là cháu gái của đạo diễn, sau khi tốt nghiệp, bị chú kéo tới đây làm trợ lý.

Tống Nhất Tự thấp giọng nói cảm ơn, quy quy củ củ ngồi trên ghế nhỏ, chất lượng hình ảnh trên màn hình cực kỳ tốt, hơn nữa rất mượt mà, càng quan trọng hơn là không có những bình luận báo cáo mãi không hết kia.

Tống Nhất Tự nhìn say sưa ngon lành, Kiều Trì bọn họ đã ôm cô bé ra cửa thư phòng, mà qua một màn hình khác, đội Ôn Quả còn bị nhốt trong tủ treo quần áo.

Đạo diễn gần như nhìn không nổi nữa, cứ bị nhốt trong tủ treo quần áo như vậy làm sao có cảnh hai bên tranh giành nhau?

Đội dưới lầu trực tiếp hối lộ nhân viên công tác đóng vai nữ quỷ, còn chưa xem xong kịch bản ở phòng khách đã thuận lợi đi lên lầu hai, ở lầu hai nhìn thấy bức tranh và xem hết nhật ký, mặc dù gần hết kịch bản đều có thể đoán được, mà lại Kiều Trì bọn họ đã được cô bạn nhỏ dẫn đi lấy chìa khóa, đoán chừng cỡ mười phút là bọn họ có thể ra rồi.

Nhưng thời gian thì không đủ a! Mặc dù là trực tiếp, nhưng là hắn sau đó còn được cắt ra thành từng tập và đăng video trang web, nếu không ông kiếm cơm bằng cái gì.

Đạo diễn gọi trợ lý nhỏ qua phân phó: “Cháu để nhân viên công tác đi vào giúp Ôn Quả Ngô Diệp,CaCao đi ra. Kéo dài thời gian một chút.”

Trợ lý nhỏ nhẹ gật đầu, đang muốn cầm bộ đàm bên hông lên, Tống Nhất Tự yên lặng lại mở miệng ngăn cản nói: “Tôi cảm thấy không cần kéo dài.”

Đạo diễn nhìn sang, nhíu mày: “Anh là trợ lý của Kiều Trì?”

Tống Nhất Tự nhẹ gật đầu, hắn hỏi: “Đạo diễn, ông dùng hình thức phát sóng trực tiếp để quảng bá sao?”

Đạo diễn gật đầu: “Không phải, tôi dự định dùng trực tiếp truyền bá trước, sau đó lại chỉnh sửa video đăng lên web.”

Hiện tại trực tiếp cực kỳ hot, ông cũng muốn nắm lấy cái đuôi đang nóng này, sau đó để những ông chủ có bản quyền xem trước một chút, như vậy mới bán được với giá tốt.

Nhưng nói xong đạo diễn liền hối hận, ông nói những lời này với người ngoài làm gì? Anh ta nghe cũng không hiểu.

“Tôi thấy như vậy không tốt lắm.” Tống Nhất Tự nói, “Đây là kỳ đầu tiên, thời gian là không đủ, ông có thể chỉnh nó thành một bộ phim thử, trực tiếp mặc dù tốt nhưng có lợi cũng có hại, trực tiếp chính là hai chữ chân thật, nhưng là làm thần tượng nghệ sĩ nào cũng có thiết lập định sẵn của mình, quản lý công ty không phải ngốc, bọn họ sẽ đểnhững nghệ sĩ họ tạo ra tát mặt họ sao? Mà chương trình của ông đã phát sóng trực tiếp, còn trang web nào nguyện ý ra giá cao đến mua bản quyền không có giá trị của ông?”

Đạo diễn hơi buông lỏng, Tống Nhất Tự nói cũng có đạo lý, lúc trước ông cũng đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại cũng không tìm thấy con đường tốt hơn cho chương trình này.

Tống Nhất Tự thấy đạo diễn có chút buông lỏng tiếp tục nói: “Ông nhìn Độ Cao, hắn được fan nghĩ là người lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng anh ta vừa đi vào liền bị dọa nấp đằng sau Kiều Trì nhà tôi, hình tượng anh ta có sụp đổ không?

Tống Nhất Tự đem bốn chữ Kiều Trì nhà tôi nghiến chặt răng lại, nói về Độ Cao đều tràn đầy ghét bỏ.

Nhưng đạo diễn đang lúc suy nghĩ, cũng không chú ý tới, ông nhìn về phía màn hình, Kiều Trì bọn họ đã mang theo cô bé đến phòng ngủ của cô bé và anh trai, rất nhanh chìa đã tìm được chìa khoá.

“Anh nói đúng.” Đạo diễn phụ họa nói, nếu như dựa vào phương thức phát sóng trực tiếp, ông đi bán bản quyền cũng không kiếm được mấy đồng tiền.

Tống Nhất Tự ừ một tiếng: “Hiện tại độ hot đã tăng lên, anh có thể rèn sắt khi còn nóng làm ghi âm của kỳ thứ nhất, sau đó tìm trang web nào đó thương lượng với giá tốt.”

Đạo diễn vỗ đùi, giơ ngón tay cái với Tống Nhất Tự: “Vẫn là người trẻ tuổi mấy người suy nghĩ nhiều.”

Đây không phải chỉ cần động não là có thể nghĩ ra được sao?

Tống Nhất Tự đương nhiên chưa hề nói câu này, đạo diễn một lần nữa nhìn về phía màn hình, nhìn thấy Kiều Trì ôm cô bé liền thuận miệng nói với Tống Nhất Tự: Kiều Trì nghệ sĩ nhà anh biểu hiện không tệ, sau này cô ấy còn rảnh không? Tôi nghĩ đến chuyện để cô ấy đóng thêm mấy kỳ, để cô ấy với Độ Cao gia tăng độ hot, thế nào?”

Tống Nhất Tự khiếp sợ nhìn về phía đạo diễn, con mẹ nó chứ nghĩ kế cho ông, ông còn muốn làm bạn gái tôi luôn???

“Anh không biết sao?” Đạo diễn hỏi, trừ người đại diện, trợ lý nghệ sĩ cũng biết rõ ràng về sắp xếp công việc của nghệ sĩ.

Đạo diễn nhìn thoáng qua Tống Nhất Tự ngồi trên ghế nhỏ đang cúi đầu, xem rahẳn là một trợ lý mới.

Ông cầm ly nước vẫn còn ấm bên cạnh, uống một ngụm, trong lòng đã tính toán khi nào đi tìm người đại diện của Kiều Trì nói chuyện.

Đúng lúc này Tống Nhất Tự ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: “Tôi cảm thấy để Kiều Trì nhà tôi làm khách mời sẽ ẩn giấu tài năng đi mất.”

Đạo diễn nhìn qua, chỉ nhìn thấy cái cằm của Tống Nhất Tự.

Ông vừa rồi không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi.

Nhưng Tống Nhất Tự không cho ông thời gian suy nghĩ, hắn lành lạnh nói: “Nghệ sĩ nhà tôi kĩ thuật diễn cực kỳ tốt, cũng không tham hồng bao của người khác, tôi cảm thấy có thể NPC trong chương trình này.”

Đạo diễn:... Ý kiến hay!

____

Mai sẽ không có chương mới nha mọi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.